[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 5 - Chương 136: Bế quan bí thuật




Tôi tỉnh dậy không thấy Blaise ở đây.

Tôi chán nản ôm chăn trở lại phòng ngủ của mình, rửa mặt chải đầu đơn giản. Sau khi tôi ra khỏi phòng rửa mặt, áo ngủ rộng thùng thình đã bị lấy đi thay vào đó là bộ quần áo Muggle mặc ở nhà – bộ quần áo mới và rộng rãi, tôi nghĩ là Blaise yêu cầu lấy bộ này.

Gadda trở mình trên bàn hướng cái bụng lên trên, cái bụng ăn no cứ phình phình, cực kỳ thỏa mãn kêu về phía tôi.

Tôi xoa lớp lông mềm trên bụng nó, cầm bộ quần áo kia đến phòng để đồ. Từ trước đến giờ tôi không mặc áo choàng phù thủy mỗi khi tôi nghỉ ở nhà. Blaise chuẩn bị cho tôi chỉ có quần áo Muggle. Những bộ quần áo này đều được ủi rồi được treo lên, nhưng hiển nhiên là chúng không phù hợp với thẩm mỹ của nhóm gia tinh – quần đùi cùng áo ngắn tay giống như không thể mặc ra đường thì bị treo trong cùng, để phía bên ngoài là một số quần áo nhìn có vẻ nghiêm túc.

Tôi nghĩ đến năm thứ ba, Blaise cùng Parkinson đều kiên trì cho rằng quần đùi của tôi là quần lót góc bẹt... Mà hình như các Phù thủy đều không cảm thấy nóng bức hay sao, dù trong mùa hè cũng mặc áo choàng.

Cuối cùng tôi lựa chọn một cái quần dài cùng áo sơ mi. Nếu tôi đã gia nhập vào cuộc sống của thế giới phù thủy, vậy có lẽ việc ăn mặc ở nhà tôi nên thỏa hiệp một chút, quần áo Muggle tiện lợi hơn nhiều.

Đi đến nhà ăn, trên bàn đã dọn đồ ăn xong, để trong những chiếc đĩa sứ nhỏ xinh, đồ ăn trên mỗi đĩa không nhiều nhưng lại rất đa dạng, bát canh còn tỏa hơi nóng.

Tôi chép miệng. Tôi biết các gia tinh trong nhà đều chăm chút chủ nhân và coi đó là vinh quang của bản thân hoặc là gia tinh sẽ không để cho chủ nhân nhìn thấy nó, nhưng cảm giác của việc nghe nói với việc được đối xử như thế thật khác nhau.

Tôi nghĩ, S. P. E. W của Hermione không thể phát triển thêm được – cũng không phải tôi có chờ mong gì ở nó. Các quý tộc từ lúc sinh ra đã được những con gia tinh này chăm sóc, nếu bỏ chúng nó đi, tôi cho rằng đó không phải là cuộc sống của họ. Bọn họ sẽ không để cho các con gia tinh được tự do đâu... S.P.E.W của Hermione là kẻ địch của toàn bộ giai cấp quý tộc.

Nhưng điều tôi thắc mắc là vì sao chúng luôn biết khi nào phù thủy cần, mà có thể chuẩn bị trước. Chẳng lẽ chúng luôn bí mật ở bên cạnh phù thủy, chờ đợi phục vụ bất cứ lúc nào?

Nghĩ thế tôi đột nhiên rùng mình... Tôi thử kêu: “Dolly, Mia?”

“Bùm” một tiếng, Dolly xuất hiện, bên hông là một sợi dây thừng, trên đó treo đầy những miếng vải rửa chén. Cùng lúc đó, Mia ở bên cạnh vui vẻ kêu “Cô chủ nhỏ!” lại kéo cái ghế dựa bên cạnh tôi ra.

Tôi bình tĩnh nói: “Blaise đâu?”

Dolly bực bội nhìn chằm chằm Mia, Mia nhát gan giấu mình sau chiếc ghế dựa. Nó quy củ thi lễ, âm thanh the thé nói: “Chủ nhân đã ra ngoài từ lúc năm giờ. Cô không nói thời gian trở về nhà.”

“Được rồi,” Tôi nói, “Các ngươi đi làm việc của mình đi. Nếu tôi cần tôi sẽ gọi hai người. Thời gian còn lại... À, tôi muốn được ở một mình.”

“Cô chủ nhỏ muốn ở một mình!” Dolly lập lại lời tôi nói, nghiêm khắc nhìn Mia, “Mia hư đốn, làm cô chủ nhỏ cảm thấy không thoải mái! Cô chủ nhỏ nên trừng phạt nó!”

Con mắt màu xanh nhạt to như bóng đèn của Mia bắt đầu có nước mắt, cái lỗ tai nó rủ xuống đến vai, móng tay bấu trên tai, bộ dạng chán nản cùng tuyệt vọng làm người ta không đành lòng.

“Không, tôi sẽ không trừng phạt nó.” Tôi không đồng ý. Nhưng tôi cũng cũng cố gắng không nhìn đến nó. Có lẽ các phù thủy đã quen với sự tồn tại của nó, cũng không cảm thấy thiếu tự nhiên trước mặt chúng... Nhưng tôi không thể nào làm được. Nghĩ đến thời điểm làm việc, có lẽ tôi sẽ không để ý thấy một con gia tinh đang quan sát tôi... Cho dù điều đó xuất phát từ ý tốt thì tôi cũng không chấp nhận được.

“Chủ nhân thật nhân từ!” Dolly véo con gia tinh bên cạnh, the thé nói, “Nếu cô chủ nhỏ nhân từ không muốn trừng phạt Mia, Mia nên tự trừng phạt bản thân! Đem lỗ tai áp và lò nướng! Dùng bàn ủi ủi bàn chân của mình đi!”

Nước mắt trong mắt Mia nhanh chóng tăng lên, nó bắt đầu gào khóc lớn, giống như một đứa nhỏ khi bị mắng. Lo lắng đến cơ thể nhỏ bé của nó, có lẽ nó cũng chỉ là đứa nhỏ thôi.

“Dolly, dừng lại! Mia, nín khóc!” Tôi buộc phải nói.

Tiếng khóc của Mia đột nhiên biến mất giống như bị nắm cổ vậy, bây giờ là những tiếng nức nở.

“Mia, hiện giờ ngươi phải làm sạch bản thân đi, sau đó giúp Dolly làm việc.” Tôi đau đầu nói, “Hai ngươi đi đi.”

Sau khi hai con gia tinh biến mất, tôi đi thăm nhà.

Hôm qua chúng tôi về quá muộn, hôm nay nhìn cảnh xung quanh nhà. Phía trước nó là một mặt cỏ rộng lớn, trên cỏ là một rừng cây nhỏ mọc không theo quy tắc nào. Từ khu rừng nhỏ có thể nhìn thấy một cái hồ nước trong xanh ở một bên. Mặt sau là một hoa viên, ở giữa là một cái suối phun khắc hoa đã cạn. Những cây hoa và cây cảnh được chăm sóc tốt lắm, hàng rào dựng bằng cây sồi xanh cũng được chỉnh sửa rất đẹp.

Những căn phòng bên trong so với căn phòng đơn giản của tôi còn to hơn rất nhiều. Tòa nhà có ba tầng, tổng cộng có 12 phòng, có 7 phòng ngủ, phòng tiệc, phòng vũ hội, phòng cất rượu vô cùng đầy đủ. Tôi và Blaise ở lầu hai về phía đông, căn bản là không thể sử dụng hết tất cả, nên hầu hết các căn phòng đều được khóa lại, phía sau những cánh cửa là các mảnh vải phủ lên đồ dùng trong phòng để chống bụi.

Tôi cũng tìm thấy thư phòng, nó ở phía tây lầu ba. Hai mặt tường đều là sách và sách.

Lúc đầu tôi còn cảm thấy sung sướng, nhưng khi đọc tôi lại thấy khó hiểu. Nơi này có rất nhiều sách cũ, hoặc là những bản sách lẻ hiện tại đã không còn. Nhưng theo thời gian chúng được xuất bản mà suy tính qua... ít nhất ở thời điểm ấy, chúng cũng không phải là quá khó tìm.

Không giống thói quen cất giữ sách của các gia đình quý tộc từ xưa đến nay, giống như là nhà giàu mới phất cất giữ sách, tìm lung tung những quyển sách quý. Ai cũng có thể biết, loại trừ việc huấn luyện phép thuật, các quý tộc coi trọng nhất là văn hóa cùng với tu dưỡng tài nghệ. Đối với một quý tộc mà không thể vận dụng âm luật sáng tác ra những bài thơ duyên dáng thì không thể tha thứ được.

Cũng bởi thế tôi khẳng định đây không phải là thư phòng của gia tộc Sadie... ít nhất nó không phải là thư phòng duy nhất. Nhưng tôi không thể tìm thấy cái thư phòng kia.

Sau khi đi dạo qua các phòng, tôi trở lại phòng ngủ của mình, kéo ghế ra viết thư cho Draco, đơn giản là viết cảm nhận của tôi về căn nhà mới, cũng tùy ý để vào một cánh hoa dại màu trắng mà tôi đã ngắt trên thảm cỏ.

Cuối thư là lời nói tha thiết mong nhận được thư của cậu ấy.

Nhìn quả cầu Gadda lắc lắc bay đi từ cửa sổ, tôi lo lắng nó không bay đến đích...

“Gửi thư?” Blaise nói từ phía sau tôi.

“Vâng... mặc dù là con thích gọi điện thoại hơn. Nhưng nhà cậu ấy không có điện thoại.” Tôi quay đầu thấy cô đang mỉm cười với mình, “Mẹ đã về?”

“Cậu ấy?” Blaise nói, “A, để mẹ đoán xem là ai nào... là người con thường xuyên nhắc tới là Malfoy, Hermione hay vẫn là người bạn mới Potter?”

“Là Draco Malfoy.” Tôi nghĩ nghĩ rồi thấy đây là thời điểm nên nói với cô, “À... chúng con đang yêu nhau.”

“Yêu nhau, à...” Blaise ngạc nhiên nói. Cô suy nghĩ một lúc, cẩn thận nói, “À... nếu mẹ nhớ không lầm thì sinh nhật trước của con, cậu ấy là người tặng váy ngủ cho con đúng không? Hai con... đã...”

“A.” Tôi cảm thấy mặt nóng lên, “Sự thật là cái gì cũng chưa có, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Thật sao?” Blaise không tin nói. Cô nhẹ nhàng ho khan nói, “Nếu con không muốn nói thì mẹ sẽ không can thiệp vào. Nhưng Sylvia, mẹ hi vọng con sẽ cẩn thận hơn.”

“Mẹ đương nhiên là có thể can thiệp mà!” Tôi không đồng ý nói “Nếu mẹ cảm thấy con không nên làm thì hãy nói cho con biết. Con nhớ rõ mẹ nói ngày xưa mẹ chịu quản lý rất chặt chẽ, nhưng hiện tại con thấy mẹ để con tự do quá. Con biết mẹ cho rằng con đã lớn, cũng tự mình quyết định được rồi, đúng là thế nhưng cũng không có nghĩa là con không coi trọng ý kiến của mẹ. Trên thực tế là con rất coi trọng điều đó.”

Dừng một chút, tôi lại hờn dỗi bổ sung, “Nếu lần trước con nhận được váy ngủ mà mẹ nói luôn cho con biết, con nghĩ là chuyện xấu hổ sau đó cũng sẽ không có xuất hiện...”

Blaise nhìn tôi rồi khẽ cười.

“Con từ nhỏ nhìn có vẻ người lớn... Mẹ đã quen với tính độc lập tự chủ của con rồi. Nhìn cách con làm việc... mẹ nghĩ mình không thể tham gia vào. Merlin, mẹ quên mất con vẫn chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi.” Blaise xoa đầu tôi, “Mấy năm mẹ ra ngoài làm việc, gặp được rất nhiều đứa nhỏ cùng tuổi con, bọn chúng không giống con. Có đôi khi mẹ nghĩ mẹ là một người mẹ không có trách nhiệm... Đúng là mẹ thất trách nên con mới phải nhanh chóng trưởng thành như thế.”

“Đương nhiên mẹ không phải là người mẹ không có trách nhiệm.” Tôi lớn tiếng nói, “Nếu như không có mẹ, con không có dáng vẻ như bây giờ. Mà con cảm thấy con như bây giờ rất tuyệt.”

“Con không oán trách mẹ không cho con một gia đình bình thường?” Blaise ôm tôi nói.

“Gia đình bình thường... con rất hâm mộ điều đó. Nhưng tình yêu mẹ dành cho con cũng rất nhiều. Con có thể oán trách mẹ điều gì được. Nhưng mà,” tôi mỉm cười nói, “Nếu mẹ muốn cùng giáo sư Snape tạo thành một gia đình thì con sẽ rất vui vẻ.”

Blaise vỗ đầu tôi, “Có con, mẹ và Severus, ba người chúng ta sẽ tạo thành một gia đình.”

“A,” Tôi nghiêm trang thề, “Tôi thề sẽ nhanh chóng gả ra ngoài để cho hai người được hưởng thụ thế giới riêng của mình.”

“Nhanh chóng gả ra ngoài?” Blaise lắc đầu nói, “Con mới mười lăm tuổi thôi.”

“Mẹ mười lăm tuổi đã sinh con rồi.” Tôi phản bác lại.

“Merlin ơi!”Blaise ngạc nhiên nói, “Con thật sự nghĩ đến vấn đề này sao?”

“Đã nghĩ tới ạ.” Tôi nhún vai nói, “Tất cả Slytherin đều cho rằng con có xuất thân từ Muggle, mẹ biết đấy, ở trong một nhà toàn những người thuần huyết thì điều này quả là bắt mắt. Khi con và Draco yêu nhau, bạn bè còn cố ý nhắc nhở, bởi vì gia tộc quý tộc như Malfoy sẽ không đồng ý khi là một cô gái có xuất thân từ Muggle đâu.”

“Vậy?” Blaise bình tĩnh cười tủm tỉm, “Vậy cậu nhóc đấy yêu con thật sao?”

“Đương nhiên, cậu ấy đã sớm biết con là thuần huyết. Thời điểm chúng con chưa yêu nhau cũng là bạn tốt của nhau.” Tôi nhớ lại thời gian rối rắm đã qua đó, thở dài, “Trên thực tế địa vị chênh lệch lúc đó cũng làm con lo lắng... Nhưng cậu ấy đã làm con yên tâm.”

“Gia tộc Sadie tuy rằng đã xuống dốc, nhưng vẫn là quý tộc. Nếu cậu nhóc đó yêu con, thân phận đương nhiên không thành vấn đề.” Blaise hào hứng tưng bừng nói, “Mẹ quên mất... Đi, chúng ta viết thư mời một thợ chụp ảnh đến, ngàu mai mẹ sẽ thông báo trên Nhật báo tiên tri... Mẹ muốn làm cho toàn bộ thế giới phù thủy biết con là người gia tộc Sadie.”

Ngay lập tức tôi nhớ đến việc Voldemort đã sống lại, thế giới phù thủy sắp tạm biệt sự êm đềm, trong lòng tôi có chút lo lắng.

“Blais, con không cần cái đấy...” Tôi nói.

“A, đương nhiên là con cần!” Blaise cười tủm tỉm cắt đứt lời tôi, “Để mẹ đi tìm địa chỉ của thợ chụp ảnh.”

Cô xoay người đi ra cửa lại quay đầu lại nói.

“Chút nữa thì quên nói cho con biết.” Blaise nói, “Nghỉ hè này Severus sẽ dạy con học. Học Bế quan bí thuật.”

“Bế quan bí thuật?” Tôi kinh ngạc nói, “Vì sao lại muốn con học cái đấy?”

“À... Là truyền thống của gia đình quý tộc thôi.” Blaise giống như là vô cùng ghét mà nhăn mũi lại, “Tuy rằng ma lực của mẹ cũng yếu, nhưng mẹ có thể đảm bảo mẹ là Đại sư Bế quan bí thuật. Thật đáng tiếc là dậy môn này cần thi triển một bùa chú... Bằng không mẹ rất mong mình là người dạy con.”