[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 195: Chuyện của Pansy




Editor: Quyền Khuyên

Sau lễ tình nhân, tôi phát hiện trong bữa sáng, vị trí cụ Dumbledore luôn ngồi đã bị trống. Các đó một chỗ ngồi là chỗ mụ Umbridge, luôn luôn hoài nghi liếc nhìn chỗ đó ; giống như là cụ Dumbledore đi làm chuyện gây hại cho xã hội mà chỉ có một mình bà ta phát hiện ra, vẻ mặt nghiêm túc, giống như là gặp địch.

Tôi hoài nghi mấy ngày tới mụ Umbridge sẽ ban sắc lệnh giáo dục mới, yêu cầu hiệu trưởng trong thời gian làm việc không được rời khỏi trường. Xét việc bà ta đã ban lệnh các giáo sư không được phép trả lời những câu hỏi vô lý của học sinh thì chuyện đó không phải là không thể thực hiện được.

Hoạt động của tổ phòng chống phép thuật Hắc ám vẫn bình thường, hoạt động của Hội nghiên cứu phép thuật Hắc ám cũng thế. Nếu buộc phải nói gì về những chuyện này thì chính là cuối cùng tôi đã gặp mặt Greengrass tại hội nghiên cứu phép thuật hắc ám. Đương nhiên, không phải là cô ấy là người có hành tung bất định mà thực ra, mỗi buổi tối tôi đi tuần tra đều có thể gặp cô ấy cùng  với đủ loại chuyện không thể tưởng tượng được, cũng bởi như thế tôi mới dần dần quen cô ấu, nhưng hội sinh hoạt khoảng hai lần thì tôi mới có thể tham gia một lần, trùng hợp là khi đó lại không gặp cô ấy.

Là chị lớp lớn, tôi tạm thời thay thế trưởng hội Martina, giám sát Greengrass điều chế độc dược điên cuồng. Nó khác với các độc dược khác ở chỗ nó là lời chú hắc ám kết liễu. Tôi nghĩ rằng sẽ xảy ra tai nạn nhưng tôi không ngờ động tác của cô ấy gọn gàng lưu loát, quá trình điều chế chỉ xuất hiện một hai sai lầm nho nhỏ, việc điều chế độc dược không bị ngừng lại.

" Tớ vẫn luôn nghĩ tại sao chị Martina lại là người tiến cử cô ấy, " ngày hôm sau tôi thở dài với Draco tại bữa sáng. Tôi còn nghĩ rằng cô ấy là gánh nặng của hội cơ, " Được rồi, chị Martina rất có mắt nhìn người. "

Draco không có hứng thú hừ hừ. Ngày lễ tình nhân đó, chúng tôi nắm tay nhau chạy trong mưa về Hogwarts, tinh thần tôi vô cùng phấn chấn, nhưng cậu ấy lại bị cảm nghiêm trọng. Từ khi bị bà Pomfrey bắt cậu ấy uống một ống dược nâng cao tinh thần có vị vô cùng kinh tởm, cậu ấy liền không có hứng thú ăn uống.

Cậu ấy mệt mỏi nhổ ra một miếng khoai tây nói, «Có lẽ thế. "

" Có lẽ? " Tôi bất mãn nói.

" Cậu biết đấy. " Blaise cười tít mắt, " Nói ít luôn luôn là phong cách của gia tộc Malfoy. "

" Chào buổi sáng, Draco. " Pansy Parkinson giống như một cơn gió nhẹ nhàng bay tới, ngồi đối diện với Draco, " Chào buổi sáng, Blaise. " Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo màu tím dưới áo choàng, cực kỳ bắt mắt.

Những cô gái trong nhà Slytherin luôn luôn chú ý đến vẻ ngoài hơn những cô gái ở nhà khác, mà Parkinson lại là người chú ý nhất trong đó. Sau lễ tình nhân, trình độ chăm chút đến vẻ ngoài của cô ấy có thể so với bạn học Draco Malfoy đang ngồi đối diện.

" Pansy, hôm nay nhìn cậu tuyệt lắm. " Blaise mỉm cười.

" À… hôm nay tớ cuối cùng cũng tuyệt lắm. " Parkinson khinh bỉ Blaise, nhướn mắt, " Coi như cậu bị mù giống lũ dơi, Blaise, cậu cũng không thể đến tận ngày hôm nay mới biết tớ rất tuyệt. "

" Không, trang phục hôm nay của tớ không tương đồng với màu mắt của cậu. " Parkinson từ chối, " Đừng mang mánh lới cậu sử dụng với những cô gái khác lên tớ. "

" Vậy lời đồn đại đó là sự thực? " Blaise cười tít mắt nói, " Một nam sinh năm bảy nhà Ravenclaw đang theo đuổi cậu? "

" Đồ điên, vì sao cậu biết? Tớ còn chưa nói cho ai biết! "

" Cậu quên là tớ luôn có quan hệ tốt với các cô gái nhà Ravenclaw à. "

" Tớ quên mất, " Parkinson khó chịu nói, " Đồ khốn kiếp đùa bỡn con gái. Nếu không phải là chúng ta biết nhau từ bé thì tớ sẽ ném sên vào mặt cậu. "

" Điều đó tuyệt đối là hiểu lầm, từ trước tới giờ tớ chưa bao giờ đùa bỡn con gái. " Blaise vô tội mỉm cười, " Theo như cậu nói, Pansy, chúng ta quen biết nhau từ bé, tớ nghĩ rằng cậu phải hiểu tớ chứ. Được rồi, cậu định đồng ý sự theo đuổi của Buck Nail? "

" Đó là chuyện của tớ. " Parkinson ngạo mạn nói. Cô quay đầu, " Draco, các cậu đang nói chuyện gì? "

" Greengrass. " Draco mệt mỏi nói.

" Ồ, Astoria. Đang nói về diện mạo của cô ấy? Về mái tóc vàng óng? Hay là thưởng thức không gì sánh nổi? " Parkinson cố ý mân mê đôi môi đỏ au nhìn tôi, có ý khác nói, " Cô ấy hiểu rõ mọi thứ mà các cô gái quý tộc cần có. "

Tôi tỏ vẻ không hiểu, vùi đầu uống nước canh bơ.

Cô ấy không vui bĩu môi, quay đầu nói với Draco, " Con bé Astoria còn thích hợp với cậu hơn là Hopper. "

Draco chậm rãi nói, " Tớ không thích nữ sinh tóc vàng. "

“Uh,” Tôi ăn một miếng thịt, chỉ vào mái tóc đen và quăn của mình, nói không rõ, “Cậu ấy thích người như mình vậy.”

Draco liếc nhìn.

Parkinson khinh thường nói, “Tớ cũng có mái tóc đen quăn.”

“Nhưng cậu không thích hợp với Draco.”

“Cứ làm như cậu là người thích hợp vậy, Hopper.” Parkinson bĩu môi nói.

Tôi uống một ngụm nước canh, “Trong toàn bộ những cô gái của Slytherin thì tớ là người thích hợp với Draco nhất.”

Parkinson hất đầu với tôi, “Coi như cậu còn tự mình hiểu lấy mình,” tôi lau miệng, “Và cả Slytherin chỉ có một Sylvia.”

“... Mặt cậu dày đến mức tớ không thể ăn chút đồ ăn nào.” Parkinson chán ghét nói. Cô ấy cẩn thận kéo phẳng chiếc áo choàng, cầm một một ly nước bí đỏ đi luôn.

Draco xoay mặt đi.

Tôi nhéo phần thịt non trên cánh tay cậu ấy,” Nhìn bọn này tranh giành tình nhân, cậu rất vui sướng?”

“Ừ, không.” Draco bị đau nhăn mày, quay mặt lại nói, “Cậu biết là Pansy không có… Cô ấy chỉ là…”

“A, Pansy, Pansy,” Blaise than thở nhìn cửa sảnh đường,” Nếu cậu ghen với Sylvia thế thì Buck Nail của cậu phải làm sao bây giờ?”

Cậu nhìn ra cửa một lúc.

“Nhưng,” cậu nói, “Hôm nay cú mèo thật là nhiều.”

“Bánh putding của tớ!” Draco chán ghét lấy ra một sợi lông từ trong đĩa ra.

Đúng thế, hôm nay cú mèo đặc biệt nhiều. Một đám lại một đám cú mèo bay vào cửa, lượn một vòng phía dưới trần nhà, hầu hết rơi vào dãy bàn nhà Gryffindor.

Tại sãy bàn Gryffindor, Harry gần như bị vùi lấp dưới đống thư. Ron, Hermione, anh em nhà Weasley đang gỡ thư xuống giúp cậu ấy, có thư bị vứt sang một bên, có thư bị vo thành cục rồi vứt dưới đất.

“Làm sao thế nhỉ?” Tôi nhìn chằm chằm chỗ đó, thì thào nói.

Tôi không ngừng nghi ngờ, hiển nhiên là mụ Umbridge cũng như thế.

Rất nhanh, bà ta rời khỏi chỗ ngồi của các giáo viên đi đến phía sau bọn Harry. Bà ta lớn tiếng hỏi bọn họ cái gì, nhận một tờ tạp chí mà bọn họ ném tới, thở phì phì rời đi.

Tôi nhìn chằm chằm tay mụ Umbridge, hi vọng có thể biết đó là cái gì.

“Cậu lại nhìn cái gì?” Draco không để ý liếc về dãy bàn Gryffindor, quay đầu nhìn tôi, “Tớ có việc muốn nói với cậu.”

“Ừ. Cái gì?” Tôi nói.

“Buổi tối đi, buổi tối tớ tìm cậu.” Draco nói.

Draco không hề chú ý tới việc Harry bị phê bình, cho dù có chú ý thì phần lớn cũng chỉ là vui sướng khi có người gặp xui. Từ năm thứ nhát, Draco Malfoy luôn lấy sự bất hạnh của Harry Potter là một trong những niềm vui trong cuộc sống của mình.

Nhưng tôi để ý – nhìn bọn họ thật cao hứng, hình như cũng không phải chuyện tồi tệ gì. Bọn họ làm gì mà dẫn tới nhiều sự chú ý như vậy?

Bởi vậy, sau tiết ngôn ngữ phù thủy cổ đại, tôi kéo Hermione đến phía sau cây cột trong hành lang.

“Các cậu làm gì vậy?’ Tôi nhỏ giọng hỏi, “Mụ Umbridge rất tức giận.”

“A… đương nhiên là bà ta tức giận.” Hermione khinh thường nói, ngừng lại, nàng lấy một cuốn tạp chí từ trong túi ra, vui sướng nói, “Xem này!”

Tôi cầm lấy.

Trong ‘Cơ thể hồ mị tử chứa lực lượng thần bí’, ‘Phát hiện loan giác thú tại Angeri’ cùng với mấy bài chỉ nhìn đề mục là hiểu được nội dung, còn có một bài ‘Potter tố cáo – Harry Potter chỉ ra Tử Thần Thực Tử giữa chúng ta’.

Một tấm hình lớn của Harry, đưa tin những chuyện xảy ra trong đêm diễn ra cuộc thi Tam Pháp Thuật đã được công bố. Chiếc cúp là khóa cảng, Diggory chết, Voldermort sống lại tại nghĩa địa, Tử Thần Thực Tử dùng bùa độn thổ mà đến, Harry đã nói sự thật… Được viết tường tận, chân thật, chi tiết, thậm chí còn nhiều hơn những gì tôi biết.

Ở phía dưới cùng là tên những Tử Thần Thực Tử mà Harry còn nhớ rõ.

Tôi nhìn thấy tên Lucius Malfoy, cảm thấy phức tạp.

“Rất tốt.” Tôi đưa cuốn tạp chí lại cho cô ấy, “Dù tớ không biết rõ sự thật thì tớ cũng bị thuyết phục.”

Hermione bỏ tạp chí vào túi, nở nụ cười, “Tớ cũng biết là rất tốt. Rita Skeeter tuy không có đạo đức nhưng viết bài báo rất tuyệt.”

“Rita Skeeter?” Tôi kinh ngạc nói, “Được rồi, văn của cô ấy quả thật có khả năng kích động. Hiện tại tớ đã hiểu vì sao năm thứ tư khi cô đã thuyết phục rất nhiều người – cậu vẫn vì thế mà bị thương.”

“Cậu thấy những con cú mèo sáng nay chứ? Chúng ta đã thành công trong việc dẫn tới chú ý…” Hermione sung sướng nói, “Có nhiều người sẵn lòng tin tưởng bọn tớ… Đương nhiên, cũng có người bảo Harry nói bậy.”

“Đương nhiên là cậu không thể mong đợi tất cả mọi người tin tưởng nó.” Tôi nói, “Ít nhất chúng ta có thể đảm bảo mọi người không còn bị Bộ Pháp thuật lừa nữa.”