[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 199: Hỏi




Editor: votam

Beta: Khuyên

Trong nháy mắt, lễ Phục Sinh đã đến. Bởi vì năm nay là năm thi O.W.Ls, trong ngày nghỉ, gần như mỗi học sinh cùng năm đều đã ở lại trường rồi. Các giáo sư đã giao rất nhiều bài tập, có lẽ chỉ có Hermione vui vẻ vì điều này.

Narcissa và Blaise mỗi người gửi đến đấy một bao lớn trứng phục sinh và con thỏ bằng chocolate. Tôi cùng Draco ngồi đối diện nhau trên bàn học, vừa đổi trứng đập vỡ lớp vỏ màu mè cắn chocolate, vừa cùng thảo luận vài tập.

“Còn hai tháng là đến cuộc thi.” Tôi cau mày nói “A, lịch sử phép thuật của tớ…”

“Cái đó rất đơn giản, chỉ cần tùy tiện một chút là có thể, đừng nói với tớ nó có thể làm khó cậu.” Draco miệng ngậm kẹo, nói không rõ.

“Được rồi, có lẽ một lát nữa chúng ta sẽ kiểm tra lẫn nhau.” Tôi nói.

“Chờ tớ viết xong luận văn môn biến hình đã.” Draco không vừa lòng oán giận nói “Kiểu trình bày luận văn như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa, tớ hoàn toàn có khả năng khái quát nó lại trong mười tấc Anh! Gặp quỷ, hiện tại tớ còn phải dùng những câu không có ý nghĩa để gia tăng chiều dài cho nó… A, ai đang gõ cửa vậy?”

Tôi dừng bút lại, nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

“Tớ phải đi mở cửa, Draco, nếu cậu không muốn bị phát hiện thì có lẽ cậu nên đi vào trong phòng ngủ của tớ mà ở một lúc?”

“Giống bộ dạng trốn trốn tránh tránh của một con chuột, thật không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của nhà Malfoy.” Draco nói nhỏ xong, đặt bút lông chim xuống đi vào trong phòng ngủ của tôi.

Tôi đi đến trước của, kéo cánh cửa ra.

Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một bộ ngực bằng phẳng, trên áo choàng đen của phù thủy chi chít các cúc áo nhỏ thẳng tắp nghiêm chỉnh kéo dài đến tận trên cổ áo. Một đôi tay lồng vào nhau trên áo choàng của phù thủy, ba ngón tay bị độc dược hun đến vàng đi.

Tôi nhất thời cảm thấy lông tơ toàn thân đều đã dựng thẳng lên, gần như không dám ngẩng đầu lên.

“A…Giáo sư Snape!” tôi kêu lớn lên, hi vọng âm thanh có thể tuyền đến trong phòng ngủ.

Giáo sư Snape nhìn tôi, ánh mắt xẹt qua bàn học có hai ghế dựa, hai cái bút lông chim cùng tấm da dê.

“Giáo sư Dumbledore yêu cầu ta mau chóng mang trò tới phòng hiệu trưởng.” Thầy ấy nói.

“Đương nhiên!” Tôi nói được “Như vậy em với thầy đi nhanh thôi!”

“Chẳng qua, trước đó…” Giáo sư Snape cười lạnh một tiếng, đẩy tôi ra và cửa phòng đang nửa khép, rút ra đũa phép nhắm ngay cửa phòng ngủ niệm một câu thần chú. “Trước tiên chúng ta hoàn toàn có thời gian giải quyết một học sinh không giữ quy củ.”

Bịch một tiếng, của phòng ngủ đột nhiên văng ra, Draco giống như bị một bàn tay vô hình nắm thắt lưng kéo ra khỏi phòng ngủ.

“A.” Mặt cậu ấy nhăn thành một bông hoa cải “Chủ nhiệm.”

Đôi mắt đen nhánh của giáo sư Snape tưởng như có thể đục một cái lỗ trên người cậu ấy, Draco mẫn cảm rụt rụt lại cơ thể.

“Trò làm cho ta nhớ đến cha của trò, Draco.” Giáo sư Snape chế giễu nói “Trong khoảng thời gian sống ở Hogwart, ta cuối cùng có thể thấy ông ta thân là huynh trưởng không  những không làm gương tốt, ngược lại thường xuyên ra vào ký túc xá nữa sinh. Có lẽ yêu thích chạy vào ký túc xá nữ sinh là bệnh chung của nhà Malfoy? Nhưng lúc ấy ta không có quyền hạn ngăn ông ta, chẳng qua, may mắn là hiện tại ta có quyền trừng phạt trò – Trừ 20 điểm nhà Slytherin và lao động phục vụ với Filch một tuần vì trò không giữ quy củ.”

“A, không, cha đỡ đầu,” Draco tuyệt vọng kêu lên.

Cha đỡ đầu? Tôi kinh ngạc nhìn bọn họ. Được rồi, vào năm nhất tôi liền cảm thấy được giáo sư Snape thiên vị Draco, xem ra đây là một trong những nguyên nhân.

Giáo sư Snape nặng nề từ trong lỗ mũi phun ra một hơi thở “Ta cho rằng trước khi tiểu thư Hopper trở về, trò hãy thu thập đồ đạc của mình xong rồi trở lại chỗ của mình đi.”

Thầy ấy cực kỳ có khí thế quay người lại, áo choàng đen nổi lên một cơn gió.

Tôi đồng tình liếc một cái về phía Draco đang uể oải, ngoan ngoãn theo sát phía sau giáo sư Snape, đi ra phòng nghỉ.

Chúng tôi đi lên tầng tám nơi có tượng thú bằng đá ở hai bên. Giáo sư Snape đọc một mật khẩu, sau đó là một hồi âm thanh ken két, mặt sau của thú đá xuất hiện một cái thang cuốn xoay tròn.

Theo thang cuốn đi vào là gian phòng hình tròn kỳ lạ, tôi phát hiện thầy Dumbledore đã chờ ở phía sau bàn làm việc chất đầy những dụng cụ kỳ quái.

“Mời ngồi.” Ông ấy cười nói “Tiểu thư Hopper.”

Vài cái ghế dựa bên cạnh vách tường phía sau bị kéo ra ngoài. Tôi chọn một cái ngồi xuống, bụng  đầy nghi ngờ suy nghĩ về lý do bị gọi tới.

Một lúc sau, giáo sư Mcgonagall dẫn Harry đi đến. Nhín đến bộ dáng mờ mịt của Harry, tôi nghĩ chắc cậu ấy cũng không  hiểu rõ tình hình.

“Cảm ơn, Minerva.” Dumbledore nói. Giáo sư Mcgonagall gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Ông ấy quay đầu nhìn về phía tôi và Harry, con ngươi màu lam sáng rực phía sau cái kính bán nguyệt lóe ra ánh nhìn cơ trí.

“Thật xin lỗi, tiểu thư Hopper, nhất định phải mời trò qua đây.” Thầy Dumnledore nói “Bởi vì chúng  ta có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn hỏi trò. Chẳng qua trước khi hỏi, ta nghĩ nên vì thân thể của trò mà suy nghĩ, chúng ta tốt nhất nên làm một cái kiểm tra nhỏ.”

Tôi dừng dừng “Cái gì?” 

“Xin hãy thả lỏng, trò sẽ không cảm thấy bất kỳ một khó chịu nào.” 

Bùa phép mảnh mai có màu sắc xinh đẹp xuất hiện từ đầu đũa phép của thầy Dumbledore, mềm mại dừng trên người tôi, quẩn quanh vài vòng rồi sau đó dần dần biến mất.

“A… tình huống khiến người ta vui vẻ.” Thầy Dumbledore cười nói “Hiển nhiên, tiểu thư Hopper không hề bị ảnh hưởng hay tổn thương nào.”

“Em vì cái gì…” tôi suy nghĩ về “Vì cái gì phải chịu tổn thương và ảnh hưởng?”

“Trò còn nhớ  là đã giao cho Snape cái hộp dây chuyền không?” Dumbledore nói.

“Có, đương nhiên.” Tôi ngẩng đầu, liếc nhìn giáo sư Snape một cái “Đó là đồ của nhà Black, vậy em xin nhờ giáo sư trả lại cho nhà Black.”

“Chúng ta gần đây phát hiện cái hộp dây chuyền này là đồ vật tà ác chứa phép thuật Hắc Ma pháp... Vượt qua sự tà ác mà trò có thể tưởng tượng, tiểu thư Hopper. Chỉ cần tiếp xúc với nó trong thời gian dài liền bị ảnh hưởng đến tâm trí.” Thầy Dumbledore nhìn vào mắt ta nói “Bởi vậy chúng ta cực kỳ lo lắng trò bị nó tổn hại.”

“Đồ vật phép thuật Hắc Ma pháp?” Tôi chấn động, nhìn về phía giáo sư Snape.

Giáo sư Snape gật đầu một cái nhỏ không thể thấy với tôi.

“Em không biết cái này…” Tôi nói “Chẳng qua em cũng không tiếp xúc trong thời gian dài với nó. Em tùy tiện để nó ở một chỗ, mãi cho đến thời gian gần đây mới nhớ tới nó.”

“Vận may của trò thật khiến người ta tán thưởng, tiểu thư Hopper.” Thầy Dumbledore cười nói “Nhưng chúng ta không thể không hỏi làm sao trò có được nó… có lẽ trò có thể kể ra thật chi tiết. Việc này rất có ích với chúng ta.”

“Giống như em đã nói, đó là đồ vật của gia tộc Black.” Tôi không chút do dự nói “Trước khi khai giảng là Kreacher đưa cho em. Nó muốn em nhận lấy hộp dây chuyền… nó nói bọn họ, ừm, vứt hộp dây chuyền vứt vào thùng rác. Nó nhặt lại.”

Phòng chính trên lầu đột nhiên vang lên âm thanh bị đụng vào cái gì. Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại nhìn thầy Dumbledore. Người này là một ông già cơ trí trong nháy mắt có phần kinh ngạc.

“Vứt đi?” Thầy Dumbledore lặp lại từ này.

“Phải. Này thật không phải ngu ngốc sao… Dù sao nó xem ra vẫn rất đáng tiền. Kreacher sợ bọn họ lại vứt hộp dây chuyền… cho nên mới đưa cho em giữ gìn.” Tôi cau mày cố gắng nhớ lại “Nó nói… nó không hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia giao cho nó…?”

Tiếp theo tôi liền không nhớ gì cả.

“Đại khái là như thế, em chỉ nhớ rõ những việc này.” Tôi do dự một chút “Các người muốn truy cứu lỗi của Kreacher sao? Không ai bởi vậy mà bị thương. Nó chỉ là một con gia tinh, nó cũng không biết hộp dây chuyền là đồ nguy hiểm, cho dù em có thời gian dài như vậy, em cũng không biết.”

“A…về việc này, xin hãy yên tâm.” Thầy Dumbledore điềm đạm nói “Đương nhiên không phải lỗi của Kreacher. Cảm ơn sự phối hợp của trò, tiểu thư Hopper, em có thể về rồi.”

“Tôi gật đầu hành lễ, đi về hướng gác xoay tròn, loánh thoáng nghe thấy thầy Dumbledor ở phía sau nói với Harry “Harry, chúng ta cần sự trợ giúp của trò…”

Giáo sư Snape đi theo tôi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng. Mãi cho đến khi chúng tôi lẳng lặng đi đến tầng năm, tôi mới do dự hỏi “Giáo sư… trên thực tế em vừa rồi có một việc chưa nói.”

“Ừm.” Giáo sư nhìn tôi một cái.

Tôi dừng lại, hít sâu một hơi, đối mắt với thầy ấy “Thực ra phần lớn thời gian, cái hộp dây chuyền kia không chỗ em…mà là ở chỗ Draco. Quan hệ của em và gia tộc Black bị bại lộ là bởi vì phu nhân Malfoy nhận ra nó.”

Cơ miệng giáo sư Snape nặng nề mà co giật vài cái “Ý trò là, Draco mang theo hộp dây chuyền về trang viên Malfoy? Nó ở trang viên trọn vẹn một kỳ nghỉ?”

“Phải…em không xác định có nên nói ra cái này này với thầy Dumbledore hay không.” Tôi lo lằng nói “Khoan đã Draco có bị ảnh hưởng không? Em nghĩ cậu ấy cũng nên làm kiểm tra. Giáo sư, thầy là cha đỡ đầu của cậu ấy, thầy…”

“Chuyện này ta sẽ xử lý.” Giáo sư rất nhanh cất lời tôi nói.

“Vâng, như vậy vẫn còn một việc.” tôi nói.

Giáo sư nhướn mày nhìn tôi.

“Uhm…” Tôi mất tự nhiên hắng giọng “Draco muốn ký kết hiệp ước với em.”

Trên tầng tựa hồ có âm thanh táo bạo lo lắng phát ra.

Tôi rất nghi ngờ nhìn chằm chằm vào góc tầng sáu, lại nhìn sang giáo sư Snape. Thầy ấy vẫn như cũ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tôi, cho nên tôi nghĩ đây là ảo giác của mình.

“Giáo sư, thầy có thể biết được ký kết hiệp ước là chỉ cái gì…”  Tôi có điểm xấu hổ nói.

“Đúng, ta biết.” Giáo sư Snape trầm tĩnh nói.

“Em nghĩ mục đích của cậu ấy là khiến cho tiên sinh Malfoy không có cách nào làm gì em, nếu ông ta không hy vọng người thừa kế duy nhất bị hủy diệt.” Tôi nói “Cùng lúc em cảm thấy được việc này có thể bảo vệ Blaise an toàn, về phương diện khác em cảm thấy đối với Draco là không công bằng. Huống hồ…cẩn thận nghĩ lại, em cũng không phản đối việc thiết lập quan hệ với Draco. Cho nên em cần ý kiến của người, giáo sư.”

“Như vậy.” Giáo sư Snape nói “Trò nghĩ tới chưa? Khế ước là hai bên, Draco tài cán vì trò gánh vác một phần thương tổn, tương đương, nghĩa là nói trò cũng sẽ vì cậu ta mà gánh vác thương tổn.”

“Em hiểu, em nghĩ em đồng ý.” Tôi nói. 

‘Nó không phải  là đăng ký kết hôn, nhưng cũng không sai biệt lắm. Thành lập khế ước cần cẩn thận, khế ước là vĩnh viễn không có cách nào thay đổi và vi phạm. Ta cho rằng lấy của tuổi của các trò vẫn không cần lo lắng cái này." Giáo sư Snape nói, "Về phía Blaise, cô ấy an toàn, trò không cần vì thế mà lo lắng. Giống  như lời ta đã nói ta có bố trí. Ta sẽ bảo đảm điểm này. "

Tôi ngẩng đầu nhìn giáo sư Snape, ánh mắt ông ấy tối tăm mà sâu sắc.

«Vâng. " tôi cúi đầu " Em đã hiểu, giáo sư. "