Địa chỉ
trong sách hướng dẫn đặt hàng vẫn còn có thể sử dụng. Đây quả thật là
điều khiến người ta phải kinh hãi nha! Mấy con cú mèo lục tục bay tới
đây và mang theo thư hồi âm.
”Thuốc Không-nhìn và thuốc thuốc Nhạy-cảm hiện có hàng.”
”Bổn tiệm không nhận thư đặt hàng. Nếu cần, quý khách phải tự đến tiệm để mua. Cuối thư có địa chỉ của bổn tiệm.”
”Một vài loại thuốc bột cùng vật phẩm hiện nay không có sẵn hàng, muốn có
phải đợi một thời gian. Bởi vì giá thay đổi, trước mắt giá cả như sau:
phấn Ẩn thân 5 ounce 392 Galleon, mười ounce 715 Galleon. Phấn Vô tung…”
Tôi nghẹn họng mà nhìn chằm chằm giá cả viết cuối thư. Một bọc nhỏ phấn Ẩn
thân cần đến 392 Galleon. Một bộ áo tàng hình có thể dùng nhiều lần cũng không quá 3000 Galleon.
Nhưng tôi mua không được cũng như không mua nổi áo tàng hình. Mà tôi đối với việc tàng hình lại có khát vọng vô cùng mãnh liệt.
Nghĩ nghĩ, tôi thận trọng lấy ra số tiền tiết kiệm của chính mình. Cảm tạ
Merlin! Bình thường tôi cũng không có thói quen tiêu tiền lung tung. Thế nên tiền Blaise cho tôi mấy năm qua cũng tích cóp được kha khá.
Nhưng sau khi tôi viết thư đặt hàng các loại dược thủy lại dự định đặt mua
thêm một vài loại thuốc bột với liều lượng nhỏ thì mới đau khổ nhận ra
rằng số tiền còn lại chẳng còn được bao nhiêu. Mà có lẽ tôi còn phải đi
cửa hàng mua một cuộn băng vải Băng-nhanh-chóng, nhưng hiển nhiên cũng
không thể dự phòng trường hợp có thể nhìn trúng vài thứ thú vị nào khác.
Thần chú nguyền rủa mắt tật và tai điếc tôi đã có thể thi triển. Nhưng do
không có đối tượng để thử nghiệm nên tôi cũng không dám chắc hiệu quả
của nó có đúng như tôi muốn hay không.
Sau đó tôi bắt đầu tập
trung vào Bế quan bí thuật. Giáo sư Snape yêu cầu tôi phải duy trì được
mỗi ngày ít nhất 2 giờ tập luyện. Thế thì tôi liền tập luyện trong 4
giờ.
Tôi biết tôi cũng không phải không có sức kháng cự với Nhiếp hồn thuật của giáo sư Snape. Do vô tình để giáo sư trông thấy được cái
buổi tối tôi và Draco ở cùng nhau, xuất phát từ sự xấu hổ, tôi cũng từng thành công trong việc cản trở được giáo sư và ngăn cách giáo sư trông
thấy được tâm trí của mình. Bây giờ tôi cần đem phần tâm trí cần bảo vệ
ấy mở rộng ra hết toàn bộ tâm trí..
Đến tháng tám, tôi rốt cuộc miễn cường có thế chống cự với Nhiếp hồn thuật của giáo sư Snape.
Tôi thân ngồi ở tay vịn ghế, đầu đầy mồ hôi, tinh thần thì vô cùng mệt mỏi. Nhưng cho dù vậy vẫn không thể ngăn được tôi cười ngây ngốc.
Giáo sư Snape đứng ở sau bàn học khoanh tay, không cho là đúng mà hừ một tiếng.
”Tạm được.” Ông nói.
Dược thủy và thuốc bột tôi đặt hàng đã đến. Dược thủy tôi chỉ có một phần
nên không thể thí nghiệm bừa bãi. Nhưng thuốc bột này tôi nhất định phải thí nghiệm một lần. Cho dù chúng vô cùng đắt đỏ thì thế nào, tôi cũng
không muốn đến thời điểm cần dùng mới phát hiện ra chỉ là thứ gạt người.
Thuốc bột được bỏ trong túi trang trí bằng tơ, người bán thật tri kỷ khi mà
dùng xương được hàn kín để gửi đến. Chúng thật rất mềm mại. Bởi vậy 5
ounce so với tôi nghĩ thì còn nhiều hơn một chút.
Phấn Vô tung có màu đen, thoạt nhìn giống như bụi chì. Nhưng khi tôi bốc lên một nắm và đem ném nó vào một cái phòng trống. Căn phòng nhanh chóng bị một lượng
lớn tro bụi và mạng nhện bao trùm, giống hệt như một căn phòng đã nhiều
năm không có người ở.
Hiệu quả của nó làm cho tôi thật kinh ngạc. Thế nhưng Mia nhanh chóng xuất hiện và gào thét khản cả giọng khi trông thấy căn phòng đầy bụi và mạng nhện đó. Hơn nữa, mấy ngày sau đó nó vẫn dùng ánh mắt lên án nhìn tôi. Có lẽ thử nghiệm ở nhà mình quả là một
chủ ý ngốc nghếch nha.
Phấn Ẩn thân thoạt nhìn giống bột kim
loại, hiệu quả sử dụng cũng khiến tôi kinh hỉ. Trên giới thiệu đã cho
tôi biết pháp thuật dò xét gì đó cũng không thể nhìn thấu nó, nó quả
thật rất đáng giá. So với áo tàng hình thì càng tiện lợi và bí mật hơn.
Hơn thế nữa, nó có thể cho người dùng mơ hồ thấy được hình dáng của
chính mình. Điều này tránh cho việc xác định khoảng cách bị sai lầm khi
đi lại hoặc muốn lấy thứ gì mà phát ra âm thanh không cần thiết.
Tôi hơi hơi có chút an tâm, đem theo nó, ít nhất khi gặp nguy hiểm thì tôi có thể chạy trốn.
Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng tám, một con cú màu xám với cái đuôi dài
bay vào phòng tôi từ cửa sổ, cao ngạo thả cho tôi một phong thư rồi bay
đi luôn.
Ngay lập tức tôi mở lá thư ra. Tôi và Draco đã không
liên lạc hơn một tháng qua. Từ năm thứ ba đến nay chưa từng xảy ra
chuyện như vậy.
”Đã lâu kể từ lần nhận được thư gần đây nhất của em. Sylvia, Sylvia, tôi thật sự hy vọng em đừng trách cứ tôi…”
”Mấy ngày nay thời tiết ở Wiltshire rất tốt. Bởi vậy lúc sáng sớm, tôi
thường xuyên đi dạo từ trang viên Malfoy đến khu rừng nhỏ phía sau trang viên. Tôi thật sự cảm thấy tiếc khi không thể cùng em hưởng thụ điều
tuyệt vời ở nơi đây. Cách đây vài ngày, tôi đã trông thấy thông báo của
tiểu thư Sadie. Bởi vậy tôi đã mạo muội suy đoán rằng kỳ nghỉ của em sẽ
rất bận rộn. Nhưng tôi muốn nói, Sylvia thân ái, vì đi tản bộ, cho tới
bây giờ tôi cũng không biết rằng tiếng lá rụng cùng tiếng chim sẽ làm
người say mê như thế.”
… Giọng điệu vụng về này là thế nào đây?
Tôi trừng mắt nhìn bức thư. Nếu không phải chữ viết ngoáy hoa lệ đặc trưng, tôi thật không thể tin tưởng lá thư này thật sự do Draco viết.
Draco đem sự ngạo mạn của quý tộc kế thừa mười phần, nhưng trùng hợp là không có kế thừa sự hàm dưỡng lễ phép của quý tộc. Từ trước đến nay, khi thư
từ qua lại, Draco sẽ không khách khí thế này, cũng sẽ không bao giờ có
kiên nhẫn mà ca ngợi thời tiết linh tinh thế này.
Một kẻ chưa bao giờ thích dậy sớm lại đi tản bộ sáng sớm? Gặp quỷ đi, thật làm như tôi sẽ tin ấy chắc.
Cậu còn dùng câu cầu khiến!
Không hiểu vì sao tự dưng lại cảm thấy lạnh người, tôi nhanh chóng xem hết lá thư tràn ngập những điều vô nghĩa. Ở hàng cuối cùng thì phát hiện ra
một thông tin hữu ích.
”Tôi hy vọng hai giờ chiều ngày chín tháng tám có thể gặp em ở Hẻm Xéo
--- ------ ----- D. L. Malfoy “
Tôi chưa hồi âm cho cậu. Ngày hẹn ở Hẻm Xéo chỉ còn cách có mấy ngày, huống chi cậu còn dặn tôi không cần viết thư hồi âm. Cuối cùng thì chúng tôi
cũng có thể gặp mặt, nghi hoặc của tôi cùng với những gì tôi muốn nói
với cậu cũng rất nhiều. Đối mặt nói chuyện hiển nhiên so với viết thư
càng thuận tiện hơn nhiều.
gày chín tháng tám đã đến. Hôm đó tôi
rời giường từ sớm, thay đồng phục, phủ thêm áo choàng thêu con rắn
Slytherin, lại nói thật rất xấu hổ, cứ nhìn hiện tại tôi cũng xem như
hậu duệ của phù thủy thuần huyết cổ xưa nhưng trang phục phù thủy của
tôi hiện giờ cũng chỉ có hai bộ đồng phục.
Mười một giờ tôi liền
dùng lò sưởi trong đại sảnh đi đến quán Cái Vạc Lủng. Cho dù hiện tại
giới phù thủy vẫn đang yên bình, nhưng tôi vẫn hạn chế ra ngoài. Bởi thế tôi dự định đem băng vải Băng-nhanh-chóng mua nhanh vào tay.
Xuyên qua quầy, đi vào phía sau quán, ở phía trên thùng rác dùng đũa thần gõ
ba lần. Tôi bước vào Hẻm Xéo, đi đến phụ cận của ngân hàng Gringotts.
Ở phụ cận kiến trúc bằng cẩm thạch trắng của ngân hàng Gringotts, có một
ngõ nhỏ. Bên ngoài có một cái bảng hiệu bằng gỗ nhỏ xiêu vẹo viết “Hẻm
Knockturn”.
Chính là nơi tôi muốn đến hôm nay.
Những
chuyện liên quan đến Hẻm Knockturn, tôi đã nghe nhiều bạn học nói qua,
bậc cha mẹ cũng không để bọn trẻ đi vào đó. Nhà Gryffindor cho rằng đây
là địa bàn của phù thủy hắc ám; ở Hufflepuff thì đoán nơi này là nơi âm u khủng bố nhất trong giới phù thủy.
Nhưng mà thực tế cũng không phải như vậy. Mấy nhà buôn bán ở Hẻm Knockturn có lẽ cũng có mua bán
một số thứ mà Bộ Pháp Thuật sẽ không muốn nhìn thấy, cũng sẽ lén mua bán vài thứ không được cho phép nhưng bình thường đều duy trì ở giới hạn mà Bộ có thể chấp nhận được.
Tôi hít vào một hơi, bước vào Hẻm Knockturn.
Đây là một con hẻm nhỏ khúc khuỷu và dơ bẩn đến đáng sợ. Không giống với
các cửa hàng được dọn dẹp sạch sẽ và trang hoàng đến sáng ngời ở Hẻm
Xéo, các cửa hàng ở đây nhìn thoáng qua đều có vẻ âm trầm, những cánh
cửa tối om không sức sống. Các tủ kính cơ hồ đều đầy dầu mỡ, trên tủ
kính bày đầy nhiều thứ kì lạ không biết tên, xương cốt, đầu lâu thậm chí là cả đầu người đang dần khô quắt lại.
Nơi này nhìn qua thực phù hợp với phong cách của pháp sư và phù thủy mà dân Muggle thường tưởng tượng.
Trong tủ kính của một cửa hàng bán thú nuôi có vô số rắn, nhiều đến mức chúng cuộn lại thành một quả cầu lớn, không ngừng chuyển động. Đối diện cửa
hàng, vài phù thủy miệng thiếu răng ăn mặc giống ăn mày nhìn về hướng
tôi mà cười.
Tôi bỗng cảm thấy lạnh hết cả người, nhưng vẫn kiên
trì đi về phía trước. Nhưng tôi cũng bắt đầu thấy hối hận rồi. Dù sao
tôi chỉ biết về hẻm Knockturn qua những lời kể mà thôi. Nếu quả thật nó
thực sự rất nguy hiểm thì sao? Không ai dám đảm bảo nơi này tuyệt đối an toàn.
Tìm được địa chỉ được viết trong thư, tôi cảm thấy nhẹ
nhõm đôi chút và đẩy cửa đi vào bên trong. Chủ tiệm là một lão già thấp
bé. Lão đang ngồi trên một cái ghế cao sau quầy, nhìn tôi với vẻ mất
hứng.
”Xin chào, tôi có viết thư cách đây mấy ngày…” Tôi nói, “Tôi đến mua băng vải Băng-nhanh-chóng.”
Lão già đứng dậy, lấy từ trong một cái tủ đầy dầu mỡ ra một cuộn vải đen thui, cau có nói “Mười ba Galleon”
Tôi lấy ra mười ba Galleon đặt trên quầy và do dự cầm lấy cuộn vải đen thui đó. Tôi nhìn chủ tiệm với vẻ nghi ngờ, băng vải này trông bẩn như vậy
nhưng thực sự dùng để băng vết thương thật sao?
Nhưng mà lão chủ tiệm đã ngồi lại trên ghế và quay mặt đi. Hiển nhiên là không thèm nhìn đến phản ứng của tôi rồi.
Tôi ngượng ngùng cất cuộn băng vải và ra khỏi tiệm. Quay lại con đường khi nãy để ra khỏi hẻm Knockturn.
Thời điểm đi ngang qua tiệm bán thú nuôi, đám phù thủy ăn mặc rách rưới khi nãy đã đứng dậy và đi ra..
”Cô bé…” Một gã phù thủy nói, thanh âm quả thực rất chói tai “Có muốn mua bùa hộ mệnh không nào?
”Không, không cần.” Tôi đề phòng nhìn hắn, chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh hắn.
Nhưng một gã phù thủy khác lập tức ngăn trước mặt tôi “Hắc, khoan hãy đi nào, thật sự rất hữu dụng đấy”
”Cút ngay.” Tôi cố gắng duy trì trấn định và tiếp tục hướng về phía lối ra khỏi hẻm mà đi.
Một gã phù thủy vươn cánh tay gầy còm túm lấy áo choàng của tôi nói trong
sự bất mãn và căm ghét “Tuổi còn trẻ mà sao lại nói ra những lời đả
thương người như thế này?”
Bị túm bất ngờ khiến tôi loạng choạng
muốn ngã, chật vật đứng thẳng dậy, giật mạnh lại áo choàng của mình,
miệng cọp gan thỏ mà nói “Buông tay!”
Ba gã phù thủy cùng nhau xông tới, xô xô đẩy đẩy tôi, miệng nói tục “Nghĩ muốn đi là đi được sao? Mày phải bồi thường!”
Tôi bị xô đẩy đến mức cảm thấy sốt ruột.
Từ trong cửa tiệm lớn nhất trong hẻm Knockturn đi ra một người mặc áo
choàng trùm kín. Người đó vội vàng đi về phía đầu ngõ. Lúc đi ngang qua
chỗ tôi, hắn nhẹ nhàng “Hả?” một tiếng. Sau đó một tay túm lấy tay tôi,
tay còn lại rút ra đũa phép điểm nhẹ lên tay của ba gã phù thủy đang xô
đẩy tôi. Mấy gã phù thủy đó giống như bị điện giật, lập tức buông tay.
Phù thủy mặc áo choàng không ngừng lại mà tiếp tục kéo tôi ra khỏi hẻm.
Tôi không phản ứng kịp mà để mặc hắn kéo tôi đi. Mấy gã phù thủy nọ nhanh
chóng bị bỏ lại phía sau, nhanh chóng tự băng bó cái tay bị sưng đỏ,
biểu tình muốn đuổi theo lại không dám, căm tức nhìn theo chúng tôi.
Tôi quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy yếu cao ngất không nhanh không chậm của vị phù thủy mặc áo choàng này.
Tôi cảm thấy bất an mà cố rút tay về.
Lúc này chúng tôi đã sắp ra khỏi ngõ, về đến đường cái đầy ánh sáng của Hẻm Xéo.
”Đã sống vài năm ở Slytherin, tôi nghĩ em đã hiểu được gặp được loại tình
huống này hành động tốt nhất chính là đánh trả không chút do dự.” Hắn
buông cổ tay của tôi ra, cởi mũ áo choàng, một mái tóc màu lanh hiện ra
dưới ánh mặt trời. Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt màu nâu vàng “Khi em để lộ
ra mặt yếu đuối của mình, bọn chúng lại càng thích chọc phá em.”