[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 37: Câu đố được giải mã




Qua vài tuần nữa chúng tôi vẫn nói chuyện đôi ba câu lấy lệ nhưng vẫn không còn đi chung nữa

Thật ra trong mấy ngày đầu nhóm của Hermione luôn muốn thân thiết trở lại nhưng tôi luôn tránh né họ vì thế dần dần chúng tôi cũng xa cách nhau

Nói thật tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với những người đối tốt với tôi từ cả tấm lòng khi tôi nói dối họ. Haizz, thật tội lỗi mà

Vì thế tôi quyết định dành hết thời gian rảnh rỗi của mình để cùng giáo sư Snape nghiên cứu độc dược tăng ma pháp, dù không giúp được ở mảng thực hành, nhưng về lý thuyết thì tôi lại là một người vô cùng xuất sắc

Quả nhiên giáo sư Snape chính là một thiên tài độc dược, tôi chỉ đưa cho ông một bản ghi chép tay nhưng thầy đã thành công phát triển thành một công thức hoàn chỉnh. Tôi có nhiệm vụ giúp thầy Snape tìm ra những điểm bất hợp lý trong công thức và hoàn thiện nó hơn. Sau ba tuần miệt mài nghiên cứu. Cuối cùng tôi và giáo sư cũng đã cho ra đời một công thức hoàn chỉnh

------

Ngồi trên tháp thiên văn. Vâng, bây giờ đang là giờ giới nghiêm. Nhưng nhờ khả năng lách luật của mình. Tôi đã thành công trốn ra đây

Không khí ở lầu 16 quả là khác hẳn, không khí trong lành hơn và yên bình hơn. Mặt trăng hôm nay cũng rất đẹp nữa...

-Annie?

-Draco? Là cậu sao

-Cậu làm gì ở đây?

-Cũng không có gì. Tớ không ngủ được nên lên đây hóng mát thôi, muốn ngồi cùng không Draco

Draco rất tự nhiên bước lại ngồi cạnh tôi. Cậu bạn mở lớp áo choàng ra, lấy từ trong áo ra một túi kẹo rồi đưa cho tôi. Tôi lấy một viên kẹo.

Chà, nếu kẹo sữa của bác Weasley là vị ngọt béo thì kẹo mà Draco lại mang vị ngọt thanh, giông giống mạch nha.

-Dạo này cậu với đám người chúa cứu thế cãi nhau à. Bọn họ có ăn hiếp cậu không

-Không có gì, chỉ là chút cãi vã thôi

-Tâm trạng cậu dạo này tệ lắm đấy

-Dễ nhận ra thế à?

-Nếu chịu khó quan sát một chút sẽ biết ngay thôi

-Hoá ra cậu để ý đến tôi như vậy sao?

-Tôi... tôi

Mặt Draco đỏ lên, chà, trông vô cùng đáng yêu. Tôi xoa đầu Draco làm mái tóc bạch kim được chải chuốt kỹ càng bị rối tung. Draco dường như biết tôi đang buồn nên cũng không tránh né mà để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Cậu bạn cúi gằm, mặt hơi đỏ

Đêm đó tôi hỏi Draco rất nhiều thứ, cậu ấy cũng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện từ chuyện của Slytherin đến các bài học trong lớp. Nhờ cuộc trò chuyện này mà tâm trạng tệ hại của tôi đã vơi đi được phần nào

Đêm hôm nay chúng tôi nói chuyện với nhau rất lâu. Thời gian như dừng lại, hôm nay quả thật là một đêm đáng nhớ. Giúp cho khoảng cách giữa tôi và Draco được thu hẹp đi rất nhiều.

Draco Malfoy và Annie Gorvandes từ bây giờ đã không còn là hai đường thẳng song song nữa rồi...

------

Qua thêm vài ngày nữa thì trận Quidditch cũng đến. Sau khi chúng tôi chuẩn bị kỹ càng để ra sân thì cô McGonagall lại thông báo hủy bỏ trận đấu.

-Potter, Weasley, Gorvandes ta nghĩ các trò cần chứng kiến điều này

Giáo sư McGonagall dẫn chúng tôi đến bệnh xá, đến chiếc giường hiện đang được những giáo viên vây quanh. Người nằm đó, đã bị hoá đá...

Là Hermione!

Tôi ngay lập tức lao lại, mất bình tĩnh kiểm tra đi kiểm tra lại để chắc chắn rằng mình đang mơ. Nhưng hoàn toàn không phải, vì cô bạn đã bị hoá đá hoàn toàn

Tôi khóc nấc lên thành từng cơn. Harry chạy lại ôm lấy tôi, luôn miệng bảo "không sao, không sao" Ron thì luống cuống an ủi . Mãi một lúc sau tôi mới nín khóc. Nhìn Hermione một lần nữa, chợt tôi thấy trong tay cô bạn đang cầm một thứ gì đó. Rút tờ giấy ra.

Ống nước?

Tử xà? Hoá đá?

-Tờ giấy gì vậy Annie?

-Harry, Ron. Tớ đã biết chân tướng của phòng chứa bí mật rồi. Chúng ta nhất định phải đưa chuyện này ra ánh sáng, trả thù cho Hermione

Mọi câu đố, đã có lời giải đáp!

Căn phòng lạnh lẽo u tối kia, nên được phơi bày rồi!