Ngày đó, lúc giáo sư Snape rời đi thì ông tức giận vô cùng, ông khẳng định
tôi yếu đuối không có ý chí, là người không có thiên phú Bế quan bí
thuật.
Người phương Tây cực kỳ coi trọng sự riêng tư của bản
thân, không cho phép bất kỳ một ai xâm phạm nó. Mà tôi đã hoàn toàn chấp nhận thân phận hiện tại nhưng dù sao tính cách được hình thành và hun
đúc trong thế giới phương Đông.
Nhưng tôi vẫn hết sức kinh ngạc bởi
vì điều này cho thấy trong tiềm thức của tôi còn tin tưởng giáo sư Snape hơn những gì tôi đã nghĩ. Ông ấy tức giận với việc tôi không có ý thức
giữ gìn sự riêng tư của mình, nhưng thật sự là… tôi cảm thấy điều này
giống như nói liên miên về những chuyện trước đây của mình cùng trưởng
bối, mặc kệ những chuyện trước kia sẽ làm tôi đau khổ hay vẫn là sung
sướng thì hiện tại cũng có thể dùng giọng nói vui đùa để nhẹ nhàng nói
ra.
… Nhưng đương nhiên là giáo sư Snape cũng không phải là đối tượng tốt để nói chuyện.
Đến ngày hôm sau, một con cú mèo màu xám nhạt bay từ cửa sổ để mở của tôi
đến bàn, cục tròn Gadda lăn ra từ móng vuốt của con cú mèo kia, chui vào trong tóc tôi.
Tôi kinh ngạc rồi cầm mấy miếng thức ăn của cú cảm tạ người mang tin tức, con cú mèo khinh thường nhìn tôi, bay đi.
Tôi nghĩ lấy Gadda ra khỏi tóc mình nhưng nó bấu rất chặt, sống chết không
chịu chui ra, tôi cũng chỉ có thể để kệ nó lạnh run dán lên cổ tôi,
giống như nó vừa trải qua rất nhiều điều kinh khủng.
Tôi chán nản, chuẩn bị cất miếng vải thì phát hiện trong đó có hàng chữ: đừng viết thư.
Tôi nhìn chằm chằm hàng chữ này. Chúng hoa lệ lại viết ngoáy như thể không
kiên nhẫn, chắc chắn đây là chữ của Draco, hai năm qua tôi thường xuyên
nhìn thấy chúng.
Tôi không thể đoán là Draco gặp phiền toái gì mà không thể tự do viết thư, điều này làm cho tôi vẫn luôn lo lắng lại
càng trầm trọng thêm trong kỳ nghỉ hè này.
Tôi vô cùng lo lắng, phải là điều gì mới tốt đây.
Tôi không biết làm gì. Ngày nghỉ giáo sư không giao nhiều bài tập, tôi đã
hoàn thành chúng trong tháng sau. Trừ mỗi ngày giáo sư Snape lúc gần đi
lưu lại bài tập làm đầu óc trống rỗng, tôi bị vây trong trạng thái không có việc gì để làm.
Ngày mùng một tháng bảy, tôi gọi điện cho
Hermione, hẹn cô ấy ra ngoài lại phát hiện cô ấy đang trong trạng thái
vùi đầu vào phụ lục của OWLs cho năm học mới.
Sau khi nói với Blaise một tiếng, tôi thông qua hệ thống Floo đi tới quán Cái Vạc Lủng, đi vào London của thế giới Muggle.
Cho dù Blaise cười tôi vì nó không cần thiết nhưng đến lúc tôi phải mặc nội y rồi. Sau khi xem mấy bộ nội y có thể làm từ không gãy xương thành gãy xương, đem bộ ngực thái bình như nam nhân thành cup C, tôi nghĩ rằng
nội y của Muggle rất thích hợp với mình.
Nhân viên cửa hàng nội y phục vụ ân cần chu đáo, sau khi tôi lựa chọn bộ nội y phù hợp với mình, với việc một năm không thể mua sắm, tôi cố ý chọn vài bộ.
Thời điểm trở về quán Cái Vạc Lủng, tôi dừng lại trước quán sách cạnh đó rồi đi vào.
Đây là lần đầu tiên từ năm tôi mười một tuổi tôi lại vào quán sách của Muggle.
Cho dù phù thủy coi thường Muggle nhưng lịch sử của Muggle và phù thủy đều
giống nhau là rất lâu đời. Mọi người đều biết những phù thủy thời cổ đại thì mạnh hơn phù thủy hiện đại rất nhiều, khi đó phép thuật không phân
biệt Hắc và Bạch. Phù thủy có những phép công kích bị cấm, mỗi người là
cao thủ phù phép mà không cần đũa phép mà nhóm Muggle mông muội lại
không biết, tôn kính họ, coi họ là thần linh.
Thế kỷ mười bảy ban bố ‘Luật quốc tế về giữ bí mật phù thủy’, đem nhóm phù thủy khỏi tầm
mắt của người Muggle, mà luật ban bố bảo hộ Muggle gần nhất… thực tế lại là bảo hộ phù thủy. Phù thủy thoái hóa, phép thuật cũng thoái hóa,
Muggle cũng đã tiến bộ đến mức có thể đi lên mặt trăng.
Tôi lượn quanh các giá sách ở trên cao, thờ ơ lấy các quyển sách lịch sử của quốc gia.
Voldemort không nghi ngờ thật sự bao gồm cả chủ nghĩa Phát xít, mặc kệ hắn có xem một bộ sách của Muggle hay không. Không thể nghi ngờ hắn là một người
mạnh mẽ làm cho người khác sợ hãi, cho dù hắn đã biến mất nhiều năm,
không một quyển sách nào dám can đảm đánh giá các hành động của hắn.
Mặc dù như thế, người tinh ý vẫn có thể theo các dấu vết mà cảm nhận được
trước khi hắn biến mất đã điên cuồng cố chấp, hỉ nộ vô thường như thế
nào.
Tôi không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng nhóm phù thủy tin
tưởng hắn sống lại cũng chưa từng hi vọng hắn sẽ buông tha việc thống
trị thế giới phù thủy.
Tôi cũng không lo lắng đến mục tiêu cuối
cùng của Voldemort - tình huống phù thủy thống trị thế giới Muggle sẽ
phát sinh. Nhưng tôi lo lắng, nếu hắn tạm thời thống trị thế giới, thế
giới phù thủy dưới sự điên cuồng của hắn sẽ yếu đuối vô cùng bại lộ
trước thế giới Muggle.
Điều đó đối với thế giới phù thủy là một tai họa lớn.
Sau khi tôi chọn một đống sách trong hiệu sách của thế giớ Muggle thì trở
về biệt thự Sadie. Tôi nghĩ, tôi cần phải chuẩn bị gì đó trước khi cuộc
chiến tranh xảy ra.
Phòng ngừa chu đáo vẫn tốt hơn là trở tay không kịp.
Tiểu thư Rita Skeeter tiếp tục phát biểu các tin tức khoa trương giả dối
trên báo chí, hiển nhiên là Hermione đã chán ghét sủng vật mới của cô
ấy. Điều này làm tôi đặt nặng ý tưởng học tập Animagi - trong chiến
tranh thì nó rất hữu dụng.
Thành tích biến hình của tôi tương đối tốt, trên thực tế là nó còn tốt hơn so với môn độc dược. Tôi từng nghe
nói dưới sự giúp đỡ của Potter cha với chú Sirius thì trong một năm
Peter Pettinggrew đã học xong phép Animagi, nếu không có thiên phú mà
một người vẫn học xong trong một năm, như vậy tôi cho rằng mình sẽ cần
thời gian ít hơn, có lẽ là ba tháng.
Nhưng sự thật là tôi đã nghĩ quá đơn giản… chuyện Animagi rất thưa thớt cũng không phải là không có
lý do. Tôi không hề tiến triển gì, nửa tháng đã trôi qua, tôi không thể
cảm ứng được một chút nào hình thái của động vật. Điều này làm tôi bực
bội quyết định tạm thời tạm dừng kế hoạch này.
Quá trình học Bế
quan bí thuật cũng không thuận lợi, cho dù tôi nghĩ rằng đầu óc mình đã
trống rỗng, nhưng khi giáo sư Snape làm phép Chiết tâm trí thuật thì tôi vẫn dễ dàng mở trí nhớ ra - chỉ có một lần ngoại lệ, ngày đó trong trí
nhớ xuất hiện sự kiện xấu hổ váy ngủ, mà trong trí nhớ thì tôi cùng với
Draco đã bắt đầu hôn nhau rồi.
Tôi hoàn toàn hiểu được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, quá hoảng sợ tôi đã đẩy giáo sư Snape ra khỏi trí nhớ mình.
“Chính là như thế.” Không thể nhìn ra vui buồn của giáo sư Snape, “Bảo vệ trí nhớ mình muốn bảo hộ.”
Nhưng nói thật… Tôi không thể sinh ra tâm tình bảo hộ cái gì. Thật sự là tôi
không hi vọng đoạn trí nhớ này bị người khác nhìn thấy, như vậy là không cón nhân tính khi thi triển Chiết tâm trí thuật với người khác chỉ để
xem hai cô nhóc cậu nhóc thăm dò nhau như thế nào.
Sau khi tôi
thấy mình cũng không có thành công, giáo sư Snape quả thực là muốn đem
toàn bộ thế giới đen tối châm chọc trút xuống đầu tôi. Tôi thật sự không muốn thầy ấy thất vọng, nhưng tôi không thể thay đổi quan niệm trong
tiềm thức.
Mỗi ngày tôi đều cố gắng gấp đôi để hoàn thành những
bài tập mà ông ấy giao, nhưng không thể tránh né, tôi vẫn có rất nhiều
thời gian rảnh rỗi. Tôi nghĩ mình có thể học một bùa chú tăng khả năng
tự vệ của mình khi bản thân gặp nguy hiểm.
Trong thư phòng có rất nhiều sách bùa chú, nhưng đều là bùa chú đúng quy định. Tôi hi vọng học được bùa chú có thể làm địch nhân mất sức chiến đấu hoặc giúp tôi tranh thủ được cơ hội chạy trốn, cho dù là phép thuật Hắc ám cũng được.
Nhắc tới phép thuật Hắc ám, tôi bỗng nhiên giật mình. Gia tộc Sadie cũng là
một gia tộc phù thùy Hắc ám, không thể nào mà trong thư phòng không có
một quyển sách phép thuật Hắc ám nào… Điều này càng làm tôi khẳng định
sự tồn tại của thư viện thứ hai.
Kế tiếp tôi xoa xoa sờ sờ xunh
quanh thư phòng, với ý đồ là tìm được cơ quan gì hoặc chạm phải phép
thuật nào đó. Nhưng sau hai ngày tôi vẫn chưa tìm ra. Tôi buộc phải kêu
Dolly cùng Mia, ba người tìm hẳn là nhanh hơn một mình tôi tìm.
“Cô chủ nhỏ muốn tìm thư phòng thứ hai?” Dolly nói, “Thư phòng đặt tại tầng hầm.”
Tôi không nói gì nhìn con gia tinh đang cung kính cúi đầu… Tôi quên là trừ
bỏ tộc trưởng, thì gia tinh là biết nhiều nhất các bí mật trong nhà.