[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 197: Khế ước




Editor: votam

Beta: Khuyên

Ở trong trường học, mụ Umbridge đi khắp nơi chặn đường học sinh, yêu cầu kiểm tra túi tiền và cặp sách của từng người.

Lúc bắt đầu, có không ít học sinh không may bị xử phạt, nhưng sau đó bọn họ nhanh chóng phản ứng lại, mụ Umbridge liền chả có cách nào tìm thấy ai cầm Tờ Kẻ Ngụy Biện nữa.

Mỗi một góc đều có các học sinh tụ tập lại xì xào bàn tán về bài báo đó, mỗi khi mụ Umbridge hay lão Filch đến gần lập tức giải tán. Rất nhanh mỗi học sinh  trong trường hình như là đều đã đọc qua nó rồi.

Harry vô cùng vui vẻ. Trên lớp học, các giáo sư không ngừng tăng điểm hoặc khen ngợi cậu ấy, điều này để diễn tả tình cảm của họ với Harry. Các học sinh khác đối với cậu ấy càng thêm thân cận, thời điểm đi trên hành lang, sẽ có một vài học sinh đi ngang qua chạm vào cậu ấy, nhỏ giọng bày tỏ với sự cố gắng của cậu.Những bạn cùng phòng trước kia bị Nhật Báo Tiên Tri mê hoặc cũng đã xin lỗi cậu ấy.

Buồn bã chia tay với Draco, sáng sớm ngày thứ hai tôi thức dậy có phần trễ, suýt chút nữa không kịp lấy bữa sáng. Tôi tùy tiện rửa mặt chải đầu một cái rồi vội vội vàng vàng chạy đến lớp học.

Draco đã ngồi vào vị trí của mình, đang nói chuyện gì đó với Blaise.

Tôi cảm thấy tâm tình có phần phức tạp. Tôi nghĩ trong lòng mình có khúc mắc, cho tới bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.

Tôi một bên xoắn xuýt nên dùng thái độ gì đối với cậu ấy, nên giống như bình thường tỏ ra không có việc gì hay nên biểu hiện một chút bất mẵn của mình? Vừa chậm rãi đi tới.

Blaise nói câu gì đó làm Draco một bên cười to nghiêng đầu sang chỗ khác. Cậu ấy trông thấy tôi.

Tươi cười của cậu ấy trong nháy mắt thu vào, môi giật giật, sau cùng lạnh nhạt nói:

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tôi ngồi vào bàn, lấy ra một quyển sách, vừa ăn sandwich vừa chôn đầu vào cuốn sách ấy.

Sau đó tôi biểu hiện ra vô cùng bận rộn, cơ hồ so với năm trước càng thêm vội vàng. Mà Draco cũng bắt đầu trở nên bận bịu, trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin dường như không thể nhìn thấy cậu ấy. Có mấy lần tôi nhìn thấy cậu ấy ở thư viện, trải qua bốn năm rưỡi tôi dám nói cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng đến nơi này, cậu ấy vừa thấy tôi đến liền lật sách ào ào, làm như mình bận rộn tìm đọc thứ gì đó.

Mà mỗi lúc trời tối không thể không tiến hành tuần tra, hai bên đều không nói chuyện với nhau thật khiến người ta xấu hổ và phiền lòng.

Tôi cảm thấy trong lòng tràn ngập lửa giận. Ban đầu tôi cảm thấy nếu giáo sư Snape đã bố trí, chuyện này sẽ không tạo thành thiệt hại, như thế tôi còn có khả năng kiềm nén khúc mắc của mình mà tha thứ cho cậu ấy, tôi thật không nghĩ lại phát triển đến trình độ này, thật giống như là tôi không biết suy xét phản bội cậu ấy mà không phải là ngược lại.

“Tớ nghĩ chúng ta nên thay phiên nhau đi tuần tra, chúng ta đều bận rộn.” Sau khi kết thúc buổi tuần tra mà không nói với nhau câu nào, lửa giận thúc đẩy tôi nói ra: “Dù sao học sinh nhà Slytherin cũng không làm người ta lo lắng.”

“Được.” Draco không tập trung đáp “Thật sự cầu còn không được.”

Câu trả lời này khiến cơn thịnh nộ của tôi đạt đến một độ cao mới.

Tình hình Hogwarts hiện nay làm cho mụ Umbridge cực kỳ tức giận, hiển nhiên bà ta cần làm chút gì đó để học sinh biết quyền uy của bà là không thể chống lại. Tôi tin rằng bà sẽ xuống tay với lão Hagrid, dù sao trước kia bà từng dốc sức bày tỏ sự chán ghét cùng khing thường đối với người khổng lồ lai.

Nhưng trái với dự đoán của tôi, người bị đuổi việc là giáo sư Sybill Trelawney – giáo sư dạy môn bói toán có tác phong ra vẻ huyền bí, hay lẩm nhẩm thần bí.

Lúc ấy tôi không ở đó, nhưng nghe những học sinh ở đó nói,  hành lý của giáo sư Sybill Trelawney bị đem ra ngoài trường, bà khóc sướt mướt trông cực kỳ thê thảm. So với mụ Umbridge tính khí cao ngạo và không một chút lưu tình. Cho dù đại đa số học sinh bình thường không thích vị giáo sư sắp bị đuổi khỏi trường này thì bọn họ cũng đồng tình với bà.

Mà cụ Dumbledore, người mà trong suốt bảy năm học qua khiến người khác nghĩ là một phù thủy trầm tĩnh, rốt cục đã sử dụng đặc quyền hiệu trưởng của mình đem giáo sư Sybill Trelawney giữ lại, hơn nữa còn tìm được một vị giáo sư Chiêm tinh học mới là một nhân mã trước khi Bộ Phép Thuật cử người khác.

Chỉ cần là phủ thủy có chút hiểu biết về sinh vật huyền bí đều biết nhân mã là bậc thầy về bói toán. Cho dù xoi mói như mụ Umbridge cũng không thể nào nói rằng một nhân mã không thể đảm nhiệm chức vị. Nếu như mụ ta cứ muốn đuổi người đi, trước hết phải thuyết phục được Bộ pháp thuật thông qua pháp lệnh: Nghiêm cấm sinh vật huyền bí tham gia dạy học.

Trong lúc này, trong trường nơi nơi đều có học sinh kính nể bàn tán về vị giáo sư nhân mã, ngay sau khi sinh hoạt nhóm Phòng ngự Phép thuật Hắc ám kết thúc cũng có người nhắc đến.

“Mụ Umbridge thật sự là cực kỳ ngu ngốc.” Hermione hưng phấn nói: “Bà ta lại làm cho nhóm G.H.R.S lần nữa lớn mạnh rồi. Rất nhiều các thành viên mới ra nhập đều nói là vì cảm thấy bà ta quá hà khắc. Cậu có biết chúng ta có bao nhiêu thành viên không, Sylvia? Cậu đang nghe tớ nói sao?

“A…” Tôi không cảm xúc nói “Ừm.”

Hermione nhìn tôi một cái, thở dài.

“Có lẽ nhóm phòng chống phép thuật hắc ám cũng có thể có thêm thành viên mới.” Ron liếm miệng nói.

“Khó có thể được, thành viên mới sẽ không theo kịp tiến độ của chúng ta…” Hermione lập tức bác bỏ “Huống hồ chúng ta còn cần thời gian để từng bước từng bước thực hành cẩn thận mới được. Harry, tiếp theo chúng ta sẽ học cái gì?”

“Tớ nghĩ là thần chú gọi Thần hộ mệnh.” Harry nói.

“Oh.” Ron nhiệt tình nói: “Chúng tớ cũng có thể học cái đấy sao? Không biết thần hộ mệnh của tớ là gì…”

“Có thể là con sóc chuột đi.” Tôi lười biếng nói.

Ron phẫn nộ trợn mắt nhìn tôi một cái, lại như nghĩ đến cái gì kiềm chế xuống, ánh mắt thâm sâu chuyển thành đồng tình. Ông trời ơi! Được Ron Weasly đồng tình làm cho cả người tôi không thoải mái.

“Đừng như vậy, Sylvia…” Hermione chính trực nói: “Lời này của cậu thật giống Malfoy như đúc…nha!”

Cậu ấy như là không cẩn thận nói phải điều gì không nên nói, bụm miệng lại, sau đó thật có lỗi nhìn tôi mỉm cười: “Rất xin lỗi. Tớ không nên nhắc đến cậu ta.”

“Được rồi, nhắc đến cậu ta thật khiến cho tớ phiền lòng.” Tôi phụng phịu nói: “Chẳng qua vì cái gì lại không thể nhắc đến cậu ta?”

“Ừm…cậu có biết…” Hermione cẩn thận liếc nhìn tôi “Tất cả mọi người đều nói các cậu đã chia tay rồi.”

Tôi dừng lại.

“Tất cả mọi người đều nói như vậy?”

“Ừm…cậu có thấy trước kia các cậu luôn luôn ở cùng một chỗ, gần đây…”

“Có lẽ chuyện này cũng không phải chuyện xấu.” Ron tùy tiện khoác vai Harry, “Bất kỳ một thằng khốn nạn nào mà cậu có thể tìm đều tốt hơn. Harry như thế nào? Ngươi xem, dù các người một Slytherin một Gryffindor, từ khi nhập học đến giờ quan hệ cũng rất tốt.”

“Ôi Merlin! Cậu, đồ ngớ ngẩn này!” Hermione khó tin kêu lên “Cho dù cậu đối với sinh hoạt tình cảm của Harry có một phần chú ý, cậu cũng đã có thể phát hiện ra là cậu ta đã yêu rồi!”

Ron dừng lại, cố sức quay đầu nhìn về Harry đang trong khuỷu tay của cậu ta, mặt đã đỏ lên, không xác định nói: “Cậu yêu rồi hả?”

“A, cái này, phải.” Harry lắp bắp nói.

“Oa…” Ron hưng phấn hỏi: “Đối phương là ai?”

Harry càng đỏ mặt hơn.

“Là Cho Chang nhà Ravenclaw.”

“A! Khó trách sao tớ cảm thấy cậu luôn luôn đang nhìn cô ấy.” Ron kêu lên: “Lễ tình nhân cậu nói muốn chơi một mình, là cùng với cậu ấy sao? Các cậu hôn môi rồi?”

Harry không chịu nổi, ho khan vài tiếng, cậu ấy như muốn vùi mặt xuống sàn nhà.

“Lẽ tình nhân ngày đó không có… Cậu có biết, giữa trưa tớ phải đi tìm Hermione. Nhưng trước kia từng có…”

Ron bám sát không rời hỏi cậu ta chi tiết, tôi thu dọn túi sách đứng lên. Tôi cảm thấy tình cảm của bản thân có phần thêm nghiêm trọng, thời điểm nghe được khoảng khắc ngọt ngào của người khác thật khiến tôi ghen tị và khó chịu.

“Tớ phải đi đây, hôm nay tớ phải tuần tra. Hermione, các cậu không tuần tra sao?”

“A… chúng tớ đi sau.” Hermione nói: “Chúc ngủ ngon, Sylvia.”

Tôi hướng bọn họ miễn cưỡng cười “Ngủ ngon.”

Tôi buồn bã ỉu xìu đi theo hành lang trở về hầm nhà Slytherin. Rất nhanh đến giờ giới nghiêm ban đêm, bình thường lúc này mọi người đều đã trở về phòng ngủ của mình. Tôi không hề lo lắng sẽ có ai nhìn thấy một Slytherin đi lại trên tầng cao của tòa nhà mà nghi nghờ.

“Quyền hành.” Tôi nói với cánh cửa đá.

Cửa đá ầm ầm mở ra.

Tôi không ngờ, Draco lại vẫn đang ở ngoài phòng khách. Cậu ấy đang nhìn lò sưởi đến xuất thần, mái tóc vừa mới được gội mềm mại xõa tung trên gương mặt trắng nõn nà. 

Tôi nhìn cậu ấy rồi cầm túi sách trở định về phòng ngủ.

“Sylvia.” Cậu ấy đột nhiên nói

“Cái gì?” tôi dừng lại, hết sức lạnh nhạt nói.

Cậu ấy đứng lên khỏi ghế sofa, đi đến bên cạnh tôi, nắm lấy cổ tay tôi: “Đi theo tớ.”

Tôi bị cậu ấy kéo, nghiêng ngả lảo đảo đi xuyên qua cửa phòng ngủ của cậu, xuyên qua bức họa, đi tới phòng sinh hoạt của Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám.

Trong câu lạc bộ, toàn bộ những chiếc ghế dựa được để sát tường, trên sàn có vẽ một trận ma pháp màu vàng cực lớn.

Cậu ấy kéo tôi đến một vị trí trong trận ma pháp “Đứng ở chỗ này.”  Bản thân thì đi đến vị trí đối diện tôi “Nói theo tớ.”

“Tất cả ma pháp cùng ngọn nguồn của ma pháp. Tôi, Draco Malfoy.”

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ấy. Trong đôi mắt xanh xám kia, ánh mắt đang nhìn về hư không, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.

“Tất cả ma pháp cùng ngọn nguồn của ma pháp. Tôi, Sylvia Hopper.”

“Thành khẩn thỉnh cầu người, kiểm tra tư tưởng, tâm linh, còn có linh hồn của tôi, phơi bày ra toàn bộ, " Draco nói, "Kết nối mọi thứ của tôi với Sylvia Hopper."

"Cái gì?" Ta trợn mắt há hốc mồm.

Draco trợn mắt nhìn tôi một cái, giọng điệu không tốt nói, “Nói theo tớ!"

"Nhưng là - - từ từ - -" tôi kinh ngạc nói, "Đây là cái gì?"