[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 198: Sức mạnh của tình yêu




Editor: votam

Beta: Khuyên

“Nếu như cậu còn có đầu óc, Sylvia.” Draco bị cắt ngang vẻ mặt không vui nói: “Cậu nên rõ đây là khế ước phép thuật.”

“Tớ đương nhiên biết đây là khế ước.” Tôi nói: “Nhưng nó làm cái gì vậy?”

Draco nhìn tôi một cái.

“Là một loại khế ước linh hồn.” Cậu ấy giải thích “Hai bên thực hiện khế ước thật lòng, phù hợp từ pháp thuật đến tâm hồn.”

“Tớ chưa từng nghe qua một cái khế ước nào như vậy.” Tôi ngờ vực nói.

“Tớ tin tướng khế ước cậu chưa từng nghe thấy còn có rất nhiều.” Draco cười nhạo nói: “Bởi vì phép thuật chân chính đều được bảo tồn bởi những gia tộc cổ xưa có lịch sử lâu đời.”

“Được rồi, nhưng là…” Tôi nói.

“A… cậu hoàn toàn có thể đợi sau khi chúng ta hoàn thành xong khế ước này rồi hãy bày tỏ sự tò mò của mình.” Draco không kiên nhẫn nói: “Nhanh chút, cậu phải biết rằng tớ vì cái khế ước chết tiệt này mà phải ngâm mình trong thư viện trọn vẹn một tuần.” 

“Ừm, cậu nói là cậu ở thư viện thực ra là để tra tìm tư tư liệu?”

“Chẳng thế thì sao?”

“Tớ nghĩ cậu đang trốn tớ.”

“Được rồi, có chút.” Draco không tình nguyện thừa nhận. “Đừng nói cái này nữa. Tớ còn phải dọn dẹp sạch cái trận pháp chết tiệt này trước khi hội nghiên cứu nghệ thật hắc ám hoạt động vào ngày mai. Nói theo tớ…”

“Đợi một chút, từ từ…” Tôi buộc phải kiên trì lần thứ hai cắt ngang cậu ấy “Là một thuần huyết tớ nhớ là cậu có thể hiểu một phù thủy cần phải cẩn thận đối với khế ước. Tớ không biết là cái khế ước này có cần thiết…tớ là nói… nó nghe qua giống lời thề ước hôn nhân.”

“Nói như thế nào đó thì mức độ cũng không sai biệt lắm.” Draco nổi trận lôi đình nói “Cậu vừa rồi có ý là kết hôn với tớ là không cần thiết?”

“Gặp quỷ! Tớ đương nhiên không phải ý này!” Tôi căm tức nói “Hơn nữa đây là thái độ cầu hôn của cậu sao?”

Draco lườm tôi một cái.

“Nó không phải là khế ước hôn nhân, giữa bạn thân cũng có thể sử dụng.” Cậu ấy chậm rì rì giải thích: “Chẳng qua, hợp đồng hôn nhân không bao gồm việc thực hiện khế ước giữa những người trong khế ước, hiệu quả của nó còn hơn hợp đồng hôn nhân – nói cách khác nó còn sâu sắc hơn hợp đồng hôn nhân.”

“Bao nhiêu khế ước phép thuật xịn…Tớ nghĩ là muốn nói có khế ước hôn nhân thì không thể có được hôn nhân hợp lệ hả?

“Không.” Draco ho khan một tiếng “Bộ phép thuật thừa nhận khế ước. Hai bên của khế ước nếu nguyện ý, chỉ cần đến bộ phép thuật làm đăng ký là có thể hợp pháp hóa quan hệ hôn nhân.”

Cậu ấy lại nhìn tôi một cái, che dấu cái gì giống như rất nhanh bổ sung “Đương nhiên rồi, không đăng ký cũng không có quan hệ gì. Tớ vừa nói qua rồi cũng có trường hợp bạn thân có tình cảm tốt cũng có thể sử dụng khế ước này.”

“Được rồi, tớ cũng hiểu đại khái rồi.” Tôi thở dài nói. Nếu đính hôn và hôn lễ là điểm bắt đầu của hôn nhân hợp pháp, như thế cái khế ước này cùng loại với tự định chung thân, ít nhất đặt trên chúng ta là như vậy.” Tôi xoa xoa trán “Cậu xem… Tớ có cái ý kiến này, cái khế ước này cũng không cần thiết, nó có thể mang đến cho chúng ta cái gì? Cũng không phải nói tớ không có hy vọng cùng cậu có thêm một bước tiến trong quan hệ.”

“Chết tiệt, cần phải để cho tớ nói ra sao?” Mặt Draco bởi vì hờn giận mà nổi lên một tầng đỏ ửng mỏng nhạt. “Nó so với khế ước hôn nhân càng thêm cao cấp hơn, cậu nên đoán ra nó cũng không phải loại khế ước có cái hạn chế gì! Cậu rốt cuộc không hiểu cái gì là phù hợp từ phép thuật đến linh hồn … Đây chính là nói…”

Cậu ấy thở phì phì dừng lạ, hiển nhiên là bị sự ngu ngốc của tôi chọc giận, không kiên nhẫn phất tay “Tóm lại cậu nhớ kỹ nó có khả năng chia sẻ với người kia một phần tổn thương là được rồi.”

“Chia sẻ tổn thương?” Tôi nửa thật nửa giả hỏi “Tử vong?”

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền dừng lại. Phép thuật và linh hồn nói liền phù hợp… một bên chết đi, chỉ cần tưởng tượng liền có thể biết được đối phương sẽ phải chịu ảnh hưởng và thương tổn sâu đậm. Kia giống như bị chặt bỏ một nửa linh hồn, một nửa thân thể như thế thật đau đớn.

“Chỉ có tử vong là phép thuật không có cách nào ngăn cản được.” Draco nghiêm nghị nói.

Tôi phức tạp nhìn về phía Draco. “Tớ nghĩ, tớ không thể ký kết khế ước với cậu được.”

Đuôi mi Draco đều dựng thẳng đến gần ngọn tóc rồi. Tôi làm thủ thế, ý bảo cậu ấy hãy nghe tôi nói xong.

“Cậu hãy nghe tớ nói…tớ muốn biết nguyên nhân cậu làm vậy.”

Vậy nguyên nhân rõ rằng là cậu ấy muốn để cho chúng tôi trở thành một chỉnh thể khiến Lucius không có cách nào ra tay với tôi.

“Tớ biết cậu muốn tớ xua đi lo lắng của tớ về sự an toàn của bản thân.” Tôi từ từ nói “Nhưng cậu không cần như vậy.”

Trên mặt Draco xuất hiện một chút đỏ ửng.

“Nhà Malfoy cho tới bây giờ sẽ không bao giờ vì cảm xúc với người khác mà làm ra cái quyết định gì.” Cậu ấy ngạo mạn nói.

“Ừm, tớ biết.” Tôi không nhịn được mỉn cười nói “Chẳng qua chúng ta không thể làm vậy. Như này đối với cậu là không công bằng.”

Cậu ấy trầm tư một chút, tâm sự nặng nề nói “Tớ cho rằng là cần thiết. Nói thật, bản thân tớ đối với sự đảm bảo của cha tớ cũng vô cùng ngạc nhiên… Phải biết rằng,thời điểm khi ông ấy uy hiếp tớ, còn nói muốn đưa điểm hoài nghi nói cho Chúa tể hắc ám.

“A…bởi vậy cậu mới buộc phải thừa nhận?” Tôi ngoài ý muốn nói “Sao cậu không nói cho tớ biết chuyện này!”

“Làm như tớ có cơ hội giải thích ấy, Sylvia!” Draco tức giận đến phát run.

“Vậy là tớ sai, tớ đã sớm nên biết cậu hẳn là không để cho tớ gặp nguy hiểm…Thực có lỗi, tớ hiểu lầm cậu lâu như vậy.” Tôi thành khẩn nhận lỗi “Đúng là cậu không cần làm như vậy, về cái này tớ đã hỏi qua giáo sư Snape - thầy ấy nói thầy ấy đã có bố trí.”

“Cái gì, chủ nhiệm cũng biết quan hệ của cậu cùng Sirius Black?” Draco kêu lên.

“Ừm.” Tôi nói.

“Nhưng chủ nhiệm cũng là tử thần thực tử, cậu biết không?”Draco nói “Cậu tin ông ấy mà không tin cha tớ!”

“Ừm.” tôi nghiêng đầu nghĩ một chút “Có lẽ nguyên nhân là vì Lucius là cha cậu mà giáo sư Snape tương lai lại là cha tớ?”

Draco thấp giọng nguyền rủa một tiếng “Tóm lại, nó cũng không có chỗ xấu phải không? Có khế ước càng có thêm bảo đảm cho chúng ta.”

“Duy nhất có chỗ không được là có thể cha cậu sẽ tức điên lên. Mà tớ không muốn cậu vì tớ mà cùng cha có ngăn cách.” Tôi thở dài nó: “Được rồi, Draco, nếu cần thiết tớ đương nhiên sẽ cùng cậu làm khế ước, nhưng là tạm thời chúng ta không có gay go đến mức cần phải làm như vậy.”

Draco nhìn tôi, nhún vai.

“Được rồi” Cậu ấy nói: “Nếu như cậu khăng khăng nói vậy.”

Cậu ấy dùng đũa phép gọi nước tới, hắt lên trên những nét vẽ màuvàng của Ma pháp trận.

Giảng hòa với Draco làm tôi được thả lỏng, vài ngày sau đó, mặc kệ tôi làm gì đều cảm thấy thuận buồm xuôi gió như sử dụng thuốc may mắn. Cho dù các giáo sư không ngừng nhắc nhở chúng tôi cuộc thi O.W.Ls sắp tới cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm tình tốt của tôi, sau khi hoạt động ở nhóm phòng chống phép thuật hắc ám, tôi rất nhanh nắm bắt được thần chú gọi thần hộ mệnh, chỉ dùng hai giờ nữa là có thể gọi ra thần hộ mệnh của mình.

Việc này thật sự rất khó tin, bởi vì tôi nghe nói nghiên cứu phép thuật hắc ám càng sâu sắc thì càng khó học được phép gọi thần hộ mệnh, tôi vốn cho rằng tôi sẽ là thành viên sau cùng học được cái này.

Trong lúc ánh sáng màu bạc của con dơi vây quanh mình bay lung tung thì khi đó đũa phép của Hermione mới vừa vặn chỉ có thể phát ra một làn sương khói màu bạc.

“Này không, không có khả năng! Vì cái gì tớ không thể gọi ra thần hộ mệnh của mình?” Hermione thét chói tai, cô ấy không thể chịu đựng được việc ở bất kỳ một phương diện nào kém hơn người khác. 

“À có thể là vì trong nội tâm của tớ tràn ngập sức mạnh của tình yêu.” Tôi hơi đắc ý nói.

“Sức mạnh của tình yêu?”  Đũa phép của Ron Weasly thậm chí đến làn khói bạc cũng không có phun ra được. Cậu ta nghi nghờ nhìn một chút, lại nhìn xem con dơi bạc bay lượn xung quanh. “Được rồi, tạm thời xem như vậy đi, chẳng qua nhỏ như vậy có thể đuổi đi bọn giám ngục sao?”

Harry nhìn chằm chằm vào con dơi nhỏ như quả trứng chim vậy, không xác định nói: “Có lẽ… có lẽ nó có thể?”

Cho dù có giỏi mấy Harry xũng không có cách nào biến ra bọn giám ngục chân chính tới kiểm nghiệm tác dụng của thần hộ mệnh. Chẳng qua, chỉ có ông kẹ đủ thể hiện chúng có thể chịu được. Lần đầu tiên khi đối mặt với việc ông kẹ biến thành giám ngục, gần như tất cả các học sinh đều không thể gọi ra thần hộ mệnh kịp thời, mãi cho đến khi trong mấy giờ học luyện tập sau, bọn họ mới có thể làm được vẻ mặt như thường đem nó đuổi vào trong rương.

Về việc lấy ông kẹ luyện tập, xuất phát từ sự cẩn trọng, tôi lén xin Harry huấn luyện. Harry vui vẻ phê chuẩn, hơn nữa còn nguyện ý giúp đỡ tôi trong khóa học.

Sự thật chứng minh sự cẩn thận của tôi cũng không phải uổng phí, trong lần đầu tiên huấn luyện, ông kẹ bị mất đi khống chế, đem sợ hãi trong lòng tôi thể hiện ra.

“Blaise máu tươi đầm đề, ngã xuống đất, sắc mặt màu xám tro, hai mắt bị long đong. Bốp một tiếng sau đó, người ngã trên mặt đất biến thành giáo sư Snape mặc áo choàng tử thần thực tử. Lại bốp một tiếng, Draco nắm chặt cánh tay trái có ấn ký quỳ trên mặt đất, vẻ mặt khổ sở không chịu nổi.

“Riddikulus, Riddikulus!” Harry xông tới, lấy đũa phép hướng ông kẹ hét lớn một tiếng. Ông kẹ liền biến thành một con trâu gỗ rối, ngây ngốc đứng nguyên một chỗ.

Harry nặng nề mà vuốt phía sau lưng tôi “Hít sâu, hít sâu. Cậu có biết, cái kia chỉ là ông kẹ.”

“Đúng, đương nhiên, tớ biết.” Tôi hít sâu một hơi nói.

“Cái kia là ẩn ký của Chúa tể hắc ám?”

“Chính là cái tớ lo lắng… Tớ ngược lại chưa bao giờ biết... thì ra tớ còn lo lắng cái này.” Tôi cười khổ mà nói.

“Ừm.” Harry nói “Ông kẹ có thể trực tiếp từ trong tiềm thức tìm ra chuyện mà người ta sợ hãi nhất. Giáo sư Lupin trước kia đã nói qua.”

“Đúng.” Tôi nói “Tớ còn nhớ rõ.”

Lại bốp một tiếng.

Tôi cùng Harry cùng nghiêng đầu nhìn sang, thấy Sirius Black nặng nề mà ngã xuống đất. Tóc dài dơ bẩn bết lại, ánh mắt đã mất đi thần thái biến thành màu xám thẳng tắp trừng mắt nhìn chúng tôi.

“Riddikulus, Riddikulus.” Tôi cùng Harry cùng rút đũa phép ra hét.

Ông kẹ lại biến hình về tượng gỗ, bị Harry vung lên đũa phép đuổi vào rương.

“Tiềm thức của cậu thật mạnh.” Tôi chưa hết kinh sợ nói.

“Ừm…” Harry nhìn tôi một cái, tựa như muốn nói cái gì đó. Chẳng qau cậu ấy do dự một chút, sau cùng nói: “A, phải.”