25.6.1994
Đã
một giờ sáng, ngồi trong phòng làm việc là Remus Lupin, Severus Snape,
Arabella Veger hoặc ngồi hoặc đứng, nhưng tất cả mọi người đều im lặng.
Alastor Moody nặng nề gõ cái chân giả, tạo ra những âm thanh thùng
thùng. Khuỷu tay Sirius Black đặt trên đầu gối, nôn nóng cùng chán nản
xoa mặt. Albus Dumbledore ngồi phía sau cái bàn.
Lò sưởi âm tường sáng lên ngọn lửa màu xanh biếc, một người ngăm đen cao lớn, đeo một
chiếc hoa tai đi ra. Black vội vàng nhìn anh ta.
“Thế nào rồi? Kingsley”. Lupin bình tĩnh hỏi.
Phát hiện xác ông Crouch dưới phòng. Lão Barty Crouch đáng thương. Ông ta
chỉ còn là đống xương.” Shacklebolt gật đầu với mọi người, “Bagman không ở nhà. Nhưng mà lúc này mới qua mấy tiếng, đối với pháp luật thì… bây
giờ không thể xác nhận là ông ta đã mất tích.”
Black khinh miệt hừ một tiếng.
“Vì sao hắn lại để chiếc Cúp biến thành một Khóa cảng chứ? Harry gặp chuyện không may thì hắn đã bốc hơi - thậm chí còn không đợi mọi người xem
cuộc thi rời đi, đứa ngốc cũng biết là hắn có vấn đề.”
“Như vậy tôi chỉ có thể nói, Bộ trưởng không phải là đứa ngốc.” Shaker nhún vai.
“Ông ta so với tên ngốc còn ngu ngốc hơn.” Black ghét bỏ nói.
Severus Snape ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên với biểu tình săm soi và kinh ngạc
khi Black cũng dám đánh giá người khác là ngu ngốc.
Black lập tức chú ý.
“Sirius, Severus.” Trước khi họ kịp nhục mạ nhau, Dumbledore nhìn hai người họ,
“Hai người đều là người tôi tín nhiệm. Hiện tại hai người nên vứt bỏ
những thù hận ngày xưa và cùng tín nhiệm nhau.”
Black tạo tiếng động biểu thị sự không đồng ý.
“Trong giai đoạn này,” Cụ Dumbledore nói, giọng nói có chút mất kiên nhẫn,
“Chỉ cần hai người không công khai chỉ trích đối phương, tôi rất hài
lòng. Hiện tại hai người cùng một phe. Thời gian rất gấp, chỉ có vài
người chúng ta biết chân tướng thì càng phải đoàn kết nhất trí, nếu
không tất cả mọi người không còn hi vọng.”
Cụ Dumbledore nói đúng, cụ làm cho người khác không thể cự tuyệt.
“Đương nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng hòa thuận, đúng không, Severus?” Black trả lời, ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ.
Khóe miệng Snape hơi nhếch lên nụ cười châm biếm.
“Sirius, Remus, tôi cần các anh đi thông báo cho vài tiền bối. Theo danh sách
này, càng nhanh càng tốt. Slay, anh tốt nhất là trở lại Bộ Pháp thuật
đi. Nếu có tin tức của Bagman, lập tức báo cho tôi. Alastor… tôi nghĩ
anh lại phải dời núi rồi.”
Moody Mắt điên nhếch miệng hở mấy cái răng nói “Vô cùng vui vẻ.”
Tất cả mọi người lập tức hành động.
“Severus.” Thời điểm tất cả mọi người rời đi, Cụ Dumbledore nói, “Anh biết là tôi
muốn anh làm cái gì. Nếu anh không có ý kiến gì… Nếu anh đã chuẩn bị
tốt…”
“Không có vấn đề gì.” Snape nói.
Cụ Dumbledore dừng lại một chút.
“Tiểu thư Sadie là một người rất tốt… Tôi nghĩ là tình cảm hai người rất tốt…”
Đại sư Độc dược đột nhiên đánh gãy lời cụ.
“Không có vấn đề gì.” Snape lại nói. Sắc mặt của anh ta càng tái nhợt, cặp mắt đen lạnh lùng tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
“Thật xin lỗi.” Người từng dẫn dắt mọi người đánh bại Chúa tể Hắc ám một lần
nhìn anh ta, có chút mệt mỏi nói, “Nhưng anh biết là chúng tôi cần anh.”
Sáu rưỡi sáng, Snape kéo thân thể mệt mỏi đau đớn vô cùng do chịu đựng bùa
chú về đến nhà tại hẻm Spider. Con nhóc cú mèo màu nâu nhạt nhảy từ bàn
làm việc ra, tò mò nhìn anh ta.
Anh ta dùng ba phút đồng hồ để
xua tan sự chú ý của tiểu thư Sadie đến cơ thể mình, lại dùng ba mươi
giây để viết thư gửi Cục quản lý mạng Floo yêu cầu chặn đường từ trang
viên nhà Sadie đến nhà Snape.
----
Sirius và Lupin bỏ tay Harry ra, kéo cậu sang một bên. Harry ngơ ngẩn giãy giụa, Sirius ôm chặt lấy cậu.
Ông Diggory nức nở lay động cơ thể con trai mình, như là hi vọng giây tiếp
theo cậu sẽ mở mắt ra. Từ khe hở của đám đông nhìn vào bên trong, Cedric sắc mặt trắng bệch, cơ thể đã bắt đầu cứng lại, bụi đất bám trên quần
áo dưới việc cha anh ấy lay lay đã dính đầy sương sớm của cỏ trở lên bẩn thỉu không chịu nổi.
Ông Diggory khóc nức nở cùng tiếng gọi nhỏ
quanh quẩn đâu đây giống như người đang nói bên tai. Tất cả mọi người
đều im lặng nhìn ông ta. Rất nhiều học sinh - không chỉ là nữ sinh - che miệng khóc.
Tôi quay đầu lại, đem chôn trong hõm vai của Draco,
hốc mắt nóng lên. Trước nỗi đau của người cha mất con, không ai có thể
bình tĩnh.
Có giọng nam hơi khẩn trương nói câu gì, giọng nói Harry tức giận vang lên.
“Không! Là Voldemort giết anh ấy!” Harry khàn khàn nói, “Voldemort ra lệnh Tử
Thần Thực Tử giết anh ấy… Anh ấy … Cedric muốn em mang xác anh ấy về… Em đã làm được…”
Xung quanh vang lên những tiếng kêu hoảng sợ.
Cách tấm áo choàng mỏng manh, tôi cảm giác được cơ thể Draco cứng lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn Draco, mặt cậu ấy không chút thay đổi, cứng ngắc, đôi
mắt màu xám nhìn chằm chằm ông Diggory đang khóc nức nở, hô hấp nhè nhẹ
lại gấp gáp.
Vài vị chủ nhiệm cứng rắn ra các mệnh lệnh yêu cầu rời khỏi hiện trường. Giống như họ cho rằng mọi người không nên ở lại đây.
Thời điểm tôi đi theo mọi người đi về phòng sinh hoạt chung thì quay đầu lại nhìn thoáng qua, tất cả các nhân viên Bộ Pháp thuật đều đứng tại chỗ,
tôi còn phát hiện còn nhiều người đi từ trong lâu đài ra sân, trước ngực có huy chương của Bộ.
Tôi lo lắng cho Harry. Cậu mới mười bốn
tuổi mà đã chứng kiến cái chết của bạn học, thật quá tàn nhẫn. Tôi cũng
có nhiều vấn đề cần được trả lời - Voldemort đã sống lại? Tử Thần Thực
Tử lại tập hợp dưới sự triệu tập của hắn?
Harry gặp một kẻ khủng
khiếp nhất thế kỷ này. Tôi không thể tưởng tượng được là cậu ấy đã đối
mặt với nguy hiểm như thế nào, đây là kẻ độc ác nổi tiếng. Harry… làm
thế nào trốn khỏi tay kẻ đó?
Có lẽ có bạn bè ở bên thì Harry sẽ
cảm thấy tốt hơn chút, sau biến cố này cậu ấy không cần ai ở bên nữa.
Nhưng tôi không thể không chú ý đến cậu ấy.
Tôi do dự, nhìn Draco và nói: “Tớ muốn đi Bệnh thất, tớ muốn thăm Harry.”
Draco không để ý gật đầu rời đi. Không có sự khó chịu, không có trào phúng, tôi nghi ngờ là cậu ấy không nghe thấy tôi nói gì.
Thời điểm tôi đến Bệnh thất, phát hiện chú Sirius và Harry cũng không ở đây. Bà Weasley, Bill Weasley, Ron Weasley cùng Hermione đang vây quanh bà
Pomfrey hỏi han tình hình của Harry.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Harry… không ở đây!” Hermione nhỏ giọng nói, “Cụ Dumbledore gọi Harry đi rồi! Vết thương của Harry còn chưa được băng bó đâu!”
Tôi biết cụ Dumbledore cần chân tướng, cần chi tiết, nhưng trong lòng tôi
đột nhiên khó chịu đối với cụ. Nhìn Hermione cắn môi, hiển nhiên sự khó
chịu này không chỉ có một mình tôi.
“Tôi đã nói là tôi không
biết!” Bà Pomfrey sứt đầu mẻ trán nói to, “Mọi người có thể ở đây chờ
cậu ấy, không cần hỏi lại tôi, được chứ?”
Người chờ đợi cảm thấy vô cùng lâu, bà Weasley giận dữ đi quanh Bệnh thất, nhìn như con thú cái mất đi đứa con của mình.
Không biết qua bao lâu, cửa Bệnh thất được mở ra, cụ Dumbledore, chú Sirius và Harry đi vào.
Bà Weasley kêu lên.
“Harry! Ôi Harry!”
Bà bước về phía Harry, nhưng cụ Dumbledore giơ tay lên, che trước bà và Harry.
“Molly, cô hãy nghe tôi nói vài câu. Harry đã trải qua một đêm dài đầy sợ hãi.
Vừa rồi cậu ấy còn kể lại cho tôi một lần. Hiện tại cậu ấy cần nhất là
một giấc ngủ, yên lặng và yên bình. Nếu cậu ấy đồng ý cho mọi người,” Cụ Dumbledore đảo ánh mắt qua Bill, Ron, Hermione cuối cùng dừng trên
người tôi, điều này làm tôi thấy lo lắng, “Mọi người có thể ở lại. Nhưng tôi hi vọng mọi người đừng hỏi gì với cậu ấy, trừ khi chính cậu ấy muốn nói, đêm nay thì không được.”
Bà Weasley gật đầu.
“Ta đi
gặp ông Fudge rồi trở về gặp trò, Harry.” Cụ Dumbledore nói, “Ta hi vọng ngày mai vẫn gặp trò ở đây, chờ ta thông báo với tất cả giáo viên đã.”
Cụ gật đầu với chúng tôi, mở cửa rời đi.
Bà Pomfrey dẫn Harry đến một cái giường, đưa cho Harry một bộ quần áo ngủ, quây mành xung quanh giường.
Chúng tôi đi qua mành tiến vào bên trong, ngồi ở những cái ghế hai bên giường.
“Cháu vẫn ổn,” Harry mệt mỏi nói, “Chỉ là quá mệt thôi.”
Bà Weasley vuốt vuốt tấm ga trải giường, trong mắt đong đầy nước. Hermione xoay đầu qua chỗ khác, vội vàng lau mắt. Chúng tôi đều biết Harry vô
cùng đau khổ nhưng chúng tôi không thể thay thế cậu ấy.
Bà Pomfrey cầm bình thuốc nhỏ màu tím trở lại.
“Con cần uống nó, Harry,” bà nhẹ nhàng nói, “Nó sẽ làm con ngủ say không mộng mị.”
Harry nhận lọ thuốc, uống vài hớp. Cậu ấy nhanh chóng đi vào giấc ngủ.