Từ sau khi cùng Ocil
nói chuyện, tôi liền khôi phục làm việc và nghỉ ngơi trước kia. Lập tức
sẽ đến lễ Phục Sinh, tôi đau khổ mà rối rắm với việc rốt cuộc nên làm
sao để mở lời cùng Draco.
Hai ngày cuối cùng của tuần trước lễ Phục Sinh, chúng tôi dùng cơm trưa trong Sảnh đường.
Draco nhìn không chớp mắt mà đâm phần Payne ngâm nước phù của mình, vẻ mặt không chút để ý cùng tâm trạng chán ngán.
Tôi đem đầu chôn trong canh lúa mạch.
“Sylvia!”
Tôi quay đầu nhìn một chút, Harry hết sức phấn khởi đang đi hướng lại đây,
một người đi theo phía sau với vẻ không tình nguyện chính là Weasley.
Tôi có chút chột dạ quay đầu lại nhìn Draco, vẻ mặt cậu ấy lạnh nhạt, Payne ngâm nước phù bị đâm nát vụn. Xung quanh có không ít Slytherin mang
theo biểu tình xem kịch vui, hứng thú dào dạt mà sắc mặt không thay đổi
để ý tới chúng tôi.
“Hả, cái gì?” Tôi đứng lên, có điểm xấu hổ nói.
Hiển nhiên Harry cũng chú ý tới ánh mắt xung quanh, hơn nữa cậu ta ý thức
được mình dừng lại ở bên cạnh bàn dài nhà Slytherin có bao nhiêu không
thích hợp.
Cậu ấy dừng lại, nét mặt trở nên có chút do dự.
“Ừ… mình muốn nói cho cậu biết…” Cậu ấy bất an mà mịt mờ nhìn ánh mắt của
nhóm Slytherin đặt trên người mình, “Thật xin lỗi… có lẽ lát nữa nói cho cậu sẽ tương đối thỏa đáng hơn.”
Tôi đau đầu nhìn cậu ấy, quả
thực tôi có thể tưởng tượng ra hành vi Gryffindor kiểu mẫu của cậu ấy:
cậu ấy biết được một cái tin tức gì gì đó mà khẩn trương muốn nói cho
tôi biết, sau đó cậu ấy hứng thú hừng hực chạy tới mà hoàn toàn không
nghĩ tới hoặc là không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Đáng được
ăn mừng là thoạt nhìn Draco hôm nay dường như căn bản không muốn để ý
tới cậu ta. Mà các Slytherin khác… Slytherin chĩa mũi nhọn là vào
Gryffindor, mà không phải Harry Potter. Trên thực tế, tôi cho rằng nếu
không phải trong bốn năm qua, Draco dẫn theo nhóm con rắn nhỏ có hành vi khiêu khích với Harry bất chấp khi bại khi thắng, có lẽ không ít
Slytherin càng nguyện ý đối với Harry bảo trì thái độ thận trọng nhìn từ xa bởi thân phận Chúa cứu thế của cậu ta.
Ron Weasley mang theo
vẻ mặt phòng bị, cậu chán ghét làm một mặt quỷ, thật giống như là đêm
liên hoan lửa trại bất hạnh bị quỷ xui xẻo Ogre xông vào.
“Này!
Harry!” Cậu ta nói, “Mình nghĩ không cần phải nói cho cô ta! Chúng ta
không thể luôn luôn không hề phòng bị mà đem mọi chuyện nói cho cô ta,
đúng không?”
“Ron!” Harry xấu hổ kêu to.
Tôi khó chịu nheo mắt lại.
“Cậu phải hiểu rõ chứ! Ai biết cô ta có thể tố giác hay không…” Weasley tức
giận nhìn người bạn Chúa cứu thế của mình, cố ý nói đặc biệt vang dội,
“Malfoy! Cô ta chính là bạn gái Malfoy! Điều này thật làm cho mình ghê
tởm.”
“Cậu đem việc này nói cho cậu ta biết?” Tôi trừng mắt nhìn
Harry, “Sau đó để cậu ta giống một tên đần độn dùng việc này đến sỉ nhục mình?”
Weasley tức giận đến mức mặt đỏ lên.
Harry e dè
nói: “Mình không có ý nói cho cậu ấy biết việc đó. Cậu cũng biết, bình
thường khi mình và Hermione nói chuyện thì Ron đều ở bên cạnh. Nói thật, mình cảm thấy việc này hoàn toàn không cần giữ bí mật.”
Cậu ta
nói đúng, tình cảm của tôi và Draco không cần giữ bí mật gì cả, tôi
không thể vì vậy mà trách cứ cậu ta. Tôi chỉ là giận cá chém thớt.
Tôi nổi giận đùng đùng nhìn về phía Weasley, cậu ta thoạt nhìn càng tức giận hơn so với tôi.
“Cô, con rắn âm hiểm xảo quyệt này, rốt cuộc cô dùng cách gì mê hoặc Harry
và Hermione? Tôi dám nói một ngày nào đó cái đuôi của cô sẽ lộ ra.” Cậu
ta xúc động nói, nhìn về phía Harry, “Đến lúc đó cậu và Hermione nhất
định sẽ hối hận!”
“Mà cậu là đồ đần độn bị nước tràn vào não.”
Tôi lạnh nhạt trả lời lại một cách mỉa mai, “Trước khi nhập học,
Hogwarts nên có một bài kiểm tra trí lực. Giống như cậu vậy, trí lực
trời sinh bị cản trở cư nhiên lại có thể nhập học.”
Weasley bị
thuật ngữ về chứng bệnh của Muggle do tôi nói liên tiếp làm cho sửng sốt một hồi, nhưng cậu ta rất nhanh đã phản ứng kịp. Cậu ta nổi giận hướng
tôi hô:
“Nếu có kiểm tra, họ cần phải cho cô làm trước!”
“A, tôi đương nhiên không cần làm. Tôi thực thông cảm cho trí nhớ của cậu.” Tôi chậc chậc lắc đầu, “Nếu như não cậu còn có chút chỗ chứa đựng thông tin, tôi nghĩ cậu tuyệt đối sẽ không quên, tôi luôn trong nhóm học sinh có thành tích tốt nhất. Hermione là một người khác, cậu có thể hướng cô ấy mượn chút đầu óc để dùng.”
Harry liều mạng kéo cánh tay Weasley, Weasley hít thở sâu một hồi, coi như có điểm bình tĩnh.
“Cho dù thành tích tốt cũng không che giấu được cô là một người thảm thương
biết bao.” Weasley nói, “Tôi nghe nói cô cùng Malfoy chia tay? Ngay cả
mặt nhọn âm hiểm ác độc được nuông chiều từ bé ấy cũng chịu không được
cô?”
Nếu như Draco thờ ơ với việc bị sỉ nhục, cậu ấy sẽ không phải Draco.
“Nhất định mày cũng muốn được nuông chiều từ bé đi, Weasley.” Draco đẩy chén
đĩa đứng dậy, giơ lên một nụ cười giả Slytherin điển hình, chậm rì mà
kéo dài, “Chỉ có điều, với cái loại tiền lương tiểu viên chức này của
cha mày, nuôi sống mẹ mày cùng sáu đứa con thực vất vả, hả? Ừ, có lẽ tao không nên hỏi, nghĩ đến lễ phục vũ hội của mày rất thịnh hành vào một
trăm năm trước, tao nên sớm rõ điểm ấy. ”
Weasley tức giận đến cả người phát run. [Fujiko: bái phục luôn, Syl nói nãy giờ không bằng Dra
nhả một câu. Miệng độc không phải bình thường.]
“Cút ngay, Malfoy.” Harry phòng bị nói, cậu ta lôi kéo Weasley chuẩn bị rời đi.
“A… tao nhớ ra rồi, tao đã từng xem qua ảnh chụp nhà mày trên tờ nhật báo
Tiên Tri.” Draco dường như bừng tỉnh đại ngộ nói, “Cha mẹ mày đứng ở
trước nhà. Nói thật, kia thật là cái nhà sao? Nếu mẹ mày có thể giảm béo chút, bộ dáng coi như được thông qua, đúng không?”
Weasley mạnh mẽ hướng Draco đi tới. Draco lập tức rút đũa phép ra phòng vệ (phòng ngự và bảo vệ).
“Mà mẹ mày đâu?” Harry ở phía sau dùng sức ôm thắt lưng Weasley. “Nhìn biểu tình trên mặt mày xem, dường như dưới mũi bà ta thật giống như có phân
người! Bà ta luôn có biểu tình vậy sao, hay là bởi vì cùng một chỗ với
mày mới vậy?”
“Mày dám sỉ nhục mẹ tao, Potter.” Khuôn mặt tái nhợt của Draco trở nên hơi phiếm hồng. Cậu ấy dùng đũa phép chỉ vào Harry.
Tôi lập tức ý thức được tình huống không ổn. Draco thương mẹ cậu ấy không kém ai khác.
Tôi vội vàng rút đũa phép, tính toán ngăn cản một hồi đánh nhau sắp xảy ra. Nhưng mà vẫn không thể nào kịp, một câu thần chú rất nhanh đã được
Draco phát ra. Lúc này Harry đang giật mình, trong lúc vô ý vừa vặn
tránh thoát.
Tôi đang muốn có chút xả hơi, một câu thần chú đánh
trúng Draco, đũa phép của cậu ấy rơi ra, thân thể đụng mạnh lên bàn ăn
phía sau.
“A, thằng nhóc, nhóc muốn làm gì con đỡ đầu của tao?”
Là Sirius, chú ấy hướng bên này đi nhanh tới, đũa phép vẫn chỉ vào Draco, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc.
Thân thể Draco đứng thẳng, ngạo mạn giương cằm, nỗ lực bảo trì kiêu ngạo.
Cậu ấy có chút phát run, cú va đập vừa rồi chắn chắn rất đau.
“Nó cũng dám sỉ nhục tôi như thế! Nó cũng dám!” Weasley một bên cố gắng giãy giụa từ trong giam cầm của Harry một bên rống giận.
Sirius từ trên cao nhìn xuống Draco.
“Ừ? Nhóc có làm như thế sao?”
“Vậy thì sao?” Draco phẫn nộ trừng mắt nhìn chú ấy, “Nhà Weasley không phải đều ngu xuẩn, bất tài, bần cùng sao?”
“A, nhóc con, nhóc nên có chút khẩu đức.” Sirius nhẹ nhàng bâng quơ nở nụ
cười một chút, “Có lẽ tôi nên thay mẹ nhóc dạy dỗ nhóc một chút.”
Chú ấy chỉ đũa phép vào Draco, chậm rì niệm một câu thần chú.
Tôi không thể nhịn được nữa, nhanh chóng rút đũa phép chỉ vào chú ấy: “Giải giới!” [Giải thích cho ai không hiểu, bùa này dùng để tước vũ khí của
đối phương nha.]
Sirius nhanh nhẹn nhảy ra, giật mình nhìn tôi: “A! Sylvia.”
Draco cũng nhìn về phía tôi, vẻ mặt kinh ngạc.
Toàn thân tôi đều phát run, khiếp sợ, chán ghét, thất vọng, mỗi một từ đều
không thể hình dung chính xác cảm giác hiện tại của tôi.
“Chú dựa vào cái gì dạy dỗ cậu ấy?” Cổ họng của tôi hơi khô, “Dựa vào cái gì?”
Dựa vào cái gì mà thay mẹ Draco dạy dỗ cậu ấy? Tôi dám cam đoan mẹ cậu ấy
cho tới bây giờ cũng sẽ không dùng đũa phép chĩa vào cậu ấy.
Sirius… thậm chí chú ấy chỉ vừa mới có mặt! Chú ấy căn bản là không biết quá
trình sự việc. Chú ấy không chút do dự dùng phép với Draco. Harry là con trai bạn chú ấy, là con đỡ đầu của chú ấy, nhưng mà chú ấy có ý thức
được hay không, Draco cũng là thân nhân của chú ấy? Là chú ấy nói, một
trong huyết thống rất thân cận chính là thế hệ sau?
Chú ấy tại sao có thể đối xử như thế với Draco?
Bất luận lúc nào, chú ấy coi trọng nhất luôn luôn là bạn của chú ấy? Chú ấy không cần huyết thống? Chú ấy không cần thân nhân?
“Nhìn, không nên kích động được không?”
“Thân là một giáo sư lại công kích học sinh…” Tôi kiềm chế chính mình, trừng mắt, “Đây đúng là chuyện chú đang làm, đúng không?”
“Chú chỉ muốn cho thằng nhóc đó một bùa hóa đá,” Sirius nhún nhún vai, “Sau đó đem tới phòng làm việc.”
“Như vậy, chú dựa vào cái gì để cho rằng Draco phải chịu toàn bộ trách
nhiệm?” Tôi hướng chú ấy cười lạnh, “Căn bản là chú không biết vì sao
bọn họ lại tranh chấp, phải không?”
Sirius trầm mặc một hồi.
“Chú không cảm thấy Harry là người khiêu khích. Thằng bé không phải.”
“Xem xem chú dùng từ nào! Chú không cảm thấy!” Tôi châm chọc lớn tiếng nói,
“Thật là công bằng lại công chính. Harry quả thật không phải người khiêu khích, nhưng mà cậu ta lại xúc động bạn bè. Là cậu ta nhục mạ tôi
trước, là cậu ta nhục mạ Draco trước.”
Tôi dùng sức túm tay Draco đi về hướng ngoài cửa.
“Draco sẽ không đến phòng làm việc của chú. Nếu như chú muốn trừ điểm, tùy
chú. Tôi xin thề sẽ ở trên lớp học khác lấy lại không ít điểm!”
Draco không nói được một lời bị tôi kéo đi, dọc theo đường đi vẫn nghi hoặc nhìn tôi.
“Cậu biết không…” Cậu ấy chậm rì bị tôi kéo đi, liếc mắt nhìn tôi một cái, “Phản ứng của cậu có phần quá khích.”
“Có lẽ.” Tôi mím môi nói.
“Mình cảm thấy Black luôn luôn có thể khơi mào phản ứng cực đoan của cậu.” Cậu ấy thăm dò nói, “Cậu có cái gì muốn nói không?”
“Mình có, mấy ngày nay mình vẫn muốn nói cho cậu.” Tôi tâm phiền ý loạn nói, “Nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.”
Tôi buông tay cậu ấy ra.
“Thật xin lỗi. Mình sợ rằng mình cần ở một mình.”
Draco nhìn tôi, gật gật đầu.
Ngạo mạn bỏ đi từ một con đường khác, ra khỏi lâu đài rồi đi lang thang không mục đích.
Tôi không thể không thừa nhận câu vừa rồi đã đánh một cú lớn vào lòng tôi.
Cho tới bây giờ tôi đều không có ý nghĩ cùng Sirius quen biết nhau. Ngoại
trừ bởi vì không muốn Blaise xấu hổ, cũng bởi vì tôi cảm thấy được… có
lẽ với Sirius mà nói, tôi sẽ là một rắc rối. Không một người đàn ông nào lại đau đầu vì đứa con ngoài giá thú của mình.
Tôi sợ mang đến cho chú ấy phiền phức, tôi sợ tôi trở thành một người phiền toái.
Nếu mấy năm nay không có chú ấy tôi trải qua vẫn rất khá, tôi vẫn có thể
tiếp tục đến sau này; nếu cho tới bây giờ chú ấy cũng không biết sự tồn
tại của tôi thì để chú ấy vẫn không biết.
Nhưng từ kiếp trước đến bây giờ, khát vọng có thân tình, xây dựng hôn nhân của tôi so với người bình thường càng thêm mãnh liệt. Hôm nay khiến tôi cảm thấy thất vọng
với Sirius, đồng thời áp lực của ghen tị và oán giận trong lòng tôi lại
một lần nữa hiện ra.
Harry là người tốt, nhưng mà tôi vẫn ghen tị với cậu ấy. Ngày hôm nay khiến tôi nhận ra cho dù chú ấy biết tôi là
con gái của chú ấy, có lẽ chú ấy căn bản cũng không để tâm. Cho dù chú
ấy biết tôi là con gái chú ấy, tôi cũng sẽ không quan trọng hơn Harry.
Tôi tâm phiền ý loạn đi tới đi lui, thẳng đến khi một con chó lớn đuổi kịp tôi.
Nó chạy tại chỗ thành một vòng tròn, biến thành Sirius đang đứng.
“Sylvia.”
Tôi trừng mắt nhìn chú ấy, không nói lời nào.
“Chúng cũng không bị cấm túc, nhưng Slytherin và Gryffindor đều bị trừ hai
mươi điểm.” Chú ấy buông lỏng nói, “Bởi vì Gryffindor khiêu khích trước
và Slytherin tấn công trước.”
Chú ấy dừng lại, nhìn tôi không nói lời nào liền nói tiếp.
“Ừm… chú thừa nhận trong việc này chú rất thiên vị.” Chú ấy chân thành nhìn tôi, “Chú xin lỗi.”
“Cháu tham dự chuyện này ít nhất.” Tôi lạnh nhạt nói, “Nếu như chú muốn xin lỗi, chú có thể đi tìm Draco.”
“Hả.” Mặt chú ấy nhíu lại, “Hay là thôi đi.”
“Lời xin lỗi của chú thật có thành ý.” Tôi cộc cằn nói, “Mang theo lời xin lỗi giá rẻ của chú cút ngay.”
“Sylvia.” Lông mày Sirius nhíu lại không đồng ý.
“Lúc trước chú vì James Potter mà ra khỏi nhà, hiện tại chú lại vì Harry
Potter mà chĩa đũa phép vào con cháu?” Tôi biết là rất xấu nhưng tôi
không ngừng được sự ghen tị với Harry. “Chú thật hối hận vì đã bỏ mặc
dòng họ Potter, đúng hay không?”
“Sylvia.” Black nhìn tôi một
hồi, trầm tĩnh nói, “Cháu biết chú thích cháu, nhưng chú hi vọng không
nghe thấy cháu nói như thế lần nữa.”
“Hi vọng không bị cháu đâm
trúng chỗ đau lần nữa?” Tôi nhe răng hướng chú ấy cười. “Chú còn tư cách gì để dạy dỗ Draco? Từ sau khi chú ra khỏi nhà Black?”
“Chuyện đó rất phức tạp.” Sirius nói, “Cháu sẽ không hiểu.”
“Cháu mừng là cháu sẽ không hiểu.” Tôi nói, “Nhưng cháu vĩnh viễn cũng sẽ không vứt bỏ mẹ của mình.”
“Xem ra cháu có một người mẹ tốt.” Giọng nói của Sirius có điểm buồn bực, “Chúng ta có thể không nói tới việc này được không?”
“Vì sao?” Tôi khiêu khích nhìn chú ấy.
“Có lẽ chúng ta nên đổi một khoảng thời gian khác để nói chuyện.” Sirius
khôn khéo nói, “Cháu là cô bé tốt, chú thích cháu, đó là lí do mà chú
không muốn cãi nhau với cháu.”
“Đúng vậy.” Tôi phẫn nộ hướng chú
ấy nói, “Chú chung quy nói thích cháu nhưng chú thực sự thích cháu sao?
Cháu vĩnh viễn——vĩnh viễn đều thua kém Harry Potter!”
Có một nháy mắt, chú ấy nghẹn họng trân trối nhìn tôi.
“Nó là con đỡ đầu của chú, Sylvia.”
Tôi và Sirius tan rã trong không vui. Chú ấy nói: “Có lẽ cháu cần yên tĩnh
một chút” rồi quay về lâu đài, mà tôi lại tiếp tục dạo chơi của tôi.
Bờ hồ, sân Quidditch, phụ cận Rừng Cấm… Mãi cho đến một người gầy, cao ngất… ừm, bóng dáng đen như mực đứng trước mặt của tôi.
Là giáo sư Snape.
Tôi nhất thời có điểm ngây người, cái cổ cứng ngắc theo thói quen hóa mềm, hết sức không chịu thua kém buông xuống dưới.
“Buổi trưa xung đột với cậu bé vàng lại khiến trò khổ sở như vậy,” giáo sư
Snape lẳng lặng nhìn tôi một hồi nói, “Thế cho nên tiểu thư Hopper muốn
dùng việc trốn học để diễn tả nỗi thống khổ trong lòng?”
Tôi liếc chân trời một cái, chân trời đã muốn nổi lên ráng chiều. Tôi ý thức
được mình đã đi dạo suốt một buổi chiều. Bỏ ngay cả hai tiết môn Độc
dược.
“Phục vụ lao động.” Giáo sư Snape nói, “Bây giờ.”
Tôi ủ rũ theo sát phía sau áo choàng cuồn cuộn của giáo sư Snape, đi đến phòng làm việc của ông ấy.
Giáo sư Snape ngồi ở sau bàn làm việc, vung đũa phép, một cái bàn nhỏ được
biến ra dựa sát vào tường, một cuộn da rắn bay ra từ trong tủ để dược
liệu rồi dừng ở trên bàn nhỏ.
“Cắt thành khối vuông một tấc Anh.” Giáo sư Snape nói. Ông ấy cầm lấy một chồng bài tập, vẻ mặt không vui bắt đầu phê chữa.
Tôi trừng mắt nhìn cuộn da rắn kia.
Hiện tại cảm xúc của tôi vô cùng phiền muộn, mà phục vụ lao động làm cho tôi càng thêm uể oải cùng trầm thấp.
Tôi không thể kiềm chế mà nhớ tới Sirius.
Tôi biết mình rất rối rắm, tôi hận rối rắm. Cho tới nay, tôi cảm thấy được
ưu điểm trong tính cách của mình là dưới mọi loại tình huống đều có thể
bình tĩnh mà suy xét, nhưng mà sự bình tĩnh của tôi khi đối mặt với
Sirius đều tan thành mây khói.
Tôi để ý chú ấy.
Nếu như
chú ấy có thể xin lỗi thành khẩn chút, nếu như chú ấy có thể kiên trì
“Không, chú biết tâm tình cháu không tốt nhưng chúng ta cần giải quyết
nó”, có lẽ tôi sẽ dễ chịu chút.
Nhưng chú ấy sáng suốt mà tránh được, sáng suốt khó có được chết tiệt.
Tôi không phải chưa từng giận Blaise, nhưng cô ấy vẫn ở cùng tôi vào lúc tôi tức giận đến khi tôi bình tĩnh lại.
Mà Sirius… Hiện tại tôi hiểu được, có lẽ chú ấy thích tôi, nhưng mà không
phải không có mức độ. Ít nhất không đến mức độ sẵn lòng chịu đựng tính
tình của tôi.
Ý thức được việc này làm tôi đặc biệt khó chịu.
Tôi cảm thấy được ở ngực có một sự buồn bực khó hiểu.
Giáo sư Snape ngẩng đầu lên từ đống bài tập, liếc tôi một cái.
“Tôi không thể không nhắc nhở trò… Nếu trò dám can đảm làm hỏng một trong
các nguyên liệu ma dược của tôi, tiểu thư Hopper,” ông ấy cười lạnh nói, “Tôi sẽ đá trò ra khỏi nơi này.”
Thật giống như tôi rất hi vọng bị phạt phục vụ lao động vậy.
Tôi tức đến mức nghẹn nước mắt trở về.
Khi bắt đầu, tôi dùng sức cắt những bộ da rắn rắn chắc kia cho hả giận.
Nhưng về sau, tôi dần dần tập trung vào việc cắt da rắn. Tôi xoa mồ hôi
trên trán, nhìn một quyển da rắn lớn bị mình biến thành những khối vuông cỡ một tấc Anh khiến tôi cảm thấy một trận thỏa mãn.
Tuy trong lòng vẫn còn có chút buồn bực nhưng không hề đau lòng lại có chút tuyệt vọng giống như buổi chiều.
Tôi nhìn về hướng giáo sư Snape thì vừa vặn chống lại ánh mắt của ông ấy.
Trầm lắng, ổn trọng, ông ấy vẫn ngồi phía sau bàn làm việc như cũ, thế
nhưng bài tập đã để gọn gàng ở một bên, hiển nhiên sớm đã phê chữa xong
xuôi.
Tôi hoảng sợ, vội vã dời tầm mắt về phía đồng hồ cây quả
lắc(*) đằng sau ông ấy thì mới phát hiện thời gian đã là hơn rạng sáng
một chút.
Tôi có chút kinh ngạc, bình thường thì phục vụ lao động sẽ kết thúc trước giờ cấm đi lại ban đêm. Nhưng tôi lập tức hiểu được
nguyên nhân ông ấy kiên trì giữ tôi làm việc——tâm tình không hề khó chịu lúc này của tôi đủ để làm chứng.
“Trò có thể về.” Giáo sư Snape bình tĩnh nói, “Da rắn thì đặt ở chỗ đó.”
Tôi mở cửa phòng Độc dược ra, chần chừ đứng ở bên ngoài.
“Thế nào?” Giáo sư Snape cười lạnh một tiếng nói, “Có lẽ tiểu thư Hopper đột nhiên nảy sinh hứng thú với việc lặp lại công việc xử lý nguyên liệu ma dược, vì vậy cảm thấy chưa muốn đi về?”
“Không,” tôi lấy hết toàn bộ dũng khí nói với ông ấy, “A… Giáo sư, cảm ơn thầy.”
Cánh cửa dùng sức đóng lại. Tôi hoảng sợ, sờ sờ cái mũi thiếu chút nữa bị
cánh cửa đập vào, bất mãn bỏ đi vài bước, lại quay đầu lại nhìn cánh
cửa.
Từ khi vào năm nhất thì tôi cũng như những Slytherin khác
vậy, ngưỡng mộ giáo sư Snape. Ông ấy tuy độc miệng nhưng uy nghiêm lại
cường đại, luôn bao che khuyết điểm cho nhà Slytherin. Nói thật, nếu như ông ấy thực sự trở thành dượng của tôi, tôi sẽ cực kì vui mừng, hơn nữa còn tuyệt đối vì thế mà kiêu ngạo.
Tôi đi qua hành lang, tiến vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.
Lúc này hầu như tất cả mọi người đã ngủ, nhưng trong phòng sinh hoạt chung
vẫn còn có một người, là Draco. Hai chân cậu ấy gác lên, lười biếng dựa
lưng vào ghế salon lật quyển sách, sau khi nghe thấy tôi đi vào liền
nhanh chóng thẳng người dậy.
Tôi hướng cậu ấy mỉm cười.
Cậu ấy nhíu mi lại, cao thấp đánh giá tôi: “Thế nào lại trễ như thế?”
“Bị phạt cấm túc ở chỗ chủ nhiệm nhà.” Tôi đi qua ngồi bên cạnh cậu ấy.
“Phạt bao lâu?” Draco hỏi.
“Hẳn là chỉ có hôm nay.” Tôi nói.
“Chỉ có một ngày?” Cậu ấy vô cùng ngoài ý muốn nói, “Lần đầu tiên có người
dám trốn tiết của chủ nhiệm nhà, mà ông ấy chỉ phạt cậu một ngày?”
“À, có lẽ hôm nay mình đã làm xong toàn bộ công việc!” Tôi có chút vui vẻ
mà oán giận nói. Draco đã không hề giống mấy ngày hôm trước chọc tôi tức giận. “Bây giờ đã hơn rạng sáng một chút!”
“Đã trễ thế này?” Draco khép sách lại, đứng lên đi về phía kí túc xá, “Được rồi, chúng ta cần nghỉ ngơi.”
“Chờ một chút.” Tôi nói, “Mình muốn nói chuyện với cậu.”
Nhớ tới chuyện Sirius làm cho lòng tôi nặng nề hơn. Tôi rất vui vì đã có
một cơ hội thế này để có thể ở chung với Draco giống như bình thường.
Nhưng tôi thà rằng tự mình nghĩ biện pháp mà không phải phát hiện cơ hội này, kì thực Sirius đối với tôi cũng không quan trọng như vậy.
Draco nhướn một bên lông mày: “Bây giờ?”
“Bây giờ. Trên thực tế, càng nhanh càng tốt.” Tôi nhìn nhìn phòng sinh hoạt
chung, mặc dù hiện tại không có ai nhưng để đảm bảo, vẫn là phòng kí túc xá của tôi an toàn hơn. “Đến phòng ngủ của mình đi.”
Chúng tôi vào phòng ngủ của tôi. Draco ngồi ở trên giường còn tôi kéo một cái ghế ngồi đối diện cậu ấy.
“Draco… đầu cậu có học Bế quan bí thuật không?”
Draco nhìn tôi thật kĩ.
“Có.”
“Tốt lắm.” Tôi nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào mắt cậu ấy nói, “Chuyện kế
tiếp rất quan trọng với mình… Mình muốn nói cho cậu biết việc đó. Cậu có thể hứa với mình sẽ giữ bí mật này không?”
“Không ai có thể lấy được cái gì từ chỗ này của mình,” Draco tự tin nói, “Mình cam đoan.”
“Mình đã từng nói cho cậu biết…” Tôi trầm ngâm một chút nói, “Mình và Sirius có quan hệ sâu xa.”
“Không giống như quan hệ sâu xa.” Draco chỉ ra, “Cậu đối với thái độ của ông ta đặc biệt bất đồng.”
“Quả thật không giống như…” Tôi khô cằn nở nụ cười, “Trên thực tế, ông ấy là cha mình.”
Mắt tôi lom lom nhìn Draco. Con ngươi của cậu ấy co lại một chút, sau đó nhíu mày.
“Cậu nói, cha cậu?”
“Đúng vậy.” Tôi thấp thỏm không yên nói.
“Nhưng ông ta đối xử với cậu không giống một người cha.”
“Giống sự yêu thích dành cho học trò, đúng không?” Tôi cười khổ một tiếng,
“Mình là một đứa con gái tư sinh, Draco. Thậm chí ông ấy căn bản là
không biết sự tồn tại của mình.”
Draco im lặng nhìn tôi.
“Đó là lí do mà cậu đối với ông ta… để ý như thế? Giống việc phát sinh buổi trưa hôm nay như thế?”
“Draco, bất kể thế nào thì cậu cũng là người thân của ông ấy. Chuyện ngày hôm
nay khiến mình phát hiện ông ấy đối với người thân của mình hoàn toàn
không thèm để ý, điều đó làm cho mình rất thất vọng, thậm chí đau lòng.”
“À…” Draco chán ghét nhíu nhíu mày, “Mình thật hi vọng không có một thân nhân như thế. Tại sao cậu lại nói cho mình biết?”
“Cậu nói cậu không hi vọng có một thân nhân như thế…” Tôi khó khăn nói, “Đây là nguyên nhân.”
Draco cau mày nhìn về phía tôi.
“Ông ấy là thuần huyết phản bội… mà mình lại là con gái ông ấy. Đó là lí do
mà mình cảm thấy, ít nhất nên cho cậu biết mình rốt cuộc là cái gì. Nếu
như mình giấu diếm cậu việc này, vậy là không công bằng với cậu. Cậu
chán ghét thuần huyết phản bội nên ít nhất cậu phải có quyền lựa chọn.”
Draco kinh ngạc nhướng mày.
“Cậu cho rằng mình là một Gryffindor công bằng chính trực? Ừ? Đây là tính di truyền sao?”
“A, không cần lấy việc này tới cười mình.” Tôi nhạt nhẽo nói, “Sau đó nói cho mình biết lựa chọn của cậu.”
Sắc mặt Draco cũng nghiêm túc lên. Cậu ấy trầm ngâm một lúc, hỏi:
“Vậy… có bao nhiêu người biết chuyện này?”
“Mình đoán… chỉ có mình và mẹ mình.”
“A, cậu không nói qua với người khác?”
“Làm sao mình lại cùng người khác nói! Ngay cả dũng khí nói cho cậu cũng là từ vài ngày gần đây!”
“A…” Draco thoải mái lên, “Như vậy thì vĩnh viễn đừng nói cho người thứ hai biết.”
“Sau đó?” Tôi nói.
“Sau đó? Sau đó cậu chính là con gái của tiểu thư nhà Sadie.”
Tôi đã hiểu ý tứ của cậu ấy.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, cổ họng có điểm phát ách.
“Không phải cậu chán ghét thuần huyết phản bội sao?”
“Đúng vậy, mình chán ghét tới khi mình chết.” Draco nói, “Nhưng cậu là Sylvia.”
[Fujiko: Ồ hố, Draco cũng có điểm ngọt ngào nha.]