[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 90-2: Ngoại truyện : Gia đình không trọn vẹn




Tôi là một Malfoy, phải, tôi chính là một Malfoy

Tôi mang trong mình dòng máu cao quý, sở hữu trong mình huyết mạch mà người người khao khát, tôi chính là một thuần huyết cao quý.

Tôi có một người bà dịu dàng, người ông tài giỏi, người ba tài năng cùng người mẹ xinh đẹp. Nhưng gia đình chúng tôi không hạnh phúc, đó là những gì mà bà đã nói trước khi qua đời. Hôm bà nội mất là một ngày mưa tầm tã, tôi đứng trước cửa phòng của bà trong khi ba đang bên cạnh nghe những gì bà nói trước khi mất còn mẹ đã đi đâu từ sáng hôm trước. Tiếng mưa rất lớn, gần như lấn át mọi thanh âm yếu ớt của bà. Bà nội nói rất nhiều, nhưng tôi cũng chỉ nghe được một vài câu, nhưng trong đó có một câu mà bà hỏi ba khiến tôi chẳng bao giờ quên được

-Nếu là cô gái đó, con chắc chắn đã hạnh phúc

-Phải, nhưng con bỏ lỡ cô ấy rồi

Giọng của ba cô cùng thê lương, tôi còn nghe được cả tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi vô cùng hiếu kỳ người trong câu chuyện ấy là ai.

Rồi một ngày mẹ biến mất, ba nói rằng bà bị bệnh rất nặng nên phải đi đến rất xa để chữa trị. Nhưng tôi biết ba đang nói dối, vì hôm bà rời đi chính là tôi đã chứng kiến tất cả

-Xin lỗi em

-Không có gì phải xin lỗi cả. Ngay từ ban đầu chúng ta kết hôn là vì lợi ích của gia tộc, bây giờ em đã tìm được hạnh phúc của chính mình rồi, anh cũng hãy đi tìm hạnh phúc cho bản thân đi. Nói với Scorpius là em xin lỗi, em không đáng làm mẹ của thằng bé, hoặc anh có thể nói là em đã chết rồi

-Không sao, rồi thằng bé sẽ hiểu thôi mà

Sau khi kết thúc đoạn hội thoại đó mẹ cũng rời đi, tôi lẳng lặng quay trở về giường của mình để ngủ, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mấy năm qua đi cuối cùng nghi vấn trong lòng tôi cũng được giải đáp. Gia tộc Malfoy chuyển về Anh sinh sống và người đón chúng tôi chính là ba gia đình nổi tiếng trong giới phù thuỷ, gia đình Potter, gia đình Weasley cùng gia đình Diggory. Tôi nhìn đến ba của mình, ánh mắt ông dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng nó lại mang theo vẻ dịu dàng mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây. Hoá ra cô ấy chính là cô gái mà bà nội từng nói

Cô Annie rất xinh đẹp, lại dịu dàng và tâm lý vô cùng. Cô giúp gia tộc Malfoy mua lại căn biệt thự trước kia, cũng thường xuyên rủ hai ba con tôi qua dinh thự Diggory dùng bữa. Lúc đầu ba cùng tôi vô cùng ngại ngùng, tôi vô cùng e dè khi chơi với hai người bạn mới là Edward cùng Albus, nhưng rất nhanh chóng tôi đã hoà nhập cùng họ, bọn tôi, à và cả cô bạn Rose nữa chứ, chúng tôi lập thành một bộ tứ vàng. Cả bốn dinh thự được liên kết với nhau bằng một mạng lưới bột flo vì thế bốn chúng tôi rất hay tụ tập ở nhà của Edward, đơn giản là vì cô Annie cùng chú Cedric vô cùng thoải mái và đôi khi cũng cố tình "ngó lơ" trước những trò quậy phá của chúng tôi. Khi Edward có chổi mới, cô Annie cũng không quên phần của tôi cùng hai người còn lại.

Cho đến một ngày tôi gặp lại mẹ trong lúc đi hẻm xéo cùng ba. Bà ấy tay trong tay cùng một người đàn ông xa lạ mà trong tay chú ấy đang bồng một bé gái nhỏ. Tôi đứng đó nhìn họ mà không nói gì cả. Ba nhìn tôi, sau đó khẽ nói:

-Xin lỗi vì đã không cho con một gia đình trọn vẹn Scorpius

-Đó không phải lỗi của cha. Chẳng phải bây giờ con vẫn rất hạnh phúc sao. Thật ra có mẹ hay không không quan trọng, quan trọng là con mong ba có thể hạnh phúc

-Đứa trẻ này...

Draco cúi xuống xoa đầu con trai mình. Chỉ vì những năm tháng thanh xuân đó anh không đủ can đảm để nắm lấy tay người con gái mà bản thân yêu nhất vì thế mới miễn cưỡng lấy một cô gái để duy trì huyết thống. Không ngờ những việc làm ngu ngốc đó đã khiến cho con trai anh không có được một gia đình hạnh phúc, một gia đình trọn vẹn. Scorpius nhìn ba của mình, trong vô thức cậu nói ra câu hỏi mà cậu luôn thắc mắc:

-Ba vẫn còn yêu cô Annie, đúng chứ?

Draco lại một lần nữa xoa đầu con trai thầm cảm thán đứa trẻ này thật nhạy cảm, cuối cùng vẫn là để nó nhìn ra. Nhưng anh sẽ không lừa dối con trai của mình vì thế chỉ cười buồn rồi nói:

-Phải, ta vẫn yêu cô ấy, nhưng là yêu cô ấy một cách trưởng thành hơn.

Yêu  một cách người trưởng thành chính là không giành giật cô ấy mà âm thầm đặt tình cảm đó sâu trong lòng, thầm mong cô ấy một đời bình an hạnh phúc.

————-

Mọi người có thể ném gạch mình tại mình thấy mình ác thiệt. Thật ra ngoại truyện này mình viết vào giai đoạn chap bảy mươi mấy á, lúc đó mình stress nên lối viết cũng khá u ám. Sau đó mình định xoá phiên ngoại này rồi nhưng cuối cũng vẫn là tiếc nên đăng. Thoi để chap sau ngọt ngào bù nhaaa