[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 127: Nói chuyện với draco




21.3.1995

“Cô bé đả kích cậu việc phản bội gia tộc?”

“Đúng vậy! Mình thật không dám tin vào việc này, con bé căn bản là không rõ bọn họ có bao nhiêu điên cuồng đúng không?”

“Cô bé ghen tị với Harry?”

“Điều này cũng khiến mình khó có thể tin. Ý mình là, nhìn con bé ở chung với Harry rất khá. Hơn nữa, con bé biết Harry là con đỡ đầu của mình, đúng không?”

“Đó là lí do mà cậu cứ như thế mà quay về?”

“Chết tiệt, mình còn có thể làm gì bây giờ?”

Lupin thở dài, vỗ vai người bạn lâu năm của mình, “Thành thật mà nói, cậu làm thế còn không bằng không đi.”

“Đúng vậy, có lẽ mình căn bản không nên đi!” Sirius Black giống như con sói nóng nảy bị nhốt đi tới đi lui.

“Con bé tức giận! Con bé tức giận với mình! Mình nhìn thấy con bé tức giận, mình cũng bắt đầu tức giận.”

“Ừ,” Lupin không đồng ý nói, “Đó là lí do mà cậu để con bé đi dạo một mình ở bên ngoài?”

“Mình thực sự cảm thấy rất quái lạ.” Black dừng lại, hít vào một hơi thật sâu, “Gryffindor và Slytherin đều bị trừ hai mươi điểm, mình đã làm rất công bằng rồi, rốt cuộc con bé muốn cái gì?”

“Cậu nói là cô bé bảo, nếu như cậu thật muốn xin lỗi thì có thể đi tìm Malfoy.”

“Tuyệt đối không!”Black quả quyết nói, “Mình không cảm thấy cần phải xin lỗi với thằng nhóc đó. Là thằng nhóc đó tấn công trước.”

“Ồ.” Lupin nói.

“Thật đáng chết!” Black thất bại nói, “Con bé dựa vào cái gì mà tức giận với mình chứ!”

Lupin thương hại nhìn Black.

“Nói thật, Sirius, mình cảm thấy sau này cậu sẽ vì ngày hôm nay mà hối hận.”

Black liếc nhìn ông ấy một cái, khinh thường hừ một tiếng. “Trực giác của người sói?”

“Không,” Lupin mỉm cười nói, “Trực giác của đàn ông.”

--- --------

Tôi nhìn Draco, nhất thời nói không ra lời.

“Ừ,” tôi thanh thanh cổ họng nói, “Cậu thật buồn nôn.”

Hai hàng lông mày của Draco dựng thẳng ngay tức khắc.

“Cậu muốn nói chính là việc này? Cô gái bình thường lúc này không phải là cảm động muốn chết rồi khóc rống lên sao?”

“Mình không phải cô gái bình thường.” Tôi ngạo mạn tuyên bố, sau đó cau lông mày nhìn cậu ấy, “A… hóa ra cậu hi vọng mình làm như thế.”

“Mình mới không có!”

“Hả! Cậu có!”

Draco thẹn quá hóa giận nói, “Không! Mình…”

Draco không thể đem từ “không có” nói ra miệng một lần nữa, bởi vì tôi đã hôn qua.

Thiếu niên mười lăm tuổi dậy thì rất khá, cậu ấy hiện tại đã cao hơn tôi mười centimet, dáng người thon thả nhưng không hề gầy yếu, cách áo choàng mỏng manh có thể cảm giác được những đường cong co dãn xinh đẹp ấy. [*chảy dãi* ta cũng mún sờ thử a].

Tôi đem đầu chôn ở cổ cậu ấy, hai tay xuyên qua người cậu ấy, gắt gao ôm cậu ấy vào trong lòng.

“Draco…” Tôi rầu rĩ nói, “Cậu không biết lời nói của cậu hôm nay đối với mình có bao nhiêu quan trọng đâu.”

Draco không nói chuyện. Một lát sau, tay cậu ấy để trên lưng tôi, dịu dàng vuốt ve.

“Mình vẫn luôn lo lắng… Cậu xem, mình biết tư tưởng của quý tộc với thuần huyết phản bội, khi cậu vừa ra đời đã được dạy bảo tư tưởng ấy. Nếu cậu không thể tiếp nhận thì mình cũng hiểu được, nhưng mình cảm thấy khó mà bỏ qua được.” Tôi cho rằng không thể để cậu ta quá kiêu ngạo liền tiếp tục nói, “Đương nhiên, nếu vì vậy mà chán ghét mình thì cậu tuyệt đối rất là hẹp hòi.”

Draco hừ một tiếng, lệch đầu, đem cái cằm nhọn gác trên đầu tôi, nhất thời tôi cảm thấy đầu cũng bị cậu ấy đục một lỗ.

“Mấy ngày nay cậu vẫn trốn tránh mình chính là vì điều này?”

Tôi dừng lại một chút. “Ừm… phải.”

“Việc tạm dừng là có ý gì?” Draco không hài lòng nói.

“Không có nha.” Tôi chôn đầu vào cổ cậu ấy, hi vọng cậu ấy sẽ quên cái vấn đề chết tiệt này.

Draco phi thường cứng rắn đem đẩy đầu tôi ra đối diện, ánh mắt tôi chuyển đến một bên.

“Có ý gì?” Cậu ấy híp mắt nhìn tôi.

“Nếu nói ra, cậu nhất định sẽ chế giễu mình.”

“Tất nhiên mình sẽ không!” Draco có điểm tức giận nói, thật giống như tôi đang phủ nhận nhân cách cậu ấy. “Mình vĩnh viễn cũng không chế giễu cậu.”

“Được rồi.” Tôi nuốt nước miếng nói, “À… Vào ngày lễ tình nhân, Martina nhắc nhở mình nhà Malfoy có bao nhiêu huy hoàng. Hơn nữa, chị ấy nói cho mình biết rất nhiều Slytherin cảm thấy yêu đương chỉ là trò chơi giết thời gian.”

“Cậu vậy mà còn cần nhắc nhở! Nó đương nhiên là vô cùng huy hoàng!” Draco nheo con mắt lại, “Ý của chị Hosae là gì?”

“Thôi nào, Draco! Chị ấy là bạn của mình! Chị ấy nghĩ rằng mình là hỗn huyết, sợ mình sau này sẽ bị tổn thương.” Tôi bảo vệ nói.

Draco không kiên nhẫn làm một mặt quỷ. “Được rồi, cậu có thể tiếp tục.”

“Gần đây mình luôn luôn vì cái này mà rối rắm…” Tôi ngập ngừng nói, “Cậu cũng biết, mình chỉ là một người thường. Tuy mẹ của mình kế thừa nhà Sadie nhưng nó đã sớm suy sụp. Mình luôn muốn biết cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào.”

“Nghĩ như thế nào?” Draco nói, “Đương nhiên mình cái gì cũng chưa nghĩ.”

Tôi trợn mắt há mồm nhìn Draco, trên mặt cậu ấy đang lộ biểu tình “Mình muốn, cho nên mình phải có” như bình thường.

“Cậu là một thuần huyết, nhà Sadie tuy rằng suy tàn nhưng ít ra cũng là quý tộc cổ xưa.” Draco mang trên mặt biểu tình vô cùng tự tin nói, “Malfoy không cần một gia tộc khác đến dệt hoa trên gấm.”

Cảm ơn Merlin, mấy ngày hôm trước, tôi chẳng qua chỉ lo lắng một chút còn bị Ocil chế giễu là nghĩ nhiều; mà người được xưng là cái gì cũng chưa nghĩ Draco đã bắt đầu cân nhắc tính khả thi của đám hỏi.

Tôi rên rỉ một tiếng, che mặt.

“Được rồi, được rồi.” Tôi nói từ khe hở, “Có lẽ mình có chút ngu ngốc.”

“Cậu vô cùng ngu ngốc.” Draco giật tay tôi ra, trong mắt lóe lên ánh sáng trách cứ. “Cậu vì việc này mà rối rắm lâu như vậy?”

Tôi bất mãn nói: “Đúng vậy.”

Lông mày Draco dương cao lên: “Né mình một tháng?”

Tôi e dè. “Draco, cậu xem. Cậu giải được rối rắm của mình.”

“Cậu thật là…” Khóe miệng Draco vặn vẹo, “Mình đã thấy chuyện này thật ngớ ngẩn… Nói thật, cậu xác định cậu không bị nhiễm cái gì khi đi cùng những Gryffindor ngu ngốc kia rồi làm cho bản thân bị bệnh đa sầu đa cảm?”

Tôi đứng lên, giận dữ nhìn cậu ấy.

“Vừa rồi cậu nói mãi mãi cũng sẽ không chế giễu mình!”

“Đó đương nhiên không chế giễu,” Draco một lần nữa đem tôi kéo ngồi trên đùi cậu ấy, bình thản ung dung nói, “Mình cho rằng đây chỉ là nhận xét.”

Tôi ở trong ngực cậu ấy giật giật, tìm một vị trí thoái mái. “Còn mình cho rằng cậu là một tên khốn già mồm át lẽ phải.”