Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy sớm.
Draco đang nằm sấp ngủ, tấm chăn rơi xuống đất, một cánh tay một chân thoải
mái đặt trên người tôi, chiếc quần ở vị trí cực kỳ nguy hiểm, đang chới
với ở trên mông.
Tôi bỏ tay cùng chân cậu ấy ra, ngồi dậy nhìn
cậu ấy. Cái má bị chèn ép trên gối, mái tóc bạch kim chĩa lên tạo thành
mấy dúm nhỏ.
Tôi không nhịn được vuốt tóc cậu ấy, cảm thấy vừa
khó chịu vừa buồn cười. Cho dù là đang thời điểm đầy lo âu vậy mà cậu ấy vẫn không thay đổi tư thế ngủ của mình.
Tôi thay áo ngủ, tắm qua qua, trước khi đi thì hôn lên má Draco đang ngủ, suy nghĩ chút lại lấy
dây buộc tóc buộc thành mấy túm, sau đó mới đi ra khỏi cửa, đi qua phòng sinh hoạt chung, đến Bệnh thất.
Bà Weasley và người con trai lớn đã rời đi, Hermione và Ron vẫn đang chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại
lo lắng nhìn vào bên trong.
“Sao thế?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Hermione tiến lên nói nhỏ: “... Ông Diggory ở bên trong cùng với vợ ông ấy.”
Tôi hơi lo lắng. Nhưng Hermione hiểu ý tôi nên lắc đầu với tôi.
“Họ không trách Harry. Bọn họ đang cảm ơn Harry đã đem thi thể của Cedric
về.” Đến lúc nói những lời này cô ấy nhìn như muốn khóc vậy, “Có lẽ bọn
họ muốn trò chuyện riêng với Harry.”
Tôi không biết nói thế nào,
tôi thậm chí còn không dám nghĩ tâm trạng của ông bà Diggory hiện tại
như thế nào, có lẽ tôi không nên nói gì là tốt nhất.
Tôi trầm mặc dựa vào bên người Hermione, cũng chờ đợi.
Một lát sau, cửa phòng mở, ông Diggory đi ra, phía sau là bà Diggory với vẻ mặt chết lặng cùng với bước chân phù phiếm.
“Haiz...” Ông ấy khoát tay với chúng tôi, mơ hồ nói “Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Trong một đêm, ông ấy dường như già thêm mấy chục tuổi.
Ông đỡ vợ của mình cùng rời đi.
Weasley ngửa đầu nhìn lên trần nhà giống như tìm thấy cái gì hay hay ở trên
đấy. Hermione nhìn bóng dáng già nua của họ, cô bịt miệng, mắt đầy nước.
Tôi đi vòng qua cô ấy vào phòng.
Harry mặc bộ quần áo bệnh nhân, ngồi ở mé giường, khuôn mặt không biểu cảm nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
“Harry?” Tôi gọi.
Cậu ấy miễn cưỡng cười với tôi.
“Ánh mặt trời hôm nay rất tuyệt”, tôi không định nói về ông Diggory, làm như không có việc gì nói, “Chút nữa cậu ăn xong bọn mình đi dạo chút nhé.”
“À, Sylvia, thật vui vì cậu tới.” Cậu nói, “Nhưng mình muốn được ở một mình. Vậy cậu có thể để một mình mình ở đây chứ?”
Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Được rồi,” Tôi gật đầu, quyết định bỏ qua, “Vậy chút nữa mình sẽ lại đến thăm cậu, được chứ?”
Tôi ra bên ngoài, Hermione và Ron còn đứng ở bên ngoài.
“Sao nhanh thế?” Hermione chào đón, vội vàng hỏi, “Các cậu nói gì với nhau?”
“Tớ rủ cậu ấy đi dạo.” Tôi nói, “Nhưng cậu ấy từ chối.”
“Cậu rủ cậu ấy đi đâu?” Weasley ngạc nhiên nhìn tôi, “Harry vừa mới xảy ra chuyện... Vậy mà cậu còn có thể rủ cậu ấy đi dạo.”
“Tôi đương nhiên là biết cậu ấy không có tinh thần nói chuyện,” tôi không
kiên nhẫn nói, “Nhưng để cậu ấy một mình cũng không phải là ý kiến hay.
Tớ biết các cậu quan tâm nhưng đừng xem cậu ấy là thủy tinh dễ bể, được
chứ? Càng cẩn thận đối xử với cậu ấy, sẽ càng làm cậu ấy nhớ đến chuyện
này.”
“Có lẽ cậu nói đúng.” Hermione cẩn thận nói.
“Đi thôi, chúng ta nên rời khỏi đây một lát.” Tôi xoay người đi về lâu đài.
“Sau bữa sáng chúng ta có thể nói chuyện chư?” Hermione đuổi theo tôi, “Sylvia, tớ có mấy lời muốn nói.”
Tôi gật đầu. “Tớ cũng muốn hỏi cậu. Gặp nhau ở cửa sau bữa sáng nhé?”
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học. Trong phòng ăn số học sinh thiếu một nửa, dù là ngồi ở đây thì cũng có vẻ lo lắng.
Thời điểm bữa sáng đã qua một nửa, cụ Dumbledore tiến vào từ cửa hông.
“Ta có mấy lời muốn nói.” Cụ tuyên bố, “Ta biết rất nhiều người muốn gặp
Harry Potter, vô cùng tò mò đối với chuyện trò ấy gặp phải. Nhưng tôi
yêu cầu mọi người không quấy rầy trò ấy. Ta không cho phép bất kỳ ai hỏi trò ấy hoặc quấn quýt yêu cầu kể lại chuyện xảy ra trong mê cung.”
“Hiệu trưởng làm điều này thật đúng lúc, mình lo lắng có người sẽ đi hỏi
Harry. Điều này quá tàn nhẫn đối với cậu ấy.” Sau bữa sáng tôi nói với
Hermione.
“À, cụ đã làm điều mà tối hôm qua cụ đã làm.” Hermione
mím môi nói. Cô ấy có vẻ là chưa bao giờ nghi ngờ các giáo sư, bởi vậy
tôi tin tưởng cô ấy quả thật là để ý chuyện này.
“Cho dù cụ không hỏi, lũ kiêu ngạo cũng sẽ hỏi. Bọn họ cần chân tướng.” Tôi nói.
Hermione thở dài. Chúng tôi cùng nhau đi qua cửa, đi về phía bãi cỏ.
“Cậu có biết... tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?” Tôi hỏi.
“Chiếc cúp là Khóa cảng. Cedric cùng Harry đều bắt được nó, sau đó bị độn thổ
đến nghĩa trang. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy bắt... Peter Pettinggrew,” thời điểm nói đến cái tên này, khuôn mặt cô ấy nhăn lại, “... giết
Cedric. Tội nghiệp Harry. Cậu ấy vẫn nói đó là lỗi của cậu ấy bởi vì cậu ấy đề nghị Cedric cùng nhau cầm cúp.”
“Điều này cậu ấy không có lỗi.” Tôi nói, “Cậu ấy không biết chuyện này sẽ xảy ra.”
“Đúng thế.” Hermione nhìn mê cung đang được gỡ bỏ ở sân bóng Quidditch,
nghiêng đầu, “Voldemort dùng máu của cậu ấy để chế tạo độc dược khôi
phục cơ thể. Harry mang theo thi thể Cedric... tìm cơ hội cầm chiếc cúp
để trở về. Nói đơn giản là như thế. Tớ không muốn nói chuyện này. Có lẽ
nghỉ hè, chúng ta gặp mặt sẽ nói chi tiết hơn.”
“Vậy là...” Tôi cảm thấy cổ họng có chút khó chịu, “Voldemort thật sự sống lại?”
“Đúng thế.” Hermione gật đầu.
Chúng tôi dừng lại, nhìn về phía khu rừng cấm chằng chịt cây với cây.
“Chiến tranh thế giới phù thủy sẽ lại bắt đầu rồi.” Tôi nặng nề nói.
“Chiến tranh đã bắt đầu rồi.” Hermione sửa đúng. Cô ấy tức giận nói, “Nhưng bộ trưởng Fudge không tin điều này, thế giới có thể bị phá hủy trong chốc
lát. Ông ta làm sao có thể lên chức Bộ trưởng chứ? Sao trước kia mình
không biết ông ta là người bảo thủ như thế.”
“Có thể nói là không thể tin tưởng ông ta.” Tôi nói.
Hermione hừ một tiếng: “Ông ta cho rằng đây đều là cụ Dumbledore nói giới, bởi
vì cụ không có bằng chứng cho ông ta xem. Ông ta nghĩ là cụ không muốn
làm hiệu trưởng mà vì muốn có quyền lực mà tạo ra quỷ kế này – giống như là cụ muốn làm Bộ trưởng thì ông ta có phần thắng chắc.”
“Chẳng qua là cậu đoán đúng không?” Tôi cười nói, “Nhưng nhìn những gì ông ta làm thì đã hiểu ông ta nghĩ như thế nào rồi.”
“Tớ hi vọng là ông ta không ngu xuẩn đến thế.” Hermione lo lắng nói.
“Cho dù nói như thế nào, việc Harry trốn thoát, cậu xem, không phải chuyện gì cũng quá tệ.” Tôi an ủi.
“Ừ.” Nói tới Harry, khuôn mặt của cô ấy dịu dàng hơn, “Lần này Harry thật
dũng cảm. Không phải ai khi đối mặt với Voldemort cũng có dũng khí.
Nhưng... lần này lại làm cho cậu ấy tổn thương sâu sắc. Tớ không biết
mất bao lâu cậu ấy có thể quên đi.”
“Cần có thời gian, không phải học trò nào ở thời điểm mười lăm tuổi đều chứng kiến bạn học của mình
chết.” Tôi nói, “Nhưng mà còn có chú Sirius ở cạnh cậu ấy. Chú Sirius
quả thật ở phương diện quan sát sắc mặt còn sơ ý, nhưng khi Harry cần
thì chú ấy không hề lơ là.”
“Cậu không biết à? Harry cần quay về nhà Dursley ít nhất là nửa tháng.” Hermione nhún vai.
“Cái đấy thật là tuyệt nhỉ,” Tôi ngạc nhiên nói, “Đưa một cậu nhóc bị thương đến gia đình từng coi thường cậu ấy. Chú Sirius sẽ không đồng ý.”
“Chú Sirius đã phản đối, nhưng cụ Dumbledore cho tới bây giờ đều không chấp
nhận người khác phản đối.” Hermione buồn chán nhìn khu rừng cấm, “Ai mà
biết được nguyên nhân là gì – cụ Dumbledore luôn có lý do của mình.”
Buổi chiều chúng tôi đi thăm Harry, nhưng bà Pomfrey kiên quyết chấp hành
mệnh lệnh của cụ Dumbledore, không cho chúng tôi vào dù Harry đã khá
hơn.
Buổi tối thời điểm tôi đi tham dự yến tiệc cuối năm, Draco đã
ngồi vào chỗ. Nghĩ là lúc ăn trưa tôi cũng không nhìn thấy cậu ấy... tôi đoán là cậu ấy ngủ thẳng đến buổi chiều luôn.
Cậu ấy nhếch cằm hướng về tôi, nụ cười không có ý tốt, trên tay là dây cột tóc màu xanh mà tôi đã dùng.
Tôi có chút chột dạ, tóc Draco từ trước tới này đều là mông lão hổ, lông sư tử, đầu rồng.
Tôi khụ một tiếng, làm như không có chuyện gì nhìn quanh sảnh đường, phát
hiện Harry đã ngồi trên dãy bàn Gryffindor. Cho dù là khuôn mặt có biểu
cảm không muốn nói chuyện, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Trần nhà bình thường đều là cờ của các nhà hiện tại đã tổi thành cờ màu đen, mặt sau chỗ ngồi của các giáo sư cũng là màn che màu đen. Chỗ ngồi của
Karkaroff trống không. Giáo sư Snape ngồi thẳng tắp, chậm rãi ăn đồ ăn,
biểu cảm trên khuôn mặt không thể nào biết được.
Cụ Dumbledore đứng lên.
“Lại một năm học đã kết thúc. Đêm nay ta có rất nhiều lời muốn nói với mọi
người, nhưng đầu tiên ta phải thông báo một tin buồn, chúng ta vừa mất
đi một người tuyệt vời, đáng lẽ ra cậu ấy hẳn là ngồi ở đây,” ánh mắt
của cụ nhìn về dãy bàn Hufflepuff, “cùng chúng ta hưởng thụ bữa tiệc
này. Việc Cedrid qua đời đã làm mọi người chấn động, mặc dù có người
không biết tại sao. Bởi vậy, tôi cho rằng mọi người có quyền biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Cedric Diggory bị Voldemort giết chết.” Cụ Dumbledore chậm rãi nói.
Cho dù đêm đó Harry gào lên đã có rất nhiều người nghe thấy, cho dù mọi
người đã truyền tin cho nhau, nhưng cụ Dumbledore xác nhận thì mọi người vẫn vô cùng hoảng sợ không thể tin được.
“Bộ Pháp thuật không
muốn ta nói ra chuyện này.” Cụ Dumbledore tiếp tục nói, “Nhưng ta tin
rằng nói thật bao giờ cũng tốt hơn là nói dối.”
“Harry Potter đã
trốn thoát khỏi tay Voldemort, mạo hiểm tính mạng mang thi thể Cedric về Hogwarts. Cuộc thi Tam Pháp thuật được tổ chức lại với mục đích là tăng cường sự tiếp xúc hiểu biết trong thế giới phép thuật. Xét thấy chuyện
đã xảy ra – xét việc Voldemort đã sống lại – việc này so với việc hiểu
biết lẫn nhau đều quan trọng hơn. Chúng ta phải đoàn kết thì mới có thể
mạnh hơn, nếu rời rạc thì chúng ta không chịu nổi một đòn. Chỉ cần mục
tiêu của chúng ta đồng nhất, mở lòng, những thói quen cùng với ngôn ngữ
khác biệt đều không phải là chướng ngại.”
“Ta tin tưởng – chúng
ta đã gặp phải thời kỳ gian nan cùng đen tối. Trong này, đã có những
người có người thân bị Voldemort giết hại. Rất nhiều gia đình đã bị chia cắt. Một người bạn học của chúng ta bị giết.”
“Xin hãy nhớ đến
Cedric. Thời điểm mọi người phải lựa chọn giữa con đường phải đi và con
đường tắt, xin hãy nhớ đến một người chính trực, thiện lương, dũng cảm,
chỉ vì gặp phải Voldemort mà gặp phải bi kịch này. Xin hãy vĩnh viễn nhớ đến Cedric Doggory.”
Gần như tất cả mọi người đều im lặng nhìn
cụ Dumbledore.Tôi dựa vào Draco, cậu ấy ngồi thẳng tắp, sắc mặt tái
nhợt, môi mím chặt.
Chúng tôi đã thu thập xong hành lý. Sáng sớm
ngày hôm sau, trên bãi cỏ ngoài lâu đài, nơi nơi đều là người tạm biệt
nhau. Beauxbatons cùng Dumstrang không giống như ban đầu là khó tiếp
xúc, bọn họ cũng khó rời đi những người bạn mới ở Hogwarts. Tôi nhìn
thấy Fleur lôi kéo Harry cùng Weasley, cũng nhìn thấy Krum ôm Hermione
tạm biệt.
Lúc sau, giống như lúc đến, xe ngựa Beauxbatons kéo cả
đám người xoay một vòng trên không rồi bay xa dần, con thuyền Dumstrang
chìm dần vào trong nước, sau đó phát ra một tiếng nổ to, trên mặt nước
xuất hiện một cái lốc xoáy.
“Cậu nói xem,” tôi nhìn chiếc xe ngựa đã biến thành một chấm nhỏ nơi chân trời, nói với Draco đang đứng bên
cạnh, “Sau này có thể không bình yên giống như năm nay không nhỉ?”
“Chỉ mong là sẽ không.” Draco nói.
Trên đường chúng tôi lên tàu tốc hành Hogwarts trở lại sân ga
Chín-ba-phần-tư, thời tiết không mưa như hôm khai giảng mà trời rất
trong xanh.
“Nhớ viết thư cho mình.” Tôi trong đám người hỗn độn
lớn tiếng nói, “Cậu có thể cho con Gadda đồ ăn cú mèo thượng hạng,
Blaise nói rằng nhà mình đã có thể mua được rồi.”
Đôi mắt mầu xám của Draco thật dịu dàng, cậu ấy ôm đầu của tôi, hôn lên trán tôi sau đó rời đi.
Tôi kéo hành lý theo đám người đi ra ngoài, trên sân ga, Blaise đang đợi tôi.