[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 101: Sinh nhật




27.8.1991

Severus Snape đang ngồi ở ghế dựa đọc sách.

Bên ngoài đột nhiên ma lực phát nổ. Snape dễ dàng đoán được qua những dao động, có một đứa nhóc chết tiệt ở phụ cận đã bạo động.

Dao động mạnh mẽ mà tàn bạo.

Snape hoài nghi là đứa nhóc đó sẽ làm nổ tung bản thân nó.

Nhân viên Bộ pháp thuật mất ba mươi phút mới tới xử lý được.

“Đứa nhóc chết tiệt.” Snape nói. Anh ta bỏ sách xuống, mở cửa đi ra ngoài.

----

Tòa nhà Black rất lớn, phòng rất nhiều. Sau khi tôi đi thăm quan hết, trời cũng muốn tối rùi.

“Cháu nghĩ là cháu phải về rồi.” Tôi nhìn xung quanh gọi “Gadda?”

Con cú mèo bay từ một đống vải bông đầy bụi bay ra, nó vô cùng thân thiết dừng trên vai chú Sirius, sau đó quen thuộc chui vào tóc.

“Chú vô cùng vui vẻ khi mà chú thay đổi hình dạng nó vẫn có thể nhận ra chú,” chú Sirius lấy nó ra khỏi tóc, “Nếu nó không biến đầu chú thành một đống bụi, có

lẽ chú sẽ vui hơn.”

Gadda mổ mổ tay chú ấy làm nũng, bực bội bay lên.

“Gadda.” Tôi nhìn thấy nó có xu hướng bay về phía tôi, vội vàng nói, “Mày tự bay về nhà đi.”

Con cú mèo nhỏ bay vòng vòng trong phòng, đau lòng bay đi.

Tôi xoay người, vừa định chào chú Sirius, chú ấy đột nhiên vỗ tay: “Đúng rồi.”

“Thiếu chút nữa chú quên…” Chú Sirius vỗ trán, đi lên lầu, “Đợi chú ở đây nhé.”

Gần như khi chú ấy biến mất ở cuối hành lang, Kreache liền “bụp” xuất hiện trước mặt tôi, có vẻ như nó coi mệnh lệnh “Không xuất hiện trước mặt tôi” chỉ là đùa, mà nó cũng đã làm như thế.

“Đây là lỗi của Kreache! “ Con gia tinh đập đầu vào tường, lại chọn đúng chỗ nhọn để đụng vào, “ Kreache là một con gia tinh hư hỏng ! “

«Dừng lại ! Dừng lại ! “ Tôi nói.

Con gia tinh dừng lại, con mắt to màu xám trắng đầy tơ máu nhìn chằm chằm tôi, trên trán có một vết thương to đã xanh tím rồi.

“ Được rồi ! Tôi không thể ở nơi này, “ Tôi không nỡ nói, “ Nhưng tôi có thể thường xuyên đến chơi. “

“ A ! “ Kreache hít nước mũi, muốn nói cái gì đấy nhưng đã có tiếng bước chân chú Sirius đến gần, nó lập tức biến mất.

“ Cái con gia tinh chết tiệt kia lại làm gì thế ? “ Chú Sirius đi trên hành lang, bực bội nói, “ Có lẽ cho nó một bộ quần áo là tốt nhất. “

“ Chú không thể làm như thế. “ Tôi nói.

May mắn là chú Sirius chỉn ói. Chú ấy đưa tôi một tấm vé.

“ Đây là cái gì ạ ? “ Tôi tò mò nhận lấy.

“ Vé xem trận bóng, Quidditch World Cup, cháu biết không ? “

“ Không, cháu không biết. “ Tôi chần chờ nói, “ Cháu cũng không thích Quidditch lắm… “

“ Được rồi. “ Chú Sirius nhún vai, cầm lại tấm vé, “ Có lẽ chú sẽ cho chú Remus. “

“ Cháu nghĩ đó là ý kiến hay, “ Tôi nói, “ Cháu phải về rồi, chú Sirius. “

“ Chú đưa cháu về. “ chú Sirius nói.

“ Chú đưa cháu về bằng gì ? “ Tôi cảnh giác nói, “ Bằng xe máy ? “

“ Xe máy là một ý kiến hay, “ chú Sirius cười to, “ Nhưng mà chú còn chưa chọn được con xe nào tốt như con lúc trước cả. “

Chú ấy đứng bên cạnh tôi, nắm chặt vai tôi - sau đó, trời đất chao đảo, chúng tôi xuất hiện dưới nhà tôi.

Tôi còn chưa kịp kinh ngạc, thì không nhịn được chạy đến bên tường nôn khan.

“ Thật tiếc. “ chú Sirius cười lớn vỗ lưng tôi, giống như đây là chuyện buồn cười cỡ nào, “ Cháu có vẻ mẫn cảm với bùa chú Độn thổ. “

“ Đây là Độn thổ ạ ? “ Tôi đứng thẳng, thở hồng hộc, oán trách trừng ông ấy, “

Chú nên báo trước cho cháu ! Cháu ghét cái này ! Cháu thà mất một giờ đi phương tiện giao thông của Muggle còn hơn. “

“ Thật ra chú cũng không thích nó. “ chú Sirius xoa đầu tôi - chú ấy là người đàn ông cao lớn, cho dù tôi cao hơn hẳn các cô nàng cùng tuổi, nhưng xoa đầu tôi thì chú ấy vẫn dễ dàng làm “ Chú chỉ nghĩ bây giờ đã tối… trị an xung quanh nhà cháu cũng không được tốt lắm. “

“ Ồ, cháu đã sống ở đây mười bốn năm rồi. “ Tôi than thở.

“ Mười bốn năm, cháu đã gần mười bốn tuổi sao, nhóc ? “ chú Sirius nói, “ Mà sinh nhật cháu là ngày nào ? “

Tôi do dự nhưng vẫn nói: “Ngày hai mươi bảy tháng tám. “

“ Còn hơn một tháng nữa. “ chú Sirius nói, «Ba mươi mốt tháng này là sinh nhật Harry, sinh nhật hai con rất gần nhau đấy. “

“ … vậy à. “ Tôi khô khốc nói, tôi cũng chỉ có thể nói như thế.

“ À, cháu có thể nói cho chú biết, tuổi các cháu thì thích cái gì ? Chú hi vọng có thể chuẩn bị cho tốt. “ Chú Sirius vui vẻ hào hứng nói.

“ Ồ, có vẻ chú định chuẩn bị một ngạc nhiên cho cậu ấy. “ Tôi mỉm cười nói, “ Nhưng cháu cũng không thể hiểu được các cậu nhóc ở tuổi này đang nghĩ gì - bọn họ giống như ở tinh cầu khác tới. “

“ Đương nhiên là phải ngạc nhiên rồi, phải thật long trọng, to lớn ! “ Chú Sirius nở nụ cười, “ Harry có cuộc sống không tốt, Sylvia. Người dì Muggle nuôi dưỡng thằng bé nhưng lại dằn vặt nó. Thậm chí đến tận bây giờ còn chưa được tổ chức sinh nhật - có lẽ chú không nên nói với cháu chuyện này. “

Tôi cũng chưa bao giờ có.

“ Cháu rất vui khi chú tâm sự với cháu, chú Sirius. “ Tôi cố gắng duy trì nụ cười, “ Cháu cho rằng mặc kệ chú làm cái gì, Potter đều rất vui. Từ trước đến giờ cậu ấy đều không có nhưng từ nay về sau chú sẽ bồi thường cho cậu ấy. “

“ Đúng vậy, “ Chú Sirius lại xoa đầu tôi, “ Cháu vẫn là con bé lương thiện am hiểu ý người như thế. À… sinh nhật của nó… Cháu sẽ đến chứ ? “

“ … Không. “ Tôi mỉm cười, “ Weasley nhất định sẽ đến. Cùng cậu ta đứng trong một phòng… Merlin, đó là một kiểu tra tấn tinh thần mới. “

“ Cậu nhóc đó không đến nỗi nào. “ Chú Sirius nói.

“ Cháu không nghĩ thế, trừ khi cậu ta có thể thay đổi thành kiến mà người khác khó có thể tin được. “

“ Được rồi, có lẽ cậu nhóc đó rất bướng bỉnh. Chú phải đi rồi, Sylvia. “

“ … Tạm biệt chú. “

Chú Sirius cười với tôi, biến mất.

Tôi chậm chạp để tay lên ngực. Vừa rồi tôi có cảm giác như có ngọn lửa đang đốt cháy, nó lan ra khắp cơ thể tôi, giống như muốn thiêu cả người tôi vậy.

Tôi dựa vào tường, dưới mái hiên đứng một lúc rồi mới lên lầu.

Kỳ nghỉ hè này trôi qua quá nhanh.

Blaise đến hiệu sách Beautiful mua rất nhiều báo có liên quan đến thế giới phù thủy mười mấy năm nay, còn đặt hàng nhật báo Tiên tri, giống như là đem tin tức mười mấy năm nay của thế giới phù thủy nhồi vào đầu vậy.

Hermione tham gia bữa tiệc “ Cực long trọng, cực lớn “ của Potter, cô ấy tán thưởng nó và nói là Potter thiếu chút nữa khóc.

Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng trọng yếu nhất là - Peter Petigrew vượt ngục. Chú Sirius vô cùng tức giận, gửi thư cho Bộ Pháp thuật nói bọn họ không có năng lực. Chú ấy hối hận vì không giết chết hắn… chẳng sợ việc này sẽ làm cho chú ấy lần nữa trở lại ngục Azkaban.

Tháng tám, Quidditch World Cup bắt đầu rồi, nhật báo Tiên tri để tám trang báo giới thiệu về tình hình các trận đấu và ảnh chụp. Cho dù đến tôi không mấy thích Quidditch cũng nhớ kỹ vài cái tên.

Sáng ngày hai mươi bảy tháng tám, có mấy con cú mèo đến đưa quà sinh nhật cho tôi - điều này thật vui vẻ, bởi vì có rất ít người biết sinh nhật của tôi.

Hermione tặng tôi là một bộ Lịch sử thế giới, vô cùng dày, đề là “ Hi vọng cậu có thể thích nó như mình thích nó. “

Cậu nhóc Blaise tặng chính là một bộ thuốc phun dành cho Phù thủy nữ, đề là “ Ca ngợi phép thuật vĩ đại. “ Tôi lật đi lật lại, mới nghiên cứu ra đây là dùng để trang điểm.

Chú Sirius tặng chính là một bộ lễ phục xinh đẹp, chú ấy đã tặng trước một tuần.

Đề là “ Cháu sẽ cần đến nó. “ Sau khi nhận quà tặng, Hogwarts gửi thư đến, xác định năm nay chúng tôi cần lễ phục.

Draco thật sự tặng váy ngủ - tôi chưa bao giờ thấy chiếc váy ngủ nào đẹp như vậy. Nó vừa nhẹ nhàng lại mềm mại, giống sương mù gần bờ sông, màu xám, giống màu mắt cậu ấy, nhưng cũng giống màu mắt của tôi. Không có lời đề.

Tôi ngay lập tức mặc nó vào - tôi bình thường không hay để ý đến cách ăn mặc, nhưng không có nghĩa là tôi không biết thưởng thức.

“ Blaise, mẹ nhìn này. “ Tôi khen ngợi vuốt ve nó, “ Thật là đẹp. “

Blaise đang ở trong phòng bếp chỉ huy các đồ vật tự động làm bếp, nghe vậy nhô đầu ra nhìn tôi.

“ Đây là váy ngủ ? “ Cô giống như hoảng sợ, “ Là ai tặng ? “

“ … Con đã nhận ? “ Blaise lắp bắp nói, “ Không trả lại ? “

“ Không. “ Tôi ngạc nhiên nhìn cô. Cái váy ngủ này vừa nhìn thấy là rất thoải mái, hơn nữa chắc chắn là đặt may, vì nó may theo số đo của tôi, rất vừa vặn.

Cho dù tôi bởi vì nó quá quý giá mà trả lại… chỉ sợ Draco cũng không thể tặng người khác có cùng số đo với tôi được.

Blaise từ phòng bếp đi ra, xoa xoa tay ngồi trước mặt tôi. Cô nói : “ Mẹ nghĩ là con biết về các phong tục của phù thủy, đúng không ? “

“ A, con biết. “ Tôi nói, năm nhất tôi đã xem rất nhiều sách về phù thủy.

Blaise lại nhìn tôi.

“ Hãy nghe mẹ… “ Cô hắng giọng, nhìn như có vẻ là không chuẩn bị trước, “ Mẹ không muốn trở thành người mẹ hay lải nhải… À, mẹ biết đây là chuyện của con ?

Có lẽ con cho rằng mẹ không có tư cách nói con… A, trời ơi ! Nhưng mẹ vẫn muốn nói với con… “

Cô cân nhắc nói : “ Hãy tự bảo vệ mình. “

Tôi nhịn không được nở nụ cười.

“ Merlin ! Mẹ nói quá khoa trương đấy ! “ Giống như việc tôi mặc chiếc váy ngủ xinh đẹp này có thể mang đến nguy hiểm gì cho tôi vậy. Nhưng tôi vẫn nói “ Con sẽ bảo vệ bản thân, con hứa. “