[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 107: Cái gọi là thưởng thức




Edit: Nguyen_Khanh

Làn da của Draco rất tốt, co dãn mà trơn mịn.

Ngón tay của tôi sờ soạng từng tấc trên lưng cậu, mơ hồ xúc động: “Cậu béo!”

Động tác của Draco dừng lại, nói: “Cái gì?”

“Cậu béo hơn” Tôi sung sướng sờ soạng khắp lưng rồi đến trước ngực Draco. Da cậu quả thực rất mềm mại, cơ thể mỏng manh phập phồng theo mỗi nhịp hô hấp “Tớ còn nghĩ sẽ không thấy được xương sườn của cậu nữa này!”

“Sylvia…” Draco nói, “Cậu có cần sát phong cảnh như vậy không?”

Tôi lẩm bẩm một tiếng, đặt tay lên vùng cổ của cậu ta.

Cậu rướn người lên hôn nhẹ nhàng thái dương của tôi. Cảm giác này…tốt lắm, tôi cảm thấy được sự trân trọng của Draco dành cho tôi.

Sau đó chân cậu ấy chen vào giữa hai chân tôi.

Đến lúc rồi sao?

Tôi mơ hồ và mê man nhìn nóc phòng tối đen. Sự mơ hồ, khẩn trương, sợ hãi, có chút cảm giác kỳ quái cùng chút gì đó bi thương trộn lẫn vào nhau, làm lòng tôi rối loạn.

Tôi đang chờ thời khắc đó.

Thật lâu sau, khi tôi bắt đầu cảm thấy kỳ quái, Draco rốt cục lên tiếng.

“Này…có thể bật đèn không?”

Tôi thắp một ngọn đèn nhỏ trên đầu giường. Nhờ ánh sáng từ ngọn đèn, tôi trông thấy mặt Draco đỏ bừng, đầu nghiêng qua một bên không nhìn vào tôi.

Được rồi, tôi hiểu rồi!

Tôi nhịn không được mà bật cười.

Sắc mặt Draco càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, tựa hồ ngay lập tức sẽ bạo phát.

Tôi ngừng cười, nghiêm túc an ủi hắn: “Uhm…thật ra…lần đầu tiên không tìm thấy cũng rất bình thường, tớ hoàn toàn có thể hiểu mà!”

Draco quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt bạc nhìn tôi như có thể thiêu đốt tôi ngay lập tức.

Tôi co rúm lại: “Biết rồi, tớ không nói nữa.”

Draco chán nản cúi nhìn tôi. Hai tay giữ lấy mặt tôi, những sợi tóc màu bạch kim rũ xuống, nổi bật trên mái tóc đen của tôi.

Tôi cảm thấy mình đang đông cứng lại.

Draco nói: “Cậu chuẩn bị tốt chưa?”

Tôi cứng ngắc gật đầu.

Sau đó, vào thời điểm cậu sắp vào, bản năng sợ hãi khiến tôi không thể tự chủ được mà kẹp chặt thắt lưng cậu, làm cậu phải dừng hành động của mình lại.

Draco hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Thoải mái đi nào…thoải mái chút đi…tớ sẽ không tổn thương cậu…”

Lời nói nỉ non bên tai, nhẹ nhàng thổi khí. Thật ngứa! Mà cũng thật kỳ lạ, cơ thể tôi lại dần thả lỏng.

Nhưng vào lúc cậu bắt đầu động tác một lần nữa, tôi lại không tự chủ mà nhéo thắt lưng cậu, tiếp tục tránh thoát.

Draco trừng mắt nhìn tôi, sau đó buồn bực nghiêng người, thả người nằm bên cạnh tôi: “Cậu căn bản là không chuẩn bị tốt!”

Tôi xấu hổ lại còn bất an nói: “Đây là bản năng…tớ cam đoan sẽ không làm thế nữa!”

Cậu nhìn tôi, thở dài một hơi, cánh tay luồn qua cổ tôi, cằm gác lên đầu tôi: “Được rồi! Đừng miễn cưỡng chính mình!”

Cằm cậu khiến ót của tôi cảm thấy ngứa. Trong lòng cậu, tôi khẽ nhúc nhích, mặt dán trong ngực Draco.

“A~” tôi buồn bực nói, “Có lẽ chúng ta nên chờ mình lớn hơn chút nữa…”

“Tớ đã hy vọng cậu ý thức được việc đó sớm hơn!” Thanh âm rầu rĩ của Draco truyền xuống từ đỉnh đầu tôi “Hôm nay cậu không nên mời tớ đến mới phải!”

“Tớ mời cậu đến không phải vì việc này mà!” Tôi hèn mọn nói.

Draco hôn nhẹ lên tóc tôi.

“Không phải vì việc này? Chẳng lẽ ý cậu chỉ là thuần túy xem váy ngủ sao? Sylvia, cậu thật rất gian xảo!”

Draco dừng một chút, buông cánh tay đang ôm tôi ra, cúi đầu nhìn tôi.

“Khoan nào…” Cậu cẩn thận, chậm rãi nói, “Đừng nói cho tớ biết cậu không hiểu váy ngủ là ý gì đấy!”

Tôi ù ù cạc cạc nhìn hắn.

Cậu rên rỉ một tiếng: “Ôi, Merlin.”

Tôi thật cẩn thận hỏi: “Ý của cậu là, trong thế giới ma pháp, áo ngủ có ý nghĩa đặc thù?”

“Đương nhiên, đương nhiên! Đây là lý do tớ đến đây đêm nay!” Draco nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi nói, “Cậu đúng là khiến người tuyệt vọng! Hay…dân Muggle đã cởi mở đến thế này? Cho dù cậu lớn lên ở thế giới Muggle cũng phải biết áo ngủ là đồ riêng tư chứ!”

“Riêng tư? Cậu đâu phải chưa từng thấy tớ mặc đồ ngủ đâu!” Tôi ngạc nhiên nói, “Tớ cũng từng thấy cậu với Blaise, cả Parkinson mặc đồ ngủ nữa mà.”

“Đó là tình huống đặc thù, cậu chẳng lẽ cho rằng đường đường là một Slytherin lại có ham mê mặc đồ ngủ gặp người chắc?”

“Chính là…các cậu không có bộ dáng thẹn thùng mà…” Tôi nói.

Kiếp trước tôi căn bản không có thói quen mặc đồ ngủ. Ở phòng trọ của tôi vẫn thường xuyên gặp các bác gái mặc đồ ngủ đi chợ. Đối với tôi, áo ngủ có nghĩa là “thứ quần áo không mặc khi ra ngoài”.

“Merlin a…Cậu chẳng hiểu gì hết!” Draco quả thực rên rỉ “Trọng điểm không phải là áo ngủ, mà là tớ tặng áo ngủ cho cậu! Một…đứa con trai tặng áo ngủ!”

“Là…ám chỉ việc đó? Tớ hiểu rồi…” Tôi xấu hổ ho khan một tiếng, trấn an cậu ta “Cậu gấp gáp quá! Tớ mới mười bốn tuổi!”

Draco không thể tin được nhìn tôi.

“Là cậu muốn tôi…” Cậu ta tức giận nói, “Merlin a…nghĩ lại lúc đó tớ thiệt ngu xuẩn mà! Tớ nghĩ nếu không đáp ứng cậu, cậu sẽ cảm thấy bị tổn thương…”

“Hả, lúc đó tớ không biết ý nghĩa khác của áo ngủ mà! Ai biết trừ bỏ dùng để mặc trong nhà còn có hàm ý khác đâu!” Tôi xấu hổ cực kỳ, nói lảng qua việc khác “Nói thật, lúc đó tớ còn nghĩ cậu tặng tớ áo ngủ còn không thực tế bằng việc tặng thứ hữu dụng khác nữa cơ…”

Draco thoạt nhìn như bị chọc giận đến nghẹn luôn. Cậu ta trừng mắt với tôi.

“Tốt.” Cậu nói. Sau đó kéo chăn, xoay người không hề để ý tôi .

Thật là kỳ quái, rõ ràng tôi chẳng làm sai việc gì nhưng sao tôi lại cảm thấy chột dạ nhỉ?

“Draco?” Tôi chạm nhẹ phía sau lưng của Draco.

Cậu không trả lời, nhưng tôi biết cậu vẫn còn tỉnh.

“Được rồi, tớ sẽ giải thích.” Tôi nói.

“Bây giờ cậu cũng biết đây là hiểu lầm… Cậu phải biết lúc cậu hôn tớ, tớ đã rất kinh ngạc! Tớ nghĩ cậu đang xúc động…ý tớ là…cậu sợ tớ bị tổn thương, tớ cũng vậy, tớ cũng sợ nếu tớ từ chối cậu cũng sẽ bị tổn thương…”

“…” Draco xoay thẳng lại, rầu rĩ nói, “Tớ thật ra đã hy vọng cậu có thể cự tuyệt chuyện đó. Không phải là tớ đã không chờ đợi nhưng tớ không nghĩ sẽ phát sinh qua loa như thế!”

“Hì. Xem ra chúng ta là có cùng suy nghĩ.” Tôi cười cười nói, “Hiện tại quả thật không phải thời cơ tốt. Có lẽ chúng ta nên chờ đến khi mười sáu tuổi.”

Nghĩ nghĩ, tôi bổ sung một câu, “Nhưng thật ra tớ nghĩ hôn quả thật rất tuyệt!”

Draco hừ một tiếng, duỗi cánh tay ra. Tôi gối đầu lên cánh tay cậu ta.

“Cậu thật là kẻ không có thường thức.” Cậu nói thầm.

“Tớ chưa bao giờ biết đó là thường thức.” Tôi gạt những sợi tóc của cậu ta đang đâm vào má tôi ra, “Không ai nói cho tớ biết.”

“Cái gọi là thường thức chính là không cần nói rõ cũng biết!” Draco nói.

“Được rồi. Có lẽ mọi người cho rằng thường thức là thứ không cần tiếp xúc qua cũng có thể hiểu rõ ha.”

“Không tiếp xúc qua? Có lẽ cậu sống trong thế giới khác với tớ chăng? Bình thường cậu sống thế nào, Sylvia?”

“À, tớ nhớ là đã từng nói rồi mà! Tớ thường đọc sách lúc rảnh rỗi. Nhưng mà trong sách đâu có nói về phương diện này đâu?”

“Không ai sẽ đem thường thức viết ở trong sách, giống như cậu sẽ chẳng bao giờ nói với người khác một cộng một là hai vậy!”

“Được rồi, đúng là tớ sống ở thế giới khác đấy!”

“Để tránh việc phát sinh thêm một hiểu lầm chết tiệt nào nữa…” Draco nói, “Tớ cho rằng chúng ta nên nói rõ với nhau một chút.”

“Đồng ý.” Tôi nói.

Chúng ta nhỏ giọng nói chuyện với nhau , không khí so với từ trước càng thêm hòa hợp.

Chúng tôi ngủ lúc nào không biết.

…Sau đó, khi tỉnh dậy tôi lại thấy mình nằm trên sàn nhà.

Tôi lấy râu của Merlin ra thề, tôi sẽ không bao giờ ngủ chung giường với cậu ta nữa.

Tôi phẫn hận đứng lên, nhìn gương mặt đang ngủ say của cậu ta. Lấy tay chọc chọc vào má cậu ta. Lấy đũa phép ra, đem quần áo cậu ta biến dài ra.

Tôi đi tắm rửa rồi sau đó mang theo một quyển sách đi vào phòng Sinh hoạt chung bắt đầu xem.

Ước chừng nửa giờ sau, Draco hoang mang rối loạn chạy ra từ phòng ngủ, trong tay là áo choàng đã bị tôi biến dài ra.

Tôi đứng lên, làm bộ mờ mịt khó hiểu nhìn cậu ta.

Cậu ta nhìn tôi, thấy vẫn cao hơn tôi, thở ra nhẹ nhõm. Sau đó nhìn tôi với ánh mắt hung dữ.

“Là cậu làm, đúng không?” Cậu ta hung hăng nói.

“Cái gì?” Tôi mở to hai mắt đầy vô tội, ngạc nhiên hỏi.

Cậu ta khoanh tay dựa vào tường liếc tôi, cười lạnh nói: “Biểu tình vô tội của cậu có thể làm cho giống chút được không? Tớ thật không nghĩ ra vì sao trước kia lại nghĩ cậu chín chắn đây?”

Tôi cố làm mặt lạnh, nhưng không làm nổi, bật cười.

“Hihi, đây là đáp lễ đấy!” Tôi oán giận nói, “Cậu đá tớ xuống giường. Có lẽ tớ không đủ chín chắn nhưng tớ chắc chắn rằng tư thế ngủ của cậu bá đạo giống hệt trẻ con vậy!”

“Cậu đây là đang nói xấu tớ!” Draco bất khả tư nghị nhìn tôi nói, “Cậu quá ngây thơ.”

Tôi nhất thời cảm thấy tức anh ách trong người.