[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 116: Vũ hội (thượng)




Nhờ Hermione ban tặng, thời điểm Sirius và Harry chặn tôi lại trên con đường trở về hầm Slytherin, tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Sirius đem Harry kéo đến một bên, thì thầm bên tai Harry gì đó. Sau đó vỗ vỗ lưng cậu ấy và đẩy cậu ấy một cái khiến Harry lảo đảo.

Harry miễn cưỡng đứng thẳng, do do dự dự tiến về phía tôi.

Tôi đau đầu liếc nhìn Sirius một cái, chú ấy khoanh tay đứng dựa vào tường, đặc biệt hướng tôi nở một nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng bóc.

”Sylvia…” Harry bất an quay nhìn Sirius một cái, ấp a ấp úng nói, “À…ừ…tớ nghe Hermione nói…cậu chưa có bạn nhảy…”

”Đúng vậy.” Tôi ôn hòa nói, nhìn thẳng vào mặt Harry.

Harry ho khan một tiếng, ánh mắt xanh biếc nhìn xuống sàn nhà.

”Vậy…cậu có muốn cùng tớ đến vũ hội không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, phía sau Harry truyền đến một giọng nói.

”Nhường đường một chút.” Giọng nói lạnh lùng của Draco vang lên.

Harry theo bản năng tránh sang một bên.

Draco từ phía sau cậu ấy đi tới. Cậu lạnh nhạt nhìn tôi một cái, quay nhìn Harry, châm chọc nói: “Nguyên lai Cứu thế chủ còn có sở thích đứng giữa đường làm chướng ngại vật!”

Harry đỏ mặt khi nghe thấy cai biệt hiệu kia. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Draco biểu hiện rõ ra sự khinh thường đối với Cứu thế chủ, không đợi Harry phản kích, cậu nâng cằm kiêu ngạo đi qua.

Tôi thở dài trong lòng một cái. Chỉ sợ lần gặp ngoài ý muốn này làm cho sự hiểu lầm giữa chúng tôi càng ngày càng sâu.

”Thật xin lỗi.” Harry thu hồi ánh nhìn phẫn nộ khi nhìn bóng lưng của Draco lại, ngượng ngùng cười cười, “Như vậy…cậu có đồng ý không?”

Tôi đắn đo một lúc.

”Thật xin lỗi…” Tôi nói.

Harry thoạt nhìn như nhẹ nhõm hẳn.

”Ah, không sao!” Cậu nhanh nhảu đáp lời. Dường như cảm thấy trả lời nhanh như vậy là không có thành ý, vì thế lại ấp úng nói “ý tớ là…cậu chưa có bạn nhảy, tớ cũng chưa có…nên tớ nghĩ chúng ta có thể cùng đi…” Cậu ấy buồn rầu nhíu mày, liếc nhìn Sirius giận dữ.

Tôi nhìn về hướng Sirius theo ánh mắt của cậu. Sirius đang nhìn chúng tôi, nở nụ cười ngượng nghịu.

Tôi nháy nháy mắt, hình như có thể hiểu được chút chút. Thực ra nếu không có lo lắng về Draco, tôi và Harry cùng đi vũ hội cũng rất bình thường. Nhưng chắc là Sirius đã nói cho Harry điều gì đó khiến cậu ấy cảm thấy mất tự nhiên.

”Cậu đã có bạn nhảy?” Harry tò mò.

”À…thế thì chưa!” Tôi nói.

”Vậy tại sao…” Harry kinh ngạc, sau đó chậm rãi nhíu mày, “Bởi vì Malfoy?”

Tôi ôn hòa nhìn thẳng vào ánh mắt của Harry.

”Đúng vậy.” Tôi nói, “Harry, cậu là người bạn quan trọng của tớ, Draco cũng rất quan trọng, tớ không hy vọng cậu ấy vì thế mà giận dữ.”

”À, được rồi.” Trên mặt Harry lộ ra biểu tình chán ghét, cậu ấy nhún vai“Nói thật, cậu cũng nên lo lắng đi! Ở cùng chỗ với tên hỗn đản đó cũng sẽ làm những người khác cảm thấy không ưa được!”

Tôi gần như bị cậu ấy chọc cười.

”Tớ biết cậu và cậu ấy không hợp nhau từ năm thứ nhất…” Tôi cười “Nhưng tớ không thể phủ định việc cậu ấy đối xử với tớ rất tốt!”

”Ah…” Cậu ấy nhìn tôi một lúc, e dè hỏi, “Cậu và cậu ta…đang hẹn hò?”

Tôi ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi như vậy.

Nghĩ nghĩ, tôi nói: “Cứ cho là thế đi!”

”Chẳng qua là…” Cậu lại nhìn tôi một cái, ấp a ấp úng nói, “Lúc đi ngang qua dãy bàn Slytherin vào giờ ăn trưa, tớ nghe nói…cậu ta mời Parkinson đi vũ hội.”

Tôi nhất thời cảm thấy lòng mình trùng xuống.

”Ừ?” Tôi mỉm cười, cố gắng biểu hiện ra vẻ ‘tớ chẳng quan tâm’ nói, “Bọn tớ đang cãi nhau…cũng chẳng có gì quan trọng…”

Harry nhìn tôi với vẻ hiểu rõ.

”Tớ phải đi rồi, có quyển sách tớ phải xem xong trong chiều nay.” Tôi hắng giọng một cái, không chịu nổi ánh nhìn của cậu ấy, “…tạm biệt!”

”Tạm biệt!” Harry nói.

Tôi xoay người đi thẳng về phía ký túc xá Slytherin, vừa đi vừa cảm thấy ngọn lửa phẫn nộ đang bốc cháy trong lòng tôi. Cho dù tôi đã nói với Hermione về việc có thể cậu ta sẽ mời Parkinson, nhưng tôi không nghĩ cậu ta thực sự sẽ làm như thế!

Tôi nổi giận đùng đùng đi vào phòng Sinh hoạt chung. Draco đang ngồi ở ghế sa lon màu đen bên cạnh lò sưởi âm tường, cậu liếc nhìn tôi một cái, “hừ” một tiếng, lớn tiếng nói“Thật không tưởng tượng đến, được đích thân Cứu thế chủ mời đi vũ hội cơ đây! Cảm giác thế nào? Có phải là thụ sủng nhược kinh không?”

Tôi dừng lại, trừng mắt nhìn cậu nói: “Tớ có tham gia vũ hội với Harry hay không thì liên quan gì đến cậu?”

Cậu ta không phải đã mời Parkinson sao? Còn có tư cách gì mà mỉa mai tôi như thế?

Draco hiển nhiên là không nghĩ tới tôi sẽ trả lời như vậy, ánh mắt lam nhìn tôi như có ngọn lửa bùng cháy, sắc mặt tức giận đến trắng bệch.

Tôi phẫn nộ, trừng mắt nhìn lại, sau đó xoay người về lại phòng ngủ của mình.

Trong trường học được trang trí lộng lẫy vô cùng. Có lẽ là bởi vì năm nay có khách nước ngoài, đồ trang trí cho lễ Giáng Sinh năm nay càng lộng lẫy hơn so với năm trước. Tay vịn cầu thang bằng đá cẩm thạch bám đầy băng tuyết. Mười hai cây thông được đặt trong Đại sảnh đường. Trên cây treo đầy đồ trang trí tinh xảo, quả cây sồi xanh lòe lòe tỏa sáng cho đến cả con cú mèo vàng còn sống không ngừng kêu to. Các bộ áo giáp cũng được phù phép qua, chỉ cần có người đi ngang qua, chúng nó sẽ bắt đầu đọc thơ ca ngợi Giáng sinh.

Cho dù tôi chẳng có chút hứng thú gì với lễ Giáng Sinh năm nay thì nó vẫn cứ tới thôi.

Sáng sớm lễ Giáng Sinh, lúc tôi tỉnh dậy đã thấy dưới chân giường chất đống quà tặng. Tôi xem trong đống quà, đương nhiên là chẳng có món quà nào của Draco.

Tôi phiền não mở đống quà của mình. Món quà đầu tiên đến từ Harry, một hộp kẹo khổng lồ. Món quà thứ hai là một quyển sách có tên “Tuyên ngôn của người chiến thắng”, nhìn tên người gửi, là Pansy Parkinson.

Sau đó tôi mất sạch hứng thú mở quà.

Hôm nay rất lạnh. Bên ngoài lâu đài là một khung cảnh trắng xóa tràn ngập tuyết trắng, và có vẻ là chẳng có ai muốn ra bên ngoài cả.

Tôi mặc áo choàng thật dày, đeo găng tay và bắt đầu đi lại trong sân trường không mục đích, tiếng chân dẫm tuyết vang lên trong không gian tĩnh lặng.

”Này!” Có tiếng ai đó kêu lên, một quả cầu tuyết trúng vào sau gáy tôi, tôi vừa lạnh lại vừa đau.

Tôi nổi giận đùng đùng xoay người, phát hiện Ocil Gourde đang ngồi xổm dưới một gốc thông lớn, cậu ta nhìn tôi cười cười.

Tôi ngồi xuống nắm một vốc tuyết ném qua, cậu ta tránh được, cười lớn và tiếp tục ném một quả cầu khác về phía tôi.

Chúng tôi cứ tiếp tục ném tuyết qua lại như thế. Cậu ta quả thật là cao thủ ném tuyết, mỗi lần ném vừa chuẩn vừa ác, né tránh nhanh nhẹn vô cùng. Mãi cho đến khi tôi không chịu nổi nữa, rút đũa phép ra, phù phép vào đám tuyết trên cây. Rất vừa lòng trông thấy cậu ta vị vùi trong đống tuyết to.

”Cô quả là một cô gái ác độc!” Cậu ta vất vả bò từ trong đống tuyết ra, cả người run rẩy và lạnh cóng vì tuyết bám trên người, “Chỉ là đùa một chút thôi mà, dùng đũa phép là ăn gian!”

Tôi cất đũa phép vào túi, phủi sạch tuyết bám trên một tảng đá lớn và ngồi lên.

”Cậu mới là ác độc đấy! Cậu ném tuyết vào tôi thì nhẹ nhàng lắm chắc?” Tôi nói, “Tôi nghĩ chắc chắn cả người tôi sẽ toàn là vết bầm!”

”Yên tâm đi!” Cậu ta đi tới, ngồi bên cạnh tôi, cười nhạo nói, “Tôi tin tưởng da của cô không mềm mại như cô nghĩ đâu!”

Tôi liếc cậu ta một cái.

”Kỳ nghỉ này cậu không về nhà sao?” Tôi nói, “Dường như Slytherin không có ở lại trường nhiều lắm!”

”Có vũ hội Giáng Sinh.” Cậu ta nói.

”Chỉ có học sinh năm thứ tư trở lên mới có thể tham gia!” Tôi bĩu môi nói.

”À…” Cậu ta ho khan một tiếng nói, “Đây mới là nguyên nhân tôi tìm cô đấy!”

”Sao?”

Cậu ta chà xát hai tay, thở ra một hơi, “Cô có bạn nhảy chưa?”

”Này…” tôi âm trầm nói, “Tôi chán ghét vấn đề này.”

”Cô thấy tôi thì thế nào?” Cậu ta quay đầu, nhe răng cười, “Tôi biết có thể mang theo bạn nhảy ở lớp dưới!”

”Aha…” Tôi cười lạnh một tiếng, kéo dài thanh âm của chính mình, “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ tìm Martina?”

Cậu ta lập tức thu lại nụ cười, phụng phịu liếc nhìn tôi: “Cô biết?”

”Biết cậu thích Martina?” Tôi nói với vẻ ngoài ý muốn, “Hiện tại tôi mới biết. Khi nãy chỉ là đoán thôi!”

Cậu ta buồn bực quay đầu đi.

”Phiền não của thiếu niên, thật sự ngây ngô đáng yêu…” Tôi mỉm cười nói.

”Tôi nghĩ tiểu thư Hopper hiện tại cũng rất phiền não, cô với Malfoy…” Cậu ta cười lạnh, nhanh mồm nhanh miệng phản kích.

Ngay lập tức, sắc mặt tôi tối lại.

Chúng tôi ngơ ngẩn ngồi trên tảng đá một lúc rồi ai đi đường nấy.

Tôi và Hermione gặp nhau vào buổi chiều, chúng tôi tìm một phòng học trống rồi đi vào.

Cô đã thay một bộ lễ phục màu hồng phấn, có vẻ rất lo lắng bất an.

”Đừng lo lắng.” Tôi cổ vũ cô, bắt đầu thi triển pháp thuật làm đẹp cho cô, “Tớ chắc chắn sẽ giúp cậu trở nên thật xinh đẹp!”

”Đáng ghét! Mái tóc của tớ…” Cô nàng phiền não kéo kéo mái tóc màu đỏ đang xõa tung của mình, “Chết tiệt!”

”Yên tâm đi nào!” tôi giữ tay cô lại, “Tin tưởng tớ nào, tớ có thể khiến cho nó ngoan ngoãn vào nếp theo ý cậu!”

Đầu tiên dùng Mặt-mày-tươi-tỉnh, kế tiếp là bùa chú liên tục. Draco hướng dẫn tôi dùng pháp thuật để làm đẹp, trình tự thực hiện đúng như cậu đã chỉ.

Tôi ngừng lại.

Kỳ thật ban đầu chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, tôi và Draco rốt cuộc đã làm gì mà xé to đến thế này đây?

Hermione ngẩng đầu nhìn tôi.

”Không có việc gì.” Tôi lắc đầu, tiếp tục đùa nghịch trên tóc cô.

Mất của chúng tôi hơn một giờ đồng hồ, hiệu quả thật sự không tồi nha. Khi tôi đưa cho Hermione cái gương nhỏ để cô tự xem, cô kinh ngạc kêu một tiếng.

”Đây là tớ thật sao?” Cô dùng cả hai tay che miệng lại, trong ánh mắt lộ rõ vẻ vui sướng.

”Cậu vốn rất xinh đẹp mà.” Tôi mỉm cười nói, “Còn bây giờ thì mau đi đi.”

Hermione ôm tôi một chút: “Cám ơn cậu, Sylvia.”

Krum đã chờ ở bên ngoài lâu đài. Anh ta mặc một bộ lễ phục phẳng phiu màu đỏ sậm, khoác bên ngoài áo choàng viền lông. Nhìn qua giống như một vị vương tử oai hùng.

Nàng công chúa Hermione mặc áo váy màu hồng phấn bước chậm rãi xuống cầu thang, vương tử Krum xoay người nhìn công chúa của mình, cúi mình thi lễ với nàng.

Hermione nở nụ cười rạng rỡ, khoác tay với Krum, cả hai cùng chậm rãi tiến về nơi tổ chức vũ hội.

Tôi thu hồi ánh mắt của mình, thở dài, chậm rãi trở về hầm Slytherin.

Tôi có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc truyền đến từ vũ hội, dường như tất cả người trong lâu đài đều đã đi đến đó, chỉ một mình tôi ở lại đây.

Tiếng bước chân của tôi vang vọng trong hành lang. Thật sự rất yên tĩnh.