1995. 09. 21
“Có chuyện gì sao?” Từ sau cái bàn làm việc lớn của mình, Snape ngẩng đầu lên nhìn về phía học trò mà mình thích nhất.
“Đúng vậy, cha nuôi!” Draco Malfoy nói. Khi chỉ có hai người ở riêng, cậu mới xưng hô với chủ nhiệm của mình như vậy. Trên mặt cậu lộ ra biểu tình đắc ý mà Snape rất quen thuộc, “Về hình phạt cho Ocil Gourde mà con đã nói…”
“Nếu đầu óc đáng thương của con còn có chức năng tự hỏi…” Snape vạch một đường lên bài tập đang cầm trong tay, không khách khí nói, “…con nên hiểu ý của ta!”
“Đúng vậy cha nuôi!” Draco Malfoy hoàn mỹ bảo trì phong độ quý tộc của mình, thi lễ với Snape. Nhưng tốc độ của cậu lại khiến cho người ta có thể thấy cậu đắc ý đến dường nào. Cậu mở cửa văn phòng của lớp Độc dược, nhanh chóng biến mất như một cơn gió.
Ánh mắt đen của Severus Snape lóe sáng một chút, chậm rãi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía cánh cửa vừa được đóng. Mũi hít nhẹ, vừa rồi khi con đỡ đầu của ông vừa đóng cửa, mơ hồ có thể ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Là mùi sữa tắm do chính bậc thầy Độc dược trẻ tuổi nhất điều chế, toàn bộ giới Pháp thuật chỉ có thể tìm thấy ở nhà của tiểu thư Sadie.
Tin Harry bị Umbridge cấm túc truyền đi rất nhanh. Sáng sớm thứ hai, khi tôi và Draco cùng bước vào Đại sảnh đường, chung quanh vang lên tiếng bàn tán khe khẽ.
“Cậu ta nói cậu ta thấy Cedric Diggory bị giết hại…”
“Cậu ta nghĩ mình quyết đấu với Chúa tể Hắc Ám…”
“Toàn là nói xạo…”
“Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?”
Tất cả toàn là nỗi khổ riêng, là bóng ma trong lòng Harry, hiện tại lại bị bọn họ lấy ra bàn tán.
Tôi lo lắng nhìn về phía dãy bàn Nhà Gryffindor, thấy Harry mệt mỏi cố gắng giả vờ không có nghe thấy, cố gắng ăn phần điểm tâm của mình.
Umbridge mặc áo choàng màu hồng phấn của mình, hai bàn tay béo múp đặt trên bàn, biểu tình thỏa mãn giống như đã ăn được ruồi bọ mỹ vị mọng nước vậy. Cách bà một khoảng trống là Sirius, vẻ mặt tức giận lạnh nhạt nhìn đám học trò trong Đại sảnh đường. Rất tiếc hiệu quả của cái nhìn này không cao, dù là một giáo sư nhưng cũng không thể cấm đám học trò bàn luận hay không bàn luận chuyện gì.
“Sylvia.” Blaise ngồi đối diện tôi lên tiếng.
“Huh?” Tôi vẫn tiếp tục nhìn dãy bàn Nhà Gryffindor.
“Knight đâu?” Blaise cười hì hì nói, “Từ lúc khai giảng tới giờ, tớ không thấy nó đâu. Cậu đổi sủng vật à? Nghe Draco nói năm nay cậu mang theo một con cú mèo con.”
“Blaise.” Tôi đặc biệt ôn hòa nói, “Knight không phải sủng vật của tớ, nó tự do!”
“Ý cậu là tớ có thể nuôi nó?” Blaise cười khẽ một tiếng, “Tớ có thể chứ?”
“Chỉ cần nó nguyện ý, tiên sinh Zabini thân mến!” tôi mỉm cười, “Nhưng thật ra tớ cảm thấy nếu được cậu nuôi dưỡng thì nó thà chọn ở trong Rừng cấm hơn!”
“Được rồi Blaise!” Draco không kiên nhẫn nhíu mày, nói, “Nếu cậu có thể bắt được nó thì cậu có thể nuôi!”
Tôi liếc nhìn Draco một cái, tỏ vẻ không đồng ý nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Dưới tình hình đã có nhiều người biết đến hình dạng Animagi của mình đồng thời còn có một người lúc nào cũng sẵn sàng bắt nhược điểm đang dạo quanh trường mà Sirius còn dám biến thành Knight chạy quanh. Như vậy tôi nghĩ chú ấy xứng đáng bị Blaise bắt về làm sủng vật lắm!
Sau bữa sáng, Umbridge lại đến lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, trang phục trên người chỉ toàn một màu hồng phấn chói mắt vô cùng. Tôi rất hoài nghi tính thưởng thức của bà ta, cái màu ấy cho dù là thiếu nữ cũng chẳng dám diện hằng ngày chứ đừng nói tới mặc nguyên bộ thế này. Bà ta cầm túi xách ngồi xuống cuối lớp, dùng dôi mắt với hai bọng mắt dày như mắt ếch nhìn chằm chằm mọi người.
Khi Sirius đi vào phòng học thì liếc mắt nhìn bà ta một cái, lười biếng nói: “Hôm nay chúng ta vẫn học thực hành, thế nên các trò hãy dẹp hết sách giáo khoa của mình đi!”
“Xin tha thứ cho sự quấy rầy của tôi, giáo sư Black!” Umbridge nhẹ giọng cười, nói, “Nếu như theo tôi hiểu thì mấy năm nay lớp Phòng chống nghệ thuật Hắc ám luôn luân phiên giữa giờ lý thuyết và thực hành đúng không?”
“Đúng vậy.” Sirius cũng không ngẩng đầu lên, trả lời. Chú ấy nhướng mày, “Có chuyện gì sao?”
“Giáo sư đã dạy thực hành một tuần rồi!” Umbridge dùng chất giọng ngọt ngấy của mình để nhắc nhở Sirius.
“Ah.” Sirius giống như bừng tỉnh nói, “Hóa ra bà muốn nhắc tôi chuyện này…Không cần lo lắng chuyện này, bọn trẻ sẽ chẳng mất bài học lý thuyết nào cả. Nhưng tôi cho rằng trong tình huống lửa sém lông mày hiện nay bọn trẻ cần được thực hành về các bùa chú có tác dụng bảo vệ bản thân nhiều hơn!”
“Tình huống lửa sém lông mày?” Umbridge cười giả lả nói, “Tôi không thể hiểu được ý tứ của ông, giáo sư Sirius. Chẳng lẽ khi các học trò ở trong lớp sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao?”
“Tạm thời có lẽ bọn trẻ đang được an toàn!” Sirius lạnh lùng nói, “Nhưng sắp tới thì không…chắc bà không quên việc Voldemort đã sống lại chứ?”
“Đó chỉ là suy nghĩ của ông thôi!” Umbridge cất cao giọng nói ngắt lời Sirius, dùng phương thức đặc biệt làm người ta chán ghét, mỉm cười nói, “Giống như một bạn trẻ nào đó thích nói dối, thích lấy lòng mọi người thôi! Tôi muốn nói đó chỉ là lời nói vô căn cứ. Sau buổi học ông có thể đến văn phòng của tôi để bàn luận chuyện này, không cần dùng cách này để ủng hộ cho lời nói dối đó!”
Bởi vì cái tên bị cấm kị được nhắc đến, trong lớp học vang lên một số tiếng la nho nhỏ cùng tiếng hút khí, có mấy họn trò ngã khỏi ghế.
“Harry nói thật!” dfienddn lieqiudoon Sirius kiên định lạnh nhạt nói, “Không thể chờ đến lúc hắn xuất hiện ngay trước mắt các người thì các người mới thừa nhận sự thật này. Được rồi! Longbottom, ngồi lại ghế của trò đi, cầm lấy đũa phép của mình. Chúng ta sẽ bắt đầu học một bùa chú bảo vệ mới…”
Trên mặt Umbridge nở một nụ cười vô cùng đáng ghét, độ cong của miệng càng lúc càng lớn, “Thật xin lỗi, giáo sư Black…tôi cho rằng sau khi bọn trẻ bị chấn kinh về chuyện ông vừa nhắc đến, bắt bọn chúng phải thực hành một bùa chú mới chưa từng tiếp xúc là một chuyện không mấy thỏa đáng cho lắm!”
“Nếu bà không nhớ rõ buổi học đầu tiên tôi đã nói gì thì tôi rất sẵn lòng lặp lại một lần nữa, bà Umbridge.” Sirius quả quyết nói. Chú nhấn mạnh từng từ, chậm rãi nói, “Tôi là giáo sư của môn này, tôi có quyền quyết định dạy cái gì!”
“Giáo sư Black, nếu ông vẫn luôn mang theo cái chủ nghĩa cá nhân của ông mà làm việc…” Umbridge dùng thanh âm lanh lảnh giống thanh âm trẻ con của mình nói, “Tôi nghĩ tôi không thể không ra quyết định chấm dứt tư cách giáo sư của ông tại đây.”
“Cảm tạ bà Umbridge, lời của bà rất có tính dẫn dắt. Nhưng bà nên chú ý rằng bà chỉ là nhân viên điều tra mà không phải là nhân viên chấp pháp. d’đ/l/q"d Có lẽ bà nên quay về Bộ xin văn bản chăng? Hơn nữa đám bạch…à, ý tôi là nói cấp trên của bà, bà cần được bọn họ phê chuẩn!” Sirius không khách khí nói, “Khi nào bà lấy được văn bản chấp thuận thì hãy can thiệp vào nội dung giảng dạy của tôi!”
Umbridge dùng đôi mắt ếch của mình nhìn chằm chằm Sirius, bà ta mở miệng cười, bà ta vạch một đường lên quyển sổ ghi chép của mình.
Trong khi hai người bọn họ đang giao tranh kịch liệt, tôi vẫn bị vây trong sự kinh ngạc, không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
“Sao thế?” Draco quan tâm hỏi.
Tôi giật mình, oán hận, “Ngu ngốc!”
Hiển nhiên Draco cũng hiểu được tôi đang nói cái gì. Cậu nhướng nhướng mày ra vẻ hiểu rõ, mỉm cười đầy ác ý, “Được rồi Sylvia! Cậu không thể hy vọng một Gryffindor có thể che dấu tâm tình của mình được!”
“Không thể che dấu sao? Chú ấy căn bản là không thèm che dấu!” Tôi nhỏ giọng tức giận, “Cậu nói rất đúng! Một Gryffindor nếu không thể phát tiết cảm xúc của mình thì xem đó là một sự thống khổ. Hoàn toàn không lo lắng hậu quả! Lỗ mãng! Vô tri! Ngu xuẩn…”
Tôi thật không biết nên nói như thế nào về Sirius mới tốt. Đúng vậy, có lẽ chú ấy cảm thấy trút được cơn giận dữ của mình, Harry cũng trút được giận…Nhưng Umbridge nhậm chức ở Hogwarts không phải là vì để ngăn chặn tin tức đó được lan truyền sao? Chú ấy làm như thế chẳng phải khiến cho Bộ Pháp thuật có cớ khai trừ bản thân sao? Vì Dumbledore và Harry mà bị cách chức giáo sư có đáng không?
Thế mà lúc nghỉ hè, chú ấy còn nói Harry không nên xúc động và lỗ mãng.
Đừng hy vọng một Gryffindor có thể hiểu được cái gì là ẩn nhẫn, giấu tài. Nói không chừng Gryffindor ngu ngốc đó còn cảm thấy mình vô cùng anh hùng nữa kìa.