[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 38: Phòng chứa bí mật




Tôi phân tích cho Harry và Ron những điểm nghi vấn về phòng chưa bí mật và tử xà. Chúng tôi quyết định tối nay sẽ đi tìm căn phòng đó

Tới tận gần tối, chúng tôi bàng hoàng phát hiện ra một dòng chữ lớn, đỏ chói nằm ở đâu đó trên tầng hai. Người ta không rõ là ai viết, nhưng nội dung của nó rõ ràng là đã phanh phui mọi chuyện

[Bộ xương của con bé sẽ nằm dưới Phòng Chứa Bí Mật mãi mãi, kẻ phản bội thuần huyết sẽ là vật tế cho thần linh]

Tôi, Harry và Ron hoảng sợ tột độ, đặc biệt là cậu bạn Ron. Cậu ấy toan lập tức đi tìm Ginny nhưng bị tôi cản lại, dục tốc là bất đạt!

----

Tối đó chúng tôi cùng nhau đến trung tâm của ống nước-lối vào của phòng chứa bí mật. Nhưng trước đó Harry gợi ý cho cả đám việc đến nhờ "bậc thầy chiến đấu" Lockhart trợ giúp

Nhưng kết quả là gì. Vâng, giáo sư công quay lại định do chúng tôi một bùa lú. Nhưng tôi đã nhanh tay hơn và tước đũa phép của ông ta.

Tôi trói Lockhart lại rồi đưa ông ta cùng đến phòng chứa bí mật

Chúng tôi cùng đế nhà vệ sinh nữ ở lầu 3, nơi cô gái khóc nhè Myrtel . Tôi đi lại bồn rửa mặt-trung tâm của ống nước và bắt đầu tìm cách mở

Tìm mãi một lúc, chúng tôi cũng tìm được ống nước có ký hiệu con rắn. Tôi cầm ống nước và bắt đầu nói bằng giọng xà ngữ

"Mở ra"

Bồn chứa nước mở ra thật, chà, hơi dơ nhỉ

Thế là tôi thẳng tay ném giáo sư công xuống cống để dọn đường sau đó nhảy theo. Harry và Ron phía sau thầm cho tôi một dấu like vì sự "mạnh mẽ" này

Chúng tôi trượt xuống một hồi thì đến nơi. Có một kẻ đang đứng ở sâu trong lối vào kia. Tôi hiếu kỳ bước vào, haizz, tế bào sợ chết năm ngoái của tôi đâu rồi nhỉ? Quả nhiên là chơi với Harry xong những tế bào đó bị triệt tiêu luôn...

Bước qua cánh cổng vào một sảnh đường lớn, trước mắt tôi là một người thanh niên trẻ, một con rắn lớn phía sau và một cô bé tóc đỏ

-Ginny!

-Đừng manh động Ron. Cậu thấy người phía sau chứ còn thêm con rắn đó. Mình dám chắc tên phía sau là kẻ kế vị Slytherin, còn con rắn đó chính là nguyên nhân của sự hoá đá.

-Annie nói đúng đó Ron, được rồi chúng ta chia nhau ra đi. Tớ đi đánh lạc hướng con rắn và tên phía sau. Ron cậu đi cứu Ginny

-Nè Harry, vậy tớ làm gì?

-An toàn.

-Hả? Nhiệm vụ của cậu là phải thật an toàn

-Gì chứ, coi thường tớ vậy sao

-Không...không phải mà. Vậy thôi, cậu canh lão Lockhart, được chứ!

-Hừm, tớ giận rồi

Này! Hai cậu thôi rắc cẩu lương đi, tình hình đang rất nghiêm trọng, không thấy sao!! Ron thầm phản khán trong lòng. Vâng, chỉ là trong lòng thôi nhé, vì nếu nói ra bằng lời thì hai kẻ kia chắc chắn sẽ chối phây chối phẩy!

---

Harry lao đến, tên phía sau điều khiển con rắn lao đến đuổi theo Harry. Trong lúc đó Ron chạy đến cứu Ginny. Chưa kịp tới nơi thì tên đó quay lại. Nhìn Ron cười khẩy

-Chà, con bé đó sao. Một đứa ngu ngốc, nó kể cho tao nghe những bí mật nhỏ của nó. Nhưng thật ra kẻ ta muốn tìm là Harry Potter-cứu thế chủ hoặc kẻ kế vị thứ 2-Annie Gorvandes

-Hả! Người kế vị. Annie?

-Nào nào. Bây giờ kẻ nào cũng không còn quan trọng nữa. Ta đã được mục đích của mình. Con bé phản bội thuần huyết ngu ngốc này đã bị ta hút cạn thần lực. Không lâu nữa đâu con bé sẽ kiệt sức mà chết. Ngươi là anh trai của con bé nhỉ, để ta tưởng ngươi một đoạn

-Avada Kedavra

-Expelliarmus

Hai câu thần chú phóng ra. Nhưng tôi đã nhanh hơn. Đũa phép của kẻ đó bị tước đi, câu thần chú phóng trượt , làm sập một mảnh tường phía sau lưng Ron. Cậu bạn tái mặt

Thật ra vốn dĩ kẻ kia nhanh hơn tôi, nhưng tôi đã kết hợp thêm lời nguyền chậm ma lực của gia tộc Gorvandes. Hừ, thực thể thì tôi không chắc có chiến thắng hay không chứ một mảnh hồn thì dư sức

Lúc này Harry sau khi chơi đuổi bắt chán chê với chú tử xà "đáng yêu" thì cũng quay về sảnh chính. Chà, cậu bạn trông tả tơi hết sức, quần áo thì rách tươm. Con tử xà lao lại định cắn cậu bạn một phát thì tôi dùng xà ngữ để ra lệnh

"Basilisk, ta là hậu thế của Salazar Slytherin, chủ nhân thật sư của ngươi, không phải hắn. Nghe lệnh ta, dừng lại và quay về tổ đi"

"Ngươi là hậu thế của Salazar?"

"Lời có thể nói dối nhưng huyết mạch thì không. Ở trên vai ta có một vết bớt chữ G, Salazar cũng có. Phải không?"

Tôi cũng khá bất ngờ. Vốn dĩ tôi tưởng khi hoá giải câu thần chú thì vết bớt sẽ biến mất nhưng hoá ra nó vẫn ở đó. Vì thế tôi mới nghĩ rằng đây chính là một vết bớt đặc biệt, đành đánh liều nói với con tử xà này, ai ngờ lại đúng!

Basilisk dừng lại, rồi nó nhắm mắt cảm nhận dòng huyết mạch và từng nhịp tim của tôi. Tôi biết điều đó,vì Basilisk có liên kết với linh hồn của Salazar, vì thế mà nó cũng có một mối liên kết với tôi, dù rất nhỏ. Qua thêm vài phút thì nó quay đi. Tốt! Đã xong mối lo sợ thứ nhất

Tôi quay lại phía sau cười nửa miệng với tên kia

-Ồ, đồng minh của anh đi rồi nhỉ?

-Con bé kia, ngươi rốt cuộc là ai

-Vậy còn anh? Anh là ai

-Ha, ta sao? Ta là Voldemort

-Voldemort?

Nghe đến cái tên này Ron sợ tái mặt, Harry phẫn nộ định tiến đến. Hắn ta vẫy đũa phép lên không trung, dòng chữ Tom Marvolo Riddle hiện lên, hắn lại vẫy tay một lần nữa, các con chữ chuyển động, tạo thành dòng chữ

I am Lord Voldemort

-Ta đã chờ đợi rất lâu để mày cùng con bé kia tự chui đầu vào rọ. Tuy nhiên, tao có nhiều điều muốn hỏi mày, Harry Potter à, làm thế nào mà mày, một đứa trẻ sơ sinh không có tài năng pháp thuật gì phi thường, lại có thể đánh bại được vị phù thủy vĩ đại nhất của mọi thời đại? Làm thế nào mà mày có thể sống sót không hề hấn gì, ngoại trừ một vết thẹo nhỏ, trong khi mọi quyền lực của Chúa Tể Voldemort lại bị tiêu hủy?

Nói tới đó, mắt Riddle hau háu, ánh lên những tia sáng đỏ kỳ lạ. Tôi bước thêm một bước. Harry toan cản tôi lại nhưng tôi vỗ vai cậu bạn, ý chỉ "tớ không sao"

-Anh có biết tại sao anh không thắng được cậu ấy không?

-Ngươi thử nói xem

-Vì anh không phải là nhân vật chính!

-Hả!!!!

-À nhầm, vì anh, à không nói đúng hơn là Voldemort quá tự tin vào bản thân mình. Và sự tự tin tuyệt đối đã gϊếŧ chết anh, người anh thua không phải là một đứa trẻ, mà là tình cảm của người mẹ dành cho đứa con trai của mình

Về chuyện này làm sao tôi biết sao. Có thể hiệu trường trường Hogwarts là một bậc thầy về chiết tâm bí thuật nhưng hiệu phó thì chưa chắc. Tôi đã đọc được ký ức của cô McGonagall lúc cô nhìn Harry gặp nguy hiểm với cây liễu roi

Mọi người rơi vào trầm mặc. Cũng đúng, vì không ai biết được về nguyên nhân Voldemort biến mất, người ta chỉ nói là do đứa trẻ trong lời tiên tri làm ra.

-Annie? Cậu nói vậy là sao. Và... làm sao cậu biết

-Harry, tớ không thể nói cho cậu vì sao tớ biết. Nhưng còn vết sẹo cậu có được là do di chứng của bùa phản công mà mẹ cậu đã dùng. Bà ấy đã hy sinh mạng sống của mình để phản bùa chết chóc của Voldemort lên cậu. Vì thế mà bà ấy qua đời, hắn ta cũng vì chính lời nguyền chết chóc của mình mà biến mất!

-Ta không tin... ta không tin

-Đừng chối bỏ sự thật nữa Riddle. Được rồi, hàn thuyên đủ nhiều rồi, bây giờ thì biến mất đi

Tôi dùng một thanh đao đâm thẳng vào cuốn nhật ký, mực chảy ra. Thanh đao này không phải là một đồ vật bình thường, đây là thanh đao trong chiếc vòng mà Edward tặng tôi là một vật phẩm hắc ám phòng thủ có thể tiêu diệt những vật hắc ám khác, quả đúng là tiện lợi. Riddle thét lên đau đớn rồi biến mất

Sau đó tôi cũng gục xuống. Điều gì cũng phải có cái giá của nó. Thanh đao này đã rút đi một phần năng lượng của tôi. Annie gục xuống, ngất xỉu

Haizz, lại vào bệnh thất nữa rồi!

----

Như đã hứa. Chap mới đã ra lò đây.

Dạo này mấy bạn đọc xong rồi vote hong à, ít bạn Comment quá trời làm mình nhớ mấy bạn ghê luôn~

Đọc xong chap này nhớ comment cho mình cho đỡ nhớ đi~ với lại qua phần hỏi han chọn giùm mình một trong 3 option với.

❤️❤️