[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 5 - Chương 164: Vớ len




aco cầm mặt dây chuyền về nghiên cứu trong niềm hưng phấn nhưng cũng chỉ vài ngày sau cậu liền tỏ ra chán ghét nó. Cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi, năm thứ năm nhiều chuyện phải quan tâm lắm, chẳng có nhiều thời gian để quan tâm đến một thứ đồ chơi đâu, huống hồ Draco chưa bao giờ có thứ gọi là “kiên nhẫn”.

Thứ khiến cho cậu chú ý hiện tại là thứ kẹo dùng để trốn học chỉ được lưu hành trong nội bộ Gryffindor, bằng cách nào đó mà tôi không biết, cậu đã có được chúng trong tay. Cậu vô cùng cẩn thận và hứng thú nhìn chăm chú vào thứ kẹo có màu sắc rực rỡ và ngọt ngào này, rất không tình nguyện mà thừa nhận:

“Cậu biết không, dù là Weasley, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài người rất thú vị!”

Chuyện khiến Draco lo lắng cũng chỉ có lớp Độc dược. Ai cũng biết cậu là học trò được yêu quý nhất của giáo sư Độc dược, đương nhiên nếu mọi người đã thấy cậu đã chăm chỉ đến thế nào cho môn học này thì sẽ hiểu tại sao cậu được yêu quý thôi. Nhưng mấy ngày gần đây, tuy không trách móc gì cậu nhưng giáo sư Snape lại vô cùng keo kiệt những từ miễn cưỡng có thể là gọi là “khen” cho cậu.

“Gặp quỷ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Có một ngày Draco tức giận nói, “Chẳng lẽ bài tập của tớ kém lắm sao?”

Cậu nhìn về phía tôi với ý hỏi, tôi rất biết điều mà khen ngợi cậu một câu, “Đương nhiên không có! Cậu làm vô cùng tốt!”

“Đúng vậy!” Draco tự phụ nói,“Tớ đương nhiên vẫn làm hoàn hảo như trước!”

Sau một hồi hờn dỗi, cậu mất hứng cau mày ngồi trước quyển sách Độc dược của mình, dùng vẻ mặt không kiên nhẫn kèm theo tức giận bắt đầu ôn tập lại những bài học trước đó.

Tôi có chút đồng tình nhìn cậu. Hiển nhiên, cậu vô cùng để ý đánh giá của giáo sư Snape. dfienddn lieqiudoon Thực ra tôi thấy Draco đã làm được rất tốt.

Buổi sáng ngày cuối tuần, tôi ở Thư viện trò chuyện cùng Hermione.

Hermione trong tay cầm một cuộn len cùng mấy cây kim lớn, một bên vừa đan vừa đọc sách lại còn vừa nói chuyện với tôi. Ở mức độ nào đó, tôi rất bội phục cô có thể làm nhiều việc một lúc như thế.

“Harry!” Hermione đan nhanh tay, miệng oán giận lầu bầu, “Tính tình cậu ấy càng ngày càng tệ hơn, càng lúc càng nóng tính!”

“Thật sao? Tớ chỉ biết các bài tập của cậu ấy dường như đã chất đống.” Tôi lật một trang sách, “Bỏ qua cho cậu ấy đi, Hermione, tớ cảm thấy đây là lúc cậu ấy cần bạn bè ở bên cạnh nhất đấy!”

“Cậu chắc chứ, Sylvia?” Hermione hoài nghi hỏi.

“Cuối tuần này cậu ấy lại bị cấm túc đúng không? Chẳng có ai bị phạt cấm túc mà có thể vui vẻ được cả!” Tôi bất an nói, “Huống hồ tớ nghe nói hiện tại ngay cả trong Nhà Gryffindor cũng có không ít bạn học quay lưng với cậu ấy.”

“Bọn họ không biết rõ chân tướng…” Hermione đỏ mặt biện giải, “Cậu biết trên báo viết thê nào mà…”

“Đúng vậy! Tớ có thể hiểu…” Tôi thở dài, “Cậu không thấy sao? Phù thủy so với Muggle còn đơn thuần hơn…bọn họ dễ dàng tin tưởng hơn…”

“Quả đúng thế thật!” Hermione ngẩn người, dường như chưa thích ứng với việc tôi chuyển đề tài như thế, “Dân Muggle không như vậy.”

“Cũng chưa chắc! Chỉ vì dân Muggle thì có nhiều nguồn thông tin khác nhau, vì vậy họ mới có thói quen hoài nghi. Bình thường họ sẽ chọn tin tưởng vào điều họ muốn tin tưởng và phù thủy thì cũng thế thôi!” Tôi nói, “Bọn họ không muốn tin tưởng Chúa tể Hắc Ám đã trở lại.”

“Nếu bọn họ sớm chấp nhận sự thật, thì có thể sẵn sàng sớm hơn.” Hermione kiên định nói, “Tớ không tin tất cả bọn họ đều cam lòng chịu chết như thế!”

“Cho dù có phóng viên nào nguyện ý tin tưởng nó, bọn họ cũng không dám viết nó ra, Hermione!” tôi ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm Hermione, “Rita Skeeter!”

“Cái gì?” Hermione nói.

“Con bọ cánh cứng đó…” tôi quan sát biểu tình của Hermione, có chút lo sợ nói, “Cậu đừng nói là cậu làm nó chết rồi đó!”

“Đương nhiên là không!” Hermione đắc ý nói, “Tớ quan sát cô ta một thời gian, bắt cô ta viết lời khai phạm tội lại rồi mới thả cô ta!”

“Cậu còn giữ lời khai phạm tội của cô ta? Quá tốt rồi! Cậu có thể khiến cô ta viết một bài báo chứng thực lời nói của Harry!” Tôi mỉm cười nói, “Cho dù đạo đức của cô ta không đáng tin nhưng cậu không thể phủ nhận lối viết của cô ta có tính kích động cao!”

“Vô dụng thôi, Sylvia!” Hermione cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục đan len nói, “Cho dù có viết cũng chẳng có tờ báo nào đăng nó đâu!”

“Được rồi!” Tôi nói, “Như vậy tạm thời bỏ qua một bên đi, có thể sẽ có dịp sử dụng cách này…”

“Khi nãy chúng ta đang nói gì nhỉ?”

“Nói đến Harry, cậu ấy mất hứng vì bị cấm túc.” Tôi nhắc nhở.

“Được rồi! d’đ/l/q"d Cấm túc…chính vì thế cậu ấy đã bỏ lỡ dịp chọn lựa tuyển thủ của đội Quidditch. Angelina, chính là thủ quân mới của Gryffindor, đã rất tức giận.” Hermione thuần thục đan tiếp, “Có lẽ đây chính nguyên nhân khiến cậu ấy nóng nảy hơn, đến độ làm người khác khó chịu thế này…”

“Được rồi, lý do đó đủ để khiến người ta nóng nảy, ai cũng biết cậu ấy thích bay đến mức nào!” Tôi mỉm cười, nhìn món đồ trong tay Hermione, “Đây là cái gì?”

“Cậu không nhận ra sao?” Hermione nhìn tôi với vẻ không tin được.

“Vớ len?” Tôi đoán, rất có lòng nhắc nhở cô nàng, “Hình như hơi lớn.”

Hermione đỏ mặt.

“Đây là mũ.” Cô nói.

“Ah, xin lỗi…” Tôi có chút buồn cười nhìn món đồ trong tay cô, “Cho ai thế? Krum?”

“À…thực ra là cho gia tinh…” Hermione chậm rãi nói.

“Là quà cho gia tinh sao?” Tôi lắp bắp kinh hãi, “Tớ chỉ sợ quà của cậu sẽ chẳng được đám gia tinh chấp nhận đâu, Hermione, chúng nó sẽ cho rằng cậu đang sỉ nhục chúng nó.”

“Bọn họ cần tự do! Sylvia! Ở đây có mấy trăm gia tinh không có ngày nghỉ, không có tiền lương!” Hermione phản ứng có phần hơi quá, cố chấp nói, “Cậu không thể xem như không thấy được!”

“Chúng nó hiện tại không cần. Năm ngoái tớ đã nói rồi, nếu cậu muốn chúng thay đổi, trước hết cần thay đổi tư tưởng của bọn chúng!” Tôi nhướng mày, “Hơn nữa cậu cho rằng chỉ cần cậu cho chúng quần áo là chúng có thể được trả tự do? Chỉ sợ không được như mong muốn của cậu đâu, Hermione…Cậu nghĩ rằng bất kỳ phù thủy nào cũng có thể trả tự do cho gia tinh của người khác sao? Cậu không phải chủ nhân của chúng, chúng thuộc về Hogwarts mà không phải thuộc về cậu.”

Hermione đỏ mặt, nhưng ánh mắt của cô cho thấy cô sẽ không bỏ cuộc.

Tôi không lùi bước nhìn cô. Tôi biết cô rất có chấp niệm với gia tinh. Hồi kỳ nghỉ tôi còn rất cảm kích cô biết bao, những người ở trong nhà Black, cũng chỉ có cô coi trọng Kreacher, cho dù Kreacher rất chán ghét cô nàng.

Một hồi tiếng bước chân truyền tới, Ron Weasley cúi đầu từ góc khuất xuất hiện.

“Hermione, tớ nghĩ tớ phải nói cho cậu biết một tiếng…” cậu ta trông có vẻ nặng nề tâm sự, thậm chí còn không thể hiện thái độ thù địch như thường của cậu ta với tôi.

“Tôi hiện tại rất bận, Ron!” Hermione không thân thiện trả lời.

“À, được rồi.” Ron quay đầu liếc nhìn tôi một cái, do dự một chút, “Nhưng tớ nghĩ vẫn phải nói cho cậu biêt một tiếng. Tớ vừa thấy Harry…”

Vừa nghe thấy tên Harry, tôi và Hermione ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

“Tớ thấy trên tay Harry có vết thương.” Ron tiếp tục nói, “Hình như là một hàng chữ…’tôi không thể nói dối’.”

“Cái gì?” trong nháy mắt Hermione đã hiểu được, cô bật dậy, tức giận nói, “Tớ nhớ Harry nói Umbridge phạt cậu ấy viết câu đó…”

“Bà ta đúng là phạt chép câu đó, nhưng dùng bút ma thuật, khi viết lên tấm da dê thì nó sẽ xuất hiện trên tay” Ron chán ghét nói, “Hơn nữa vết thương còn tự động khép miệng. Cậu ấy đã viết một tuần thì trên tay mới lưu lại vết đó.”

“Chúng ta phải nói cho Dumbledore!” Hermione nổi giận nói. Tóc của cô hoàn toàn xoã tung, nhìn giống như sư tử mẹ đang nổi giận, “Việc này là trái pháp luật!”

“Harry nói không, bởi vì Dumbledore cần lo lắng nhiều chuyện lắm.” Ron nói.

“Giáo sư McGonagall thì sao?” tôi chen vào nói. Đây là lần đầu tiên trong suốt những năm qua tôi bình thản nói chuyện với Ron, bởi vì hiện nay chúng tôi có chung một cảm giác chán ghét một người, “Giáo sư là chủ nhiệm của các cậu, hoặc là Sirius.”

Ron liếc nhìn tôi, “Harry cự tuyệt…cậu ấy nói giáo sư McGonagall cũng chẳng quản được bà ta, Sirius còn một đống phiền toái của chú ấy!”

Hermione nhíu mày thật chặt.

“Cậu ấy không nên như vậy…” Cô do dự nói, “Trước kia mỗi khi có chuyện cậu ấy sẽ đi tìm họ…”

“Xem ra chúng ta quan tâm cậu ấy chưa đủ! Tớ không nghĩ khúc mắc trong lòng cậu ấy đã đến mức độ này…” Tôi nói.

“Các cậu đang nói cái gì?” Ron không kiên nhẫn hỏi.

“Cậu không hiểu sao, Ron?” Hermione khổ sở nói, “Việc này chứng tỏ cậu ấy tình nguyện bị phạt như thế cũng không muốn cầu xin sự giúp đỡ của người lớn…”