Snape dùng đũa phép
gõ vào để đóng cửa, cảm nhận thấy bùa chú khóa cửa không sứt mẻ tí nào.
Đương nhiên. Anh từ trước đến nay đều không kiên nhẫn với loại xã giao
ngủ xuẩn lại nông cạn này. Người biết nơi anh ở cùng hứng thú đến nhà
anh thì cũng không có mấy người.
Từ khi anh đuổi cô đi cũng đã qua hai ngày.
Sau hai ngày anh ở bên cạnh Chúa tể Hắc ám thì về đây. Chúa tể Hắc ám vô
cùng khó chịu khi anh đến muộn, cho dù cuối cùng vẫn tín nhiệm nhưng
Chúa tể Hắc ám vẫn trừng phạt anh không nương tay.
Blaise lo lắng quan tâm anh mà anh lại dùng biện pháp ngắn gọn cùng hữu hiệu nhất yêu cầu cô rời đi.
Khi cô rời nơi này, anh liền bố trí một số bùa chú quanh nhà. Khi cô đến
quanh đây thì bùa chú Xua đuổi sẽ làm cô theo bản năng là không muốn đến đây; cho dù bản thân cô phát hiện có chỗ không thích hợp nhưng với ma
lực chỉ hơn Squip của cô thì chỉ sợ cũng không thể thấy bùa chú Chướng
mắt bao phủ cả căn nhà, lại càng không thể động tay vào bùa chú Khóa cửa mà anh đã thiết lập.
Snape biết là cô sẽ tạm thời chấp nhận, đơn giản là nhìn anh cần nghỉ ngơi mà không phải là tranh luận. Anh biết là cô vô cùng khó hiểu nhưng anh không cho cô cơ hội chất vấn.
Chết tiệt, thật giống như anh có thể làm cho cô hiểu vậy. Chúa tể Hắc ám
sống lại thì anh lại trở thành gián điệp? Mà quan hệ thân thiết với anh
có thể đem lại nguy hiểm cho cô?
Hai ngày trước anh đã gửi thư
đến Cục quản lý mạng Floo yêu cầu chặn giữa nơi này và biệt thự Sadie,
mà Hogwarts... Dumbledore đương nhiên là biết làm thế nào.
Làm
gián điệp hai mang là sống chết trong khi làm nhiệm vụ. Anh sẽ cố gắng
hết sức cẩn thận, cũng khéo léo đưa đẩy, nhưng đến bây giờ anh cũng
không thể nói là mình rất thành thạo. Chúa tể Hắc ám là không thể xem
thường.
Cho dù là chết đi thì cũng là anh thiếu Lily.
Nhưng không phải là Blaise.
Nếu một ngày bại lộ mối quan hệ giữa họ, làm người khác chú ý... Điều này
cũng không nói lên là anh quan tâm bao nhiêu đến sự sống chết của cô.
Chờ đến khi cô không tìm thấy anh, có lẽ cô sẽ khiếp sợ, tức giận nhưng so
với tương lại có một ngày chết đi trong đau đớn do bị anh liên lụy thì
tốt hơn. Nhân từ không bao giờ hiện hữu trong Chúa tể Hắc ám.
Snape nhẹ nhàng thở ra, bước đến cửa chính, cởi áo choàng bên ngoài, treo nó
lên. Sau đó anh cầm lấy cái ly, đến quầy rượu. Sau khi bắt anh phải chịu đựng sự ngu ngốc của các đồng bọn trong Hội Phượng Hoàng, anh cần một
chút rượu để làm dịu đi tâm tình của mình.
Anh lắc lắc ly chứa rượu màu vàng óng, uống một ngụm, đi về phòng làm việc hàng ngày, ngồi trên ghế dựa mềm mại.
Sau đó là cửa phòng bếp mà bình thường không có ai sử dụng mở ra.
Vừa mới nghĩ đến cô ấy, anh muốn giữ khoảng cách với cô mà cô lại mạnh mẽ đầy tinh thần đi từ phòng bếp ra.
“A?” Cô giống như là người phụ nữ của gia đình, dùng cái chén anh hay uống cà phê nói, “Anh đã về?”
Snape trừng mắt nhìn cô, cảm thấy đại não mình đang tiếp cận cảnh giới cực kỳ tức giận.
“Sao thế?” Cô khó hiểu nhìn lại bản thân, “Ồ... Có gì không ổn à?”
Gặp quỷ thì đương nhiên là không ổn rồi.
“Em là...” vào bằng cách nào?
Snape ngậm miệng lại. Nếu phép thuật không bị xáo trộn thì đương nhiên là
chết tiệt cô đến bằng mạng Floo. Chết tiệt Cục quản lý mạng Floo. Chết
tiệt cái hiệu suất làm việc.
“Sáng sớm đã uống rượu không phải là thói quen tốt.” Blaise nhướn mi, “Anh chưa ăn sáng?”
Không đợi Snape trả lời, cô đi vào phòng bếp bưng ra một đĩa sandwich, ngồi đối diện anh, “Đến đây, ăn chút đi nào.”
Snape tức giận nhìn trừng trừng cô, tình huống này mang đến tức giận đang xâm chiếm đầu óc anh.
“A. Đây là Dolly làm, em mang từ nhà đến. Yên tâm, mùi vị tuyệt lắm.”
Blaise nhìn anh bất động một lúc lâu, dường như là lập tức hiểu ra thì
nói bổ sung. Cô đưa một miếng cho anh, “Em đoán là anh đang trong trạng
thái tụt huyết áp là cảm xúc bị đơ. Nhưng mà Severus này... Anh có thể
để sự tức giận của anh phát tác sau được không? Cầm lấy này.”
Snape đứng lên, cầm lấy miếng bánh sandwich – quăng lên cái đĩa, mạnh mẽ ấn cô lên bức tường trước lò sưởi.
“Rời khỏi nơi này.” Anh khàn khàn nói.
“Cái gì?” Blaise kinh ngạc nói.
“Ngay lập tức.” Anh kiên trì nói.
“Đương nhiên là không rồi.” Blaise mỉm cười nói, “Sau khi em đi anh sẽ làm gì? Để em đoán... lại gửi thư cho Cục quản lý mạng Floo, khiển trách hiệu
suất làm việc của bọn họ?” (Ó_ò, mẹ Syl thật bá đạo, nhưng mà edit
chương này thấy buồn cười quá cơ. Haha)
Snape trừng mắt nhìn cô.
Cô lấy bức thư từ trong túi ra – Snape nhận ra bức thư mà hai ngày trước anh vừa viết.
“Làm em đau lòng quá.” Cô lắc đầu làm ra vẻ đau lòng, “Anh lại dùng cú mèo
của em để ngăn cản em. Merlin ơi... Tôi còn không biết gì về chuyện này
đâu. Nhưng may mắn Gadda cũng không được huấn luyện nghiêm khắc về việc
đưa thư, nó chính là con cú mèo óc đậu.”
“Em hủy thư của anh?” Snape lạnh lùng nói.
“Ồ, hình như việc này không đúng thì phải.” Blaise nhẹ nhàng bâng quơ nới.
Cô dời trọng điểm đi, “May mắn là Gadda làm thế. Điều này làm cho em
phải hỏi trực tiếp anh. Vậy, Severus... anh có thể nói cho em biết, tại
sao anh lại làm vậy? Anh muốn đoạn tuyệt quan hệ với em.”
Snape không nói gì.
“Từ lúc nhìn thấy bức thư này, em liền tự hỏi, Severus.” Blaise thở dài
nói, “Hai ngày qua em luôn nghĩ về điều này, về thái độ đột ngột thay
đổi của anh. Em nghĩ là cuối cùng em đã hiểu là vì sao anh còn không kịp làm cho chuyện này giống như thật mà lại khẩn cấp đoạn tuyệt quan hệ
với em.”
Snape ngồi trở lại ghế dựa, nhìn Blaise đang đi thong thả bước từng bước, nở nụ cười lạnh nhạt.
“Cho đến hôm qua, Sylvia nói cho em biết, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã
sống lại. Mà anh từng là gián điệp của Hội Phượng Hoàng.” Blaise cúi
người xuống, gần như hờ hững nhìn chăm chú vào Snape, “Anh lại tiếp tục
làm thế sao? Trở lại đội ngũ Tử Thần Thực Tử tiếp tục làm việc cho Hội
Phượng Hoàng?”
Dấu hiệu trên cánh tay Snape giống như lại nóng
lên. Anh kiềm chế muốn dừng lại nó, giống như một người thường bị vạch
trần thì kinh ngạc, lại có chút buồn cười, châm chọc nói: “Tử Thần Thực
Tử và Hội Phượng Hoàng?”
Anh hận Dumbledore. Việc anh là gián
điệp của Hội Phượng Hoàng có rất nhiều người biết – những bồi thẩm đoàn
năm đó, anh đã thuyết phục Voldemort chuyện tình năm đó là để bảo tồn
thực lực, bởi vậy không ai có thể dùng chuyện này để đả kích anh...
Nhưng cũng không nên để cho một đứa trẻ mười lăm tuổi biết nguyên nhân.
Blaise hơi kéo khóe miệng, nở nụ cười nhàn nhạt, giống như là hiểu thấu anh mà đến cả Chúa tể Hắc ám đều không nhìn thấu ngụy trang của anh: “Thật
tiếc là em không ngu ngốc như anh nghĩ, Severus.”
Cô đứng thẳng
dậy, lại bắt đầu bước đi thong thả: “Em hiểu rõ anh là người như thế nào hơn tất cả những người khác. Em cũng biết được những cảm giác rối rắm
của anh đối với em trong vài năm qua. Đột nhiên đơn phương đoạn tuyệt
quan hệ... Anh nên hiểu được là nó quá đột ngột. Em không thể nào mà
không suy nghĩ. Đến hôm qua nghe được Sylvia nói, anh nghĩ đi, chân
tướng lập tức xuất hiện trước mắt em.”
Đúng vậy, quá đột ngột, anh không thể mong sự ăn ý giữa họ lập tức biến mất. Có lẽ nếu cho anh thời gian, anh có thể xử lý tốt.
Nhưng lại không có nhiều thời gian. Anh đương nhiên là sẽ không chủ động hoặc bị động lộ ra mối quan hệ của hai người với Chúa tể Hắc ám, nhưng mà
mọi nơi đều không an toàn, đến cả mạng Floo cũng không an toàn.
“Anh hiện tại gặp nguy hiểm. Anh dùng cách này để bảo vệ em?” Blaise nheo
mắt lại, giọng nói có chút bực bội, “Merlin ơi, em cảm động quá, anh
thật vĩ đại không giống một Slytherin chút nào. Em thật đáng thương vì
chẳng biết gì mà cả đời chỉ căm hận anh tuyệt tình tuyệt nghĩa, sau đó
anh không còn vướng mắc gì mà đi làm anh hùng?”
Snape vì câu “đi làm anh hùng” mà khẽ kéo khóe miệng.
“Đương nhiên là anh không nên làm thế!” Cô tức giận chỉ trích, “Em cũng không
phải là người muốn sống với một người giả dối còn tỏ vẻ bình tĩnh. Anh
nên tin tưởng em... Ít nhất em sẽ không đem tới phiền toái cho anh.”
Mà Snape cho rằng hiện tại cô chính là phiền toái lớn nhất.
“Tiểu thư Sadie, em nên nghĩ đến bùa chú Làm sạch mà em còn không dùng tốt,
ma lực đáng thương.” Snape bình tĩnh nói, “Em cho rằng em không phải là
phiền toái?”
“Không, có lẽ em không thể giúp anh... Cho dù ma lực của em có cường đại hơn thì em cũng không thể giúp gì cho anh trong
việc này.” Blaise ngồi đối diện anh, “Anh cũng không cần sau cuộc nói
chuyện này thì phóng bùa Quên vào em đâu.”
Cô thẳng lưng lên,
nhìn giống một nữ vương cao ngạo – kết hợp với tro bụi còn dính trên mặt cô thì có vẻ buồn cười hơn, “Từ lúc sinh ra em đã học thuật phong bế.”
“Phong bế đầu óc...” Snape nở nụ cười châm chọc, “Không cần bùa nhiếp hồn, chỉ cần vài cái bùa Xuyên tâm cũng có thể làm bất cứ kẻ nào lộ bí mật ra.”
“Nhưng vì sao họ lại phóng bùa Xuyên tâm lên em đâu?” Blaise bực bội nói, “Anh nói đi, em hiểu công việc của anh, sau này em cũng sẽ không xuất hiện ở phòng của anh. Cảm ơn Merlin, cả hai chúng ta từ trước tới nay đều rất
bận rộn, không ai biết được quan hệ của chúng ta. Nhưng vậy chúng ta có
thể tiếp tục giấu diếm. Vì sao lại phải đoạn tuyệt quan hệ? Em không thể tìm được anh thì khi nào anh cảm thấy an toàn thì có thể tìm tới em.”
Dừng lại chút, giọng nói cô dịu dàng hơn, “Chúng ta ở chung rất ổn... Cho
tới bây giờ đều chưa có thiệt hại gì. Mà ngược lại, chúng ta lại có được rất nhiều. Anh không thể nói rằng anh cảm thấy sung sướng khi đoạn
tuyệt mối quan hệ này, đúng không? Có lẽ anh muốn nói với em là anh đang hưởng thụ cảm giác ở một mình, nhưng anh biết điều này không phải là sự thật. Có lẽ khi anh chấp nhận em, sẽ làm em càng thêm cẩn thận hơn, mà
em cho rằng có người vướng bận thì hạnh phúc hơn là không có.”
“Severus.” Cuối cùng cô nói, “Em nguyện ý làm vướng bận của anh.”
Snape nhìn cô, con mắt đen kịt.
“Mạng Floo không thể tiếp tục sử dụng.” Một lát sau anh nói, “Trong Bộ Pháp thuật có Tử Thần Thực Tử.”
Blaise nhẹ nhõm thở dài, biết là Snape đã nhượng bộ. Cô mỉm cười, “Nếu anh nhớ em, vậy có thể dùng xe đến nhà – xe của Muggle, đến thôn Kense. Cho dù
dùng phương tiện của Muggle đi thì cũng không xa.”
“Không thể viết thư.” Snape nói, “Cú mèo không thể tuyệt đối tin cậy.”
“À, chúng ta có thể sử dụng điện thoại – đường dây điện thoại bị anh bỏ thì em đã nối lại rồi.” Đôi mắt đen của Blaise lóe ánh sáng tinh nghịch,
“Tử Thần Thực Tử chắc chắn không biết đây là cái gì. Em biết rõ nhóm
thuần huyết đều như thế.”