[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 5 - Chương 186: Nhận ra




Tấm màn dày tầng tầng lớp lớp che kín cửa sổ, những tia nắng xuyến qua khe hở bé nhỏ chiếu lên tấm thảm trải sàn màu xám. Những hạt bụi nho nhỏ nhẹ nhàng bay dưới ánh mặt trời.

Lupin ngồi ở một góc trên sô pha. Ngay đối diện hắn, Black ngồi đó, gương mặt loang lổ những vệt nắng, biểu tình bị bóng tối che khuất.

"Cậu đến trang viên Sadie? Cậu đã nói thế với tiểu thư Sadie?" Lupin nhẹ giọng hỏi.

Black không nói chuyện.

"Và…Sylvia đã hỏi cậu như thế?"

Khuỷu tay Black gập lại, đặt trên đầu gối, hai bàn tay nắm lại, dùng sức đến mức các ngón tay đã trắng bệch.

"Sirius! Cậu ngồi đây trông chờ cái gì nữa?" Lupin thở dài, "Chân tướng đã rõ ràng, tôi nghĩ cậu đã hiểu rồi chứ!"

Thật lâu sau đó, Black lên tiếng "Tôi…thật sự không biết!"

Lupin mệt mỏi cười cười.

"Không biết vì sao…tôi không cảm thấy đắc ý chút nào cả! Bộ dạng cô bé giống cậu hơn Regulus, thái độ của cô bé với cậu không giống như cháu gái với bác trai…" Lupin chậm rãi nói, "Đúng vậy…trước khi chúng ta biết được chân tướng sự việc, tại sao không ai nhận ra được bất thường? Tại sao lúc trước chúng ta lại không thể nhận ra?"

"Ha…không cần lưu lại mặt mũi cho tôi!" Black nói. Ánh nắng dừng lại nơi khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, "Trực giác của cậu quả thật rất linh mẫn…cậu đã từng nhắc đến khả năng này ngay hôm chúng ta gặp lại nhau…"

"Nhưng cậu đã phủ nhận." Lupin nhìn chăm chú vào cằm bạn tốt của mình, nó biểu lộ người bạn của hắn chỉ đang miễn cưỡng tươi cười, không thể xác định nên khiển trách hay nên an ủi trước.

"Tôi đã phủ nhận!" Black thu hồi tươi cười, ánh mắt nhìn chằm chằm một vết ố trên thảm trải sàn, giọng điệu chua xót lặp lại lời hắn.

Lúc đó, hắn phủ nhận là vì hắn nghĩ tiểu thư Sadie một Muggle. Sau đó, dù đã trông thấy thông cáo của tiểu thư Sadie trên tờ Nhật báo Tiên tri, biết được Sylvia mang huyết mạch trực hệ của gia tộc Black nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến khả năng con bé là con gái của mình.

Sau khi chiến đấu là hoàn toàn buông thả, tiếp cận, tán tỉnh, vì nhu cầu, chia tay rồi lại tiếp tục chiến đấu. Thời trẻ tuổi, hắn rất tùy tiện trong quan hệ nam nữ, mỗi ngày của hắn đều như vậy. Hắn không cảm thấy vẻ vang cũng không cảm thấy hổ thẹn. Hắn vẫn nghĩ rằng trong khoảng thời gian hoang đường đó, hắn chẳng thiếu nợ bất kỳ kẻ nào.

Mãi cho đến lúc cách đây mấy giờ.

"Hiển nhiên, Sylvia vẫn nghĩ cậu biết." Lupin thở dài, "Tôi có thể hình dung ra cô bé thương tâm thế nào."

Hắn không cần phải tưởng tượng, biểu tình thương tâm, khiếp sợ và cố chấp của Sylvia vẫn hiện rõ trước mắt hắn. Ánh mắt đỏ hoe ướt át của cô bé, giọng nói nghẹn ngào…tất cả khiến tâm thần của hắn bất ổn.

"Còn tiểu thư Sadie…" Lupin nói.

Black biết cô cũng vô cùng thê thảm. Bị phong bế ma lực, bị đuổi khỏi gia tộc, mang thai rồi sinh con. Khi đó cô còn chưa lớn bằng Sylvia bây giờ. Cô làm sao có thể sinh tồn trong hoàn cảnh lạ lẫm như vậy? Lại còn mang theo một đứa trẻ?

Hắn vẫn nghĩ lý do khiến tiểu thư Sadie và Sylvia khổ sở như vậy là vì Regulus đã chết. Nếu em trai hắn còn sống…thì hai mẹ con họ sẽ chẳng trải qua những chuỗi ngày cơ cực không nơi nương tựa như vậy.

Hắn căn bản không thể tưởng tượng ra được, không phải Regulus, mà là hắn.

Hắn rốt cục hiểu được nụ cười cổ quái đêm qua của tiểu thư Sadie. Cô đã rất phong độ mới không có thật sự đem bánh ngọt ném vào mặt hắn.

"Tôi không hiểu…" Lupin lắc đầu nói, "Tối qua cậu nói chuyện với tiểu thư Sadie mà lại không nhận ra cô ấy?"

Đúng vậy? Tại sao hắn lại không thể nhận ra mẹ của con gái mình chứ?

"Tôi…" Black liều mạng tìm kiếm hình ảnh cô trong trí nhớ hắn, "Tôi…"

Hắn thống khổ vùi tay mình vào trong tóc, trong mắt xuất hiện một tầng nước mắt.

Hắn thật sự một chút, một chút cũng không nhớ rõ cô.

--- ---------

Thời điểm tỉnh giấc, đã là ba giờ chiều.

Tôi lắc lắc đầu, rời giường vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Trên gương phản chiếu bộ dáng hiện giờ của tôi, gương mặt sưng phù tái nhợt, đôi mắt sưng lên dường như không thể mở mắt được.

Ngay lập tức, mọi chuyện tối qua hiện rõ ngay trong tâm trí tôi. Tất cả nhắc cho tôi biết, tôi chỉ là tự mình đa tình.

Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn cùng khuất nhục dường như nhấn chìm tôi. Tôi cắn chặt răng, cường ngạnh đem cảm giác khiến người ghê tởm kia áp chế xuống.

Sau khi tắm rửa và rời khỏi phòng tắm, gia tinh nhà tôi đã chuẩn bị tốt trà bánh. Cái tách với hoa văn bụi gai hoa hồng màu đỏ mạ vàng đã được đặt trên bàn trước cửa sổ, hơi nước màu trắng lượn lờ lan tỏa.

Tôi nâng tách, nhấp một ngụm.

Thời tiết bên ngoài cửa sổ tốt lắm, trời cao xanh thẳm, ánh mặt trời phản xạ trên nền tuyết có vẻ chói mắt. Blaise đang đi lại cẩn thận trên mặt tuyết, Mia nhắm mắt theo sau cô giống cái đuôi nhỏ. Mỗi lần đến những chỗ lộ ra mặt cỏ khô vàng dưới nền tuyết, cô dừng lại tìm kiếm gì đó, được thứ mình tìm kiếm, cô đưa chúng cho Mia.

Mia ngước mắt nhìn tôi, nói với Blaise gì đó. Blaise lập tức ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với tôi, tươi cười rạng rỡ.

Tôi nhịn không được cười theo, cũng vẫy vẫy tay một chút.

Blaise trông rất tốt, tôi cũng có thể tốt như vậy. Tôi không thể là một người cầm được mà không buông được.

Tôi và Blaise nếm tư vị bần cùng, chúng tôi sống nương tựa vào nhau. Khi đó tôi cảm thấy rất thỏa mãn, cảm thấy chính mình rất hạnh phúc.

Bắt đầu từ lúc nào thì tôi đã có sự chờ mong không cần thiết từ “Cha”? Tôi phải biết, nếu không có thời gian để tiếp xúc và phát triển mối quan hệ thì kẻ gọi là “Cha” này cũng chỉ là kẻ đã cống hiến một t*ng trùng bé nhỏ mà thôi.

Ngay chỗ tuyết đọng trên bậc tam cấp đột nhiên xuất hiện một quầng sáng trong suốt như sương, giáo sư Snape với bộ áo choàng đen quen thuộc xuất hiện.

Blaise không hề cảm thấy kỳ quái, cười cười, gọi một tiếng, giáo sư Snape gật gật đầu đi vào cửa lớn.

Giáo sư rất hiếm khi xuất hiện ở trang viên Sadie vào ban ngày.

Tôi lùi lại sau cửa sổ. Nhìn thấy giáo sư Snape tôi mới nhớ ra, tôi có một buổi học Bế quan bí thuật vào sáng nay ở nhà Black.

Không ngoài dự đoán của tôi, Dolly nhanh chóng báo cho tôi biết, giáo sư Snape chờ tôi ở thư phòng.

Tôi đứng trước thư phòng, hít một hơi, đẩy cửa vào.

Giáo sư đã ngồi sau bàn, cầm bút lông chim trong tay, không ngừng lại mà tiếp tục viết gì đó lên tấm da dê.

"Khi đến phụ đạo cho học trò của mình theo lịch trình đã định sẵn, thời điểm lên lớp ta mới phát hiện ra học trò mình lại biến mất!" Giáo sư không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết thư của mình, thanh âm lộ ra vẻ châm chọc, "Chỉ mong trò hiểu thời gian của ta quý giá đến cỡ nào."

"Sau này con sẽ không đến nhà Black nữa!" Tôi cứng rắn nói.

Giáo sư Snape dừng lại, ngẩng đầu dùng ánh mắt tối tăm đánh giá tôi, hơi dừng trên gương mặt và đôi mắt sưng húp của tôi một lát.

Tôi cường ngạnh mím chặt môi, quyết định không giải thích gì cả.

"Lát nữa ta sẽ báo cho trò sắp xếp mới của ta, hiện tại trò có thể rời đi!" Giáo sư Snape nói, rũ mắt xuống, tiếp tục viết thư tín của mình.