Annie mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, khẽ chống tay để ngồi dậy để nhìn xem chuyện gì đang diễn ra. Cô hoảng hốt nhìn cảnh tượng hiện ra trước mắt mình. Tòa tháp bị tàn phá dữ dội, rừng cây trước mặt cũng xơ xác do chịu tác động của ma pháp. Lại nhìn đến tình trạng của bản thân hiện tại, có lẽ nơi cô ngồi hiện nay chính là vị trí an toàn nhất hiện tại cũng là trung điểm cho ranh giới giữa hai phe. Nhìn đến chiến trường hiện tại, Edward đang giao đấu cùng Brian, nhưng có vẻ lợi thế đang nghiêng về phía Lucas hơn khi thầy ấy thiên về các nghệ thuật hắc ám công kích, trong khi Edward là phòng thủ. Đội quân mà Edward dẫn đến để cứu Annie đa phần là các giáo sư, chỉ có một vài các đàn anh ưu tú, à vâng, trong đó có cả vị đàn anh Viktor Krum đang chiến đấu rất hăng say đằng kia. Nhưng người mà Annie muốn tìm kiếm nhất lại không tìm được-cũng chính là vị đại nhân mà các Thánh đồ đã liều mạng, à vâng, là liều mạng sống của cô mà cứu ra lại chẳng thấy đâu.
-Đang tìm ta à
Một giọng nói vang lên phía bên cạnh Annie, lúc này cô mới nhận thức được phía bên cạnh mình còn có người, người đàn ông này rất ung dung, ngồi khoanh chân mặc kệ cái thánh đồ của mình đang chiến đấu sinh tử ngoài kia, tự như trận chiến khốc liệt kia chỉ là một vở kịch nhàm chán...
-Ông không lo cho thuộc hạ của mình sao
-Ồ, đương nhiên là không rồi. Nếu bọn chúng thua cuộc thì không có quyền nhận là thuộc hạ của ta mà tất nhiên điều đó sẽ không xảy ra rồi. Nhìn cho kỹ đi cô bé, không phải người bất lợi là đội quân giải cứu cô sao.
Quả thực hiện tại ưu thế phần lớn đều nghiêng về phía của nhóm người Thánh Đồ. Tuy với số lượng ít nhưng đã chinh chiến rất nhiều năm, lại thêm việc am hiểu sâu sắc về nghệ thuật hắc ám nên đã dễ dàng xử lý gọn những sinh viên "còn non" của Durmstrang
-Không phải ta vừa nói với cô về quyền lực của thứ gọi là "sức mạnh" . Nhìn đi, vì không đủ sức mạnh, không phải những tên đàn anh đó của cô đã gục ngã rồi sao, cũng không phải vì không đủ sức mạnh nên các giáo sư tuyệt vời của cô không thể bảo vệ được chính học sinh của mình...
Annie lúc này nhìn từng vị học trưởng của mình đau đớn gục xuống cô khẽ cắn môi dưới. Cố gắng phân tích về người đàn ông trước mặt. Ông ta rất bình thản, tựa như một kẻ ung dung tự tại không vướng bận bất cứ điều gì. Nhưng vẫn có một điểm mà Annie vẫn luôn thắc mắc, một kẻ ung dung cùng mạnh mẽ như ông ta không dễ dàng cam tâm tình nguyện bị giam cầm trong tòa lâu đài này hơn mấy mươi năm qua. Chắc chắn có sự tình gì đó, nghĩ đi nào...
Albus Dumbledore, vị bạch phù thuỷ vĩ đại nhất mọi thời đại khi góp phần rất lớn trong việc tiêu diệt và giam cầm chúa tể hắc ám đời thứ nhất, Gellert Grindelwald
Harry Potter, con hãy nhớ rằng đừng quá chìm đắm trong những giấc mơ mà quên đi cuộc sống thực tại.
Cô bé giống một người mà ta từng quen...
-Tôi là học sinh của Albus Dumbledore
Annie ngắt lời vị chúa tể hắc ám. Trong một tích tắc nào đó bầu không khí đã ngưng đọng. Grindelwald cũng không tiếp tục đả kích Annie nữa mà ngạc nhiên quay sang nhìn cô bé bên cạnh. Một đôi mắt trầm tĩnh, nhưng lại đầy sắc bén. Grindelwald tự hỏi, hắn đã thể hiện quá rõ hay sao?
Annie nhìn thấy vẻ trầm tĩnh của Grindelwald, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của người bên cạnh, nhưng thật ra Annie biết được rằng dáng vẻ càng im lặng, chứng tỏ nội tâm của người đó càng dậy sóng. Nhưng cô sẽ không tiếp tục giải thích
-Ngài Grindelwald, liệu tôi và ngài có thể thực hiện một cuộc giao dịch được không. Ngài dẫn đội quân của ngài trở về, tôi sẽ trở về Hogwarts vào năm sau, báo cáo tất cả thông tin của người đó cho ngài, được chứ?
Grindelwald khẽ nhướng mày, cô bé này thực thông minh. Rất biết tận dụng yếu điểm của người khác để mang lại lợi ích cho bản thân mình. Nhưng trải qua bao nhiêu trận chiến, sống được hơn nửa đời người, tâm tư của hắn đã lý trí hơn, cũng dần tĩnh lặng hơn. Nếu cách đây mấy mươi năm trước, hắn sẽ vô cùng hào sảng mà đáp ứng cô bé. Nhưng bây giờ khi Annie Gorvandes đề nghị cung cấp thông tin về Dumbledore cho hắn, nhưng biết được rồi thì được gì chứ, hắn không thể gặp gỡ Dumbledore, càng không thể đến bên hắn. Vì thế thà rằng đừng biết gì cả, để không phải nhớ thương.
-Không cần, ta chỉ cần ngươi tốt nghiệp Hogwarts hãy đến Đức tìm ta, trở thành thuộc hạ của ta. Cô bé có đồng ý không?
-... được, tôi hứa với ông
Khi nghe được đáp án mà bản thân cần, Grindelwald đứng dậy, khẽ phẩy tay. Các thánh đồ nhận được tín hiệu, lập tức theo lệnh của chủ nhân mà độn thổ đi mất. Trả lại một bãi hoang tàn cho những người ở lại...
Edward khi kết thúc trận giao đấu với Brian lập tức nhớ ra người học sinh bị bắt cóc của mình, hắn chạy lại toàn tháp nơi Annie đang ngồi, khẽ nắm lấy tay cô bé, trấn an:
-Không sao rồi Annie, thật tốt vì em vẫn ổn
-Ừm, em đã không sao rồi
Mặt trời phía xa xa đã dần ló dạng, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu...