Qua hơn nửa tháng sau, Harry được chú Sirius đón đến hội phượng hoàng, dù có trải qua một phiên toà nho nhỏ nhưng mọi việc đều đã được hóa giải một cách nhẹ nhàng nhờ những bằng chứng cùng uy áp của giáo sư Dumbledore ở bộ.
Annie nghe tiếng bước chân loạn nhịp của những thành viên của hội quay trở về. Từ khi mắt không nhìn thấy, thính giác của cô đã nhanh nhạy hơn rất nhiều nhưng vấn đề quan trọng là Annie còn nghe những tiếng loạn nháo từ các thành viên. Chú Sirius đập bàn đứng dậy nói gì đó nhưng rất nhanh bị giáo sư Snape can lại sau đó lại là giọng nói trấn an của giáo sư Dumbledore
-Thưa cụ, tôi nghĩ chúng ta phải lập tức đến chi việc
-Không được Sirius, đây chính là điều mà hắn muốn. Hắn ta muốn biết con bé và Harry đang ở đâu. Voldemort là một kẻ vô cùng xảo trá, nếu chúng ta lơ là rời khỏi căn cứ thì bọn nhỏ sẽ gặp nguy
-Không được!
-Black!
Annie hiếu kỳ, cô bước ra khỏi nhà bếp thì va phải chú Sirius, nhưng chú không nói gì, chỉ đặt một tay lên vai Annie. Cái vỗ vai này nếu bình thường Annie sẽ cảm thấy là một hành động cỗ vũ khích lệ của chú, nhưng trong tình huống nảy lửa này thì cái vỗ vai này...
Tiếp đến những người khác cũng ra ngoài, bác Molly nhìn đến Annie thì hoảng hốt hỏi:
-Con vừa nghe thấy gì?
-Không có ạ, con vừa xuống rót nước đã nghe được tiếng bước chân của chú Sirius rồi
-Vậy sao, vậy tốt. Con mau lên phòng đi con gái
Annie bước lên phòng nơi có Hermione cùng Harry và Ron, ngoài trừ ba người ra còn có anh em nhà Weasley. Dù không nhìn thấy nhưng Annie cảm thấy mọi ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình
-Có chuyện gì sao?
-Không, bọn anh còn định hỏi em có nghe thấy gì không đấy. Chà, người yêu của em đến rồi kìa
Annie quay lại phía sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng thở dốc của Cedric. Cô khẽ vỗ vỗ lưng anh, đưa cho anh ly nước vừa nãy mình mới lấy. Cedric nắm lấy tay cô, nói:
-Annie, anh biết làm vậy là trái với quy tắc. Nhưng bà nội của em gặp nguy hiểm rồi. Voldemort đến tìm bà nội em, hắn ta muốn biết về thân thế của em!
Annie nghe đến câu nói này mà như sét đánh ngang tai. Những người trong phòng cũng đồng dạng im, ngay cả anh Fred George ngày thường nói nói nói cười cười cũng cảm nhận được sự nguy hiểm trong tình huống hiện tại. Annie trầm mặc một lúc rồi ngước nhìn Cedric, nhẹ nhàng nói với anh:
-Đưa em đi Cedric
-Annie...
-Đừng cản tớ Hermione, cậu biết rõ mà
Hermione mím môi nhìn Annie. Annie quay trở về phòng của mình, dùng túi không gian dọn một chút đồ dùng rồi quay trở về phòng tập trung, cô cúi chào với mọi người
-Được rồi mọi người sẽ giúp cậu đánh lạc hướng. Hãy lấy áo choàng của tớ mà trốn ra. Còn nữa, cậu phải cẩn thận đấy
-Cảm ơn Harry. Các cậu cũng phải an toàn
Nói rồi Annie khoác chiếc áo choàng tàng hình lên người, cùng Cedric rời khỏi căn cứ
-----------------------
Đôi mắt của Annie dần lấy lại chút ánh sáng, trong không gian mờ ảo điều đầu tiên Annie thấy chính là có rất nhiều người vây quay một người, người đó đã gục xuống, cái chết đến quá đột ngột khiến đôi mắt của người đó vẫn còn mở ra một cách kinh sợ. Annie không tin, cô mở dải băng trắng mỏng đang quấn lấy đôi mắt của mình bắt đầu hoảng loạn tiến về phía đó. Cedric vội vàng ôm cô lại, dùng tay của mình che mắt Annie lại:
-Cedric, đừng cản em
-Annie, cứ đi đi, cho đến khi em quay trở về, anh sẽ vẫn mãi ở đây chờ em
Nhìn đến chàng trai đang ôm lấy mình trong lòng, Annie vươn tay ra. Nhưng cô không ôm lại anh. Vì bây giờ trên vai cô không chỉ còn đoạn tình cảm, lời hứa của hai người. Bây giờ nó còn chứa đựng cả một trách nhiệm báo thù cho gia tộc, trách nhiệm như một người hậu duệ cuối cùng. Vì vậy cái ôm này, hãy để em thực hiện được những điều em phải làm, em sẽ đến tìm anh, trả lại cho anh một cái ôm thật chặt
-Cảm ơn anh Cedric
Vừa dứt lời thân ảnh của người con gái cùng chàng trai tách nhau ra. Annie đi đến nơi mọi người đang tập trung. Sirius Black là người đầu tiên thấy cô, chú chạy lên định trấn an cô nhưng Annie chỉ lặng lẳng tiến đến chỗ bà nội Gorvandes đang nằm. Cô ngồi xuống, dùng tay khẽ vuốt nhẹ cho đôi mắt bà nhắm lại sau đó cúi người xuống dập đầu với bà nội:
-Bà nội, những ấm áp, những tình thương mà bà dành cho con cả đời này con cũng không bao giờ quên được. Cảm ơn bà
Nói rồi Annie quay lại nhìn những người phía sau, cô chỉ khẽ gật đầu với giáo sư. Cedric tiến lên, đem cô gái đặt phía sau lưng mình, cả hai bị bao vây bởi một đội quân hội phượng hoàng cấp cao
-Thật xin lỗi giáo sư, điều duy nhất con có thể làm cho Annie chính là để em ấy rời đi
Nói rồi một luồng sáng chiếu đến, che mắt tất cả mọi người. Khi ánh sáng tắt đi, chẳng ai còn nhìn thấy bóng dáng của hậu duệ cuối cùng của gia tộc Gorvandes!
--
-Krum, hãy cho em biết người đó đang ở đâu
-Annie, tại sao em lại ở đây, có chuyện gì đã xảy ra?
-Krum, hãy giúp em, anh biết người em muốn tìm là ai mà
Viktor Krum nhìn đến vị đàn em của mình, quần áo xộc xệch lại có vẻ mỏng manh, trên chiếc áo còn dính một ít máu. Không đành lòng, anh cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người cô bé sau đó âm thầm cho Annie một bùa giữ ấm rồi nói:
-Trước hết em vào nhà đi, thay một bộ trang phục tốt hơn rồi cùng anh đến thư phòng, chúng ta gặp cha anh.
-Cảm ơn anh
-Đừng nói cảm ơn như thế... rất xa lạ
Nhưng những lời này cô sẽ chẳng bao giờ nghe thấy được. Từ ngày hôm đó cuộc sống của Annie Gorvandes chỉ còn một màu đen ảm đạm, cô gái nhỏ mang theo vết thương rỉ máu để trưởng thành, ai nói trưởng thành là hạnh phúc?
-Trưởng thành chính là một nỗi bi ai....
-------
Chuyên mục spoil:
-Chào mừng đến với đội quân của ta, Annie Gorvandes
Annie đặt bàn tay lên bàn tay vừa giơ kia ra, cô khẽ cúi người một cách vô cùng quý tộc rồi nói:
-Vinh hạnh của tôi, thưa chúa tể
-----
Mọi người ơi, thông báo chút là bây giờ mạch chuyện của mình sẽ nhanh hơn( có khi nhanh như gió luôn á) vì thế nếu có gì hong hiểu thì mọi người có thể nhắn hỏi nhen❤️
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nè~