[Đồng Nhân Harry Potter] Ta Là Con Của Cha Và Ba Ba

Chương 3: Muốn nghỉ hè cùng ba ba




Hogwart đại sảnh ồn ào hỗn loạn, thiếu niên cắn răng nhìn các bạn của mình đầy tức giận.

"Các cậu đều không tin tôi, các cậu chỉ biết nghe vào cha mẹ mình mà thôi." Ron chỉ vào Seamus thái độ khinh thường.

"Nhưng mẹ mình nói rằng kẻ mà ai cũng biết đã biến mất." Có người cãi lại.

"Bỏ đi Ron, ít nhất tớ còn có các cậu." Harry ảo não túm lấy bạn mình.

"Còn có con và cha nữa kia." Giọng ai oán đâu đó vang lên thu hút tò mò.

"Gì vậy!?" Hermione ngạc nhiên hỏi.

"Là Voldemort, làm sao..." Harry ôm đầu khuỵ xuống thì đã có người đỡ lấy.

"Là kẻ địch của ta thì em không nên tuỳ tiện quỳ xuống như vậy, thân ái." Giọng nam khúc khích đầy yêu mị cùng áp lực khiến cả đại sảnh đều cật lực run rẩy.

"Chào mừng cậu đến với Hogwart, Tom." Lão nhân kính bán nguyệt loé sáng đứng dậy vui vẻ chào hỏi.

Vù.

Gió phất lên mạnh khiến bụi cát mù mịt, tất cả mọi người chỉ kịp nhắm mắt thì đã thấy tại vị trí trung tâm đại sảnh, một nam nhân anh tuấn với mái tóc đen cùng đôi mắt đỏ khác thường, trên người lễ phục thuần đen cùng áo choàng Lục sắc thêu thường xuân toả ra khí chất vương giả, bên cạnh là một cô bé với mái tóc bạch ngân dài vấn lên bởi những chiếc xước với những con bướm bạc gắn hồng ngọc, mái tóc bạc cùng đôi mắt đỏ trong suốt như pha lê và bộ dáng đáng yêu mang một thân thuần trắng đầy lông nhung giống với một bé thỏ ngoan hiền.

Khác lạ duy nhất là tiểu tử đang bị hai người một ôm một bám vô tư không để ý đén xung quanh, người mà nãy giờ là trung tâm cãi vả giờ thì đã tại ngay giữa sảnh đường.

"Ngài vẫn như vậy, hiệu trưởng Dumbledore." Nam nhân tên Tom nho nhã lễ độ khiến không ít học viên đều muốn ngã khuỵ, chỉ là sắc mặt đa phần các giáo sư đều đã tái xanh như lá chuối.

"Tại sao cậu có thể ở đây, Hogwart không thể độn thổ lia mà!! Chúa....Tom." Giáo sư McGonagol kích động đến xuýt lỡ lời.

"Bình tĩnh nào Minerva, cô nên đoan trang như lần cuối chúng ta gặp nhau." Vị nào đó đang cố gắng giúp vợ mình thả lỏng ngẩng đầu lên nhìn.

"Ngươi... ngươi làm sao có thể ở đây." Harry lắp bắp hỏi, ai nói cho cậu biết đây là cái tình huống gì, kẻ thù của cậu đang ôm cậu.

"Thân ái, ngày mai là kỳ nhỉ hè của em rồi nha, ta là muốn tới sớm để đón em về nhà." Ai đó rất tự giác ngoan ngoãn đáp một tiếng khiến đồng loạt các giáo sư lạnh người.

"Cậu không thể làm điều đó, Tom." Dumbledore thở dài, Dark Lord tiến vào Hogwart mà ông không hề phát hiện, thật đáng sợ. "Harry tuyệt đối sẽ không đi theo cậu."

"Ý ngài là ta sẽ không thể nghỉ hè cùng ba ba." Grader ngừng việc dụi đầu vào ba ba nhà mình quay đầu nhìn lão nhân trên bục. "Ai cũng không ngăn được cha đâu."

"Ba ba!?" Toàn thể đại sảnh mắt chữ A mồn chữ O ngơ ngác.

"Hử? Tin tức thú vị này là sao." Lão nhân hồ ly nào đó híp mắt cười. "Con hẳn là grader nhỉ."

"Hazz" giáo sư độc dược nào đó lắc đầu thở dài.

"..." giáo sư Fitwick trực tiếp ngất xỉu.

"Ôi trời!" Nữ vương ngầm Hogwart kinh ngạc.

"Ai...ai...ai là ba ba của cậu." Harry hoàn toàn ngây dại nhìn cô bé, à là cậu bé mới đúng... không quan trọng.

Con trai cậu và kẻ thù.

Con trai Dark Lord và Chúa cứu thế.

"Chắc hôm nay ngủ chưa đủ giấc." Ai đó coi như không biết gì xoay lưng muốn bỏ đi.

Dumbledore vội ra hiệu các giáo sư còn đủ tỉnh táo mau chóng đưa các học sinh quay trở về phòng, đại sảnh nhanh chóng còn lại các giáo sư cùng ba người Harry.

"Ba ba là không thương ta sao!? Ta là đứa nhỏ bất hạnh nhất thế giới nha nha..." Grader hai mắt đỏ lên bắt đầu che mặt thút thít.

Harry cảm thấy trái tim mình tan nát, đứa nhỏ này nhất định có huyết thống với cậu, ánh mắt giống cậu tuy rằng khác màu đấy, mũi giống cậu, miệng cũng giống cậu, harry trong lòng thầm gật gù.

"Không có... không phải... tôi chỉ là..." Harry cuống lên giãy ra khỏi vòng tay Voldemort vội tìm lời an ủi đứa nhỏ.

"Vậy tức là ba ba đồng ý nghỉ hè cùng con và cha, thật tuyệt." Grader vui sướng tung hô.

Voldemort không đành lòng nhìn bạn đời bị con trai lừa vào tròng quay đầu.

"Nhưng..." Harry nhìn đứa nhỏ trước mặt mình ấp úng chỉ vào Voldemort. "Tại sao lại là hắn, hắn chính là phù thuỷ hắc ám còn tôi là người phe sáng... điều này vốn không thể."

"..." Voldemort trầm mặc nhìn Harry làm cậu lạnh xương sống.

Grader chớp mắt hai cái ngây ngô nhìn ba ba mình bật cười.

"Rốt cuộc ai dạy dỗ ba ba trở thành thế này vậy, ha ha! Con thật muốn quỳ xuống cho người đó một lạy mất thôi." Grader ôm bụng cười làm tập thể các giáo sư đen mặt.

Harry Potter là do bọn họ dạy đó nha.

"Ý con là sao." Voldemort quái dị nhìn con trai mình đang cố gắng bình tĩnh thở dốc trong lòng Harry.

"Ý cha là gì!? Ông James là một Gryffindor và là một Potter quý tộc, không ai nói ông thuộc về bóng tối hay ánh sáng mặc dù những tử thần thực tử đều chết hoặc bị thương nếu đối đầu với ông, trong khi dó bà Lyli là một phù thuỷ có khát vọng cực lớn với tri thức và pháp thuật, bà chẳng bao giờ quan tâm đến nó là thuộc về bên nào đâu. Phép thuật huyết thống là chứng minh tốt nhất." Grader vung vẩy cánh tay nhỏ vui vẻ híp mắt nói. "Huống hồ... cha đỡ đầu của ba ba là một Black, cho dù ông ấy có là Griffindor đi chăng nữa thì dòng máu Black thuần khiết vẫn chảy trong cơ thể nha."

"Là màu xám." Voldemort đưa ra nhận định, nếu không phải tối hay sáng vậy chỉ có thể là xám.

"Đúng rồi nha! Màu xám màu xám, ba ba chính là màu xám." Grader vui vẻ nhảy nhót xung quanh, nhảy đến bên cạnh Severus lại bắt đầu đùa nghịch áo choàng đen của vị giáo sư độc dược bắt đầu làm nũng. "Severus giáo thụ, ta hảo đói, chính là muốn đón ba ba cùng trở về ăn tối, ngài giúp ta kiếm đồ ăn được không."

"Đứa nhỏ, con muốn kẹo chanh chứ, ta nơi này có rất nhiều." Lão nhâm bán nguyệt kính loé lên ánh sáng hướng đứa nhỏ dụ dỗ.

"Dumbledore! Nếu não ông còn chưa bị mật làm cho lú lẫm thì lão nên biết nó chỉ là một đứa trẻ, số kẹo của ông đủ để giết nó đấy." Severus không khách khí đem con trai chúa tể nhà mình giấu ra sau lưng, đùa à! Ông từng này tuổi mới thấy có một đứa trẻ vì ăn quá nhiều đồ ngọt trong giờ cơm trưa mà phát điên phát dại, con đỡ đầu còn nói cái gì mà say ngọt. Ông tuyệt không bao giờ muốn chứng kiến cảnh đó một lần nào nữa.

"Ố!! Cha mang ba ba đi mất rồi." Bên này tranh cãi khí thế, bên kia Harry đã bị Voldemort im hơi lặng tiếng đưa đi mất.

-.-.-.-

"Em cảm thấy sao rồi?" Voldemort ân cần hỏi người xòn đang choáng váng trong lòng.

Harry không tự chủ mà giẫy dụa thoát ra khỏi Voldemort đứng dậy, nắm chặt lấy cây đũa phép được giấu ở dưới ống tay áo, tò mò đặt câu hỏi: "Ngươi cho rằng quan hệ của chúng ta là như thế nào?"

Lúc này Voldemort lộ ra một loại biểu tình thản nhiên, nam nhân anh tuấn chậm rãi đi tới trước mặt Harry, đem cậu kéo vào lòng, Voldemort cầm lấy đôi tay cứng ngắt của người sau phóng tới bên mép, dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu mà hôn xuống mu bàn tay của Harry.

Harry nuốt một chút nước bọt ngăn ở cổ họng. Tên Slytherin ưu nhã kia lui về sau một bước, cúi thấp người xuống và lộ ra một nụ cười xán lạn thiểm mù mắt người khác, thanh âm từ tính quanh quẩn trong căn phòng đã trở nên yên tĩnh trong nháy mắt: "Từ tình cảm chân thành của anh, Harry Potter, em là bạn lữ của anh."

Đây là cái tình huống quái quỷ gì? Harry dường như hít thở không thông, bạn lữ? Cậu tuyệt đối là đang làm một cơn ác mộng, cậu cần gặp Bà Pomfrey, lập tức!

Voldemort ôm lấy một Harry khiếp sợ đến nhũn cả hai chân, một tay vòng qua dưới nách cậu bé nhỏ gầy để đỡ lấy đối phương, tay còn lại ôn nhu vỗ nhẹ trên lưng Harry. Đây vốn phải là một khung cảnh ngọt ngào, nhưng Harry đã bị hù đến nổi không dám nhúc nhích.

"Em trông khá sợ hãi." Tom thiêu mi, nhìn từ trên xuống dưới thân thể của Harry.

"Ngươi cứ thử bị người hại chết gia đình mình, năm lầm bảy lượt muốn giết bản thân p thì ngươi có sợ không." Harry gân cổ lên cãi.

Voldemort im lặng nhìn Harry, hắn biết cậu nói đúng, thậm chí hắn đã tính chuyện này sẽ xảy ra.

"Em muốn giết ta, em phải thừa biết bản thân không thể làm điều đó." Voldemort lạnh lẽo nhìn cậu, nhìn vào đôi mắt xanh xinh đẹp quật cường cũng đành thở dài. "Và trên hết ta sẽ không làm hại em, ta thề với Meilin đấy."

"Ngươi không làm hại ta!! Chúa tể hắc ám lại không giết đứa trẻ sống sót, chuyện buồn cười." Harry chớp mắt sau đó phì cười.

"Giết em?" Giọng nói của vị Chúa tể Hắc ám bỗng nhiên khàn khàn. "Giết em? Không, không đâu, Harry. Ta sẽ không bao giờ giết em. Ta sẽ bảo vệ em khỏi những tổn hại."

Harry chớp mắt "Cái gì?"

Bàn tay lạnh giá nhẹ nhàng vuốt gương mặt cậu "Đây sẽ là điều khó khăn cho em hiểu, Harry à. Nhưng cuối cùng ta đã hiểu. Ừm, nó có giải thích cho nhiều thứ. Em là Trường Sinh Linh Giá của ta, cậu bé vàng à!"

"Trường Sinh Linh Giá?" Harry chà chà cái trán đầy mệt mỏi. Voldemort đang nói cái quái quỷ gì vậy?

Voldemort nghiêng mình về phía trước khiến Harry buộc phải lùi về sau một bước né tránh lại thụt chân té xuống một cái sopha đơn.

Đem một bùa lumos thắp sáng căn phòng, Voldemort đem đến cho cậu một tách hồng trà.

"Em là linh hồn của ta, Harry ạ." Voldemort thở nhẹ "Trường Sinh Linh Giá của ta. Khi một tên giết người đã cam kết, nó sẽ phân tán linh hồn của hắn, em biết đấy. Và khi nó có khả năng chiếm được một mảnh linh hồn nào đó, và nó sẽ gắn với vật đó. Theo cách này, tên giết người có thể sử dụng những hành động bạo lực của bản thân để trở nên bất tử. Ta đã sử dụng phép thuật này để đảm bảo vững chắc cho sự vô đạo đức của ta. Ta đã giấu những mảnh linh hồn của mình vào những vật mà ta cho là quý giá."

"Như... Như là cái nhật kí của ngươi?" Harry nhìn chằm chằm vào hắn.

"Đúng vậy, Harry." Voldemort sảng khoái gật đầu. "Theo như ta biết thì Dumbledore cũng biết việc này."

Harry không ngốc, ngược lại cậu khá là thông minh, cậu gần như thừa kế toàn bộ xuất xắc của cha mẹ mình, nhưng dưới cái bóng to lớn của cha mẹ thì mọi người lại quên đi cậu chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ bất hạnh.

"Vậy nếu như muốn ngươi chết thì ta buộc phải chết trước." Harry hỏi, một câu hỏi khẳng định từ những giải thích của Voldemort.

"Và Dumbledore muốn chúng ta tự giết lẫn mhau vào thời điểm cuối cùng." Voldemort bổ xung. "Vì những gì lớn lao hơn."

"Nhưng... tại sao cơ chứ." Harry hỏi.

Cậu không hiểu tại sao người được lựa. Họn lại là cậu.

"Bởi vì chúng ta là kẻ cầm quyền, đó là điều hiển nhiên xảy ra." Voldemort có thể cảm nhận tâm trạng bất ổn của bảo bối nhà mình, chỉ đành thở dài cam đoan. "Ta sẽ chăm sóc em, sẽ không để em chịu những tổn thương như vậy nữa, ta hứa đấy."