Buổi sáng ngày Lễ tình nhân lại có tiết Độc dược, thật là quá tệ.
“ Trò Hopper, trò có thể cho tôi biết, màu sắc tiêu chuẩn của độc dược là màu gì ? “ giáo sư Snape nhìn chằm chằm nước thuốc do tôi đưa đến, “
Hay là con mắt trò không nhìn thấy yêu cầu viết trên bảng ? “
“ Màu vỏ quýt. “ Tôi ngoan ngoãn trả lời.
“ A ha, màu vỏ quýt. “ Giáo sư Snape dùng ngón tay tái nhợt của mình lắc
chai thuốc, “ Vậy trò có thể cho tôi biết, đây là màu gì ? “
“ Quất… màu đó, “ Tôi không xác định được, “ Có lẽ còn có chút vàng. “
“ Trò không biết là một chút không giống thì dược liệu sẽ hoàn toàn thay
đổi chứ ? “ Giọng giáo sư Snape trầm thấp mượt như nhung nói, “ Nói cho
tôi biết là trò có biết điều này sao ? “
“ Chính là… “ chính là
Crabbe đem sừng thú mài rất mịn, mà con sên lại nghiền rất lộn xộn - tôi thề dưới Merlin là tôi đã cố gắng hết sức mình rồi, có lẽ tôi không nên để Crabbe xử lý đống dược liệu.
Giáo sư Snape không cho tôi cơ hội giải thích, ông ấy phòng một cái rửa sạch với bình dược của tôi.
“ Lưu lại, trò Hopper. “ Ông ấy lạnh lùng nói, “ Trò làm sạch phòng học đi. “
Được rồi, tôi hoài nghi là dù tôi có làm tốt đến thế nào, giáo sư Snape cũng tìm thấy lý do khác. Ba năm vừa qua đã chứng minh điều này trên người
Potter.
Là một phù thủy cường đại, giáo sư Snape chỉ cần vung đũa phép là có thể làm cho phòng học như mới. Nhưng mà xét đến hành động
của mẹ tôi trong buổi sáng nay đã là cho ông ấy dính áp suất thấp, được
rồi, có lẽ là người bị hại, lại là đứa con thì cũng là trách nhiệm của
nó.
Blaise đồng tình liếc mắt nhìn tôi, vỗ vỗ vai tôi.
“ Thế nào ? Có lẽ trò Zabini nguyện ý ở lại giúp trò Hopper ? “ Giáo sư Snape lạnh lùng nói.
Blaise run lên, cậu ta nhanh chóng thu tay lại, chào giáo sư Snape, rời đi mà không quay đầu lại.
… Thật quá đáng.
Tôi thở dài, đợi toàn bộ học sinh đều rời khỏi, vung đũa phép qua từng cái
bàn một, phóng bùa rửa sạch, biến mất. Tôi làm ra bộ dáng không thể nào
chịu nổi, tôi nghĩ là mình làm vậy có thể giải trí cho người bị hại.
Nhưng mà giáo sư Snape cũng không vui vẻ. Ông ấy đứng trên bục giảng không
thay đổi sắc mặt nhìn tôi một lúc, mắt đen trống rỗng.
Sau đó ông ấy nghiêm mặt trở về phòng làm việc.
Đợi đến khi tôi rửa sạch toàn bộ những cái bàn, thì cũng đã qua bốn mươi phút.
Tôi vuốt cái bụng kêu đói ầm ĩ, hi vọng phòng ăn còn đồ ăn, vừa nghĩ vừa đi ra ngoài.
Draco đang hết kiên nhẫn đi tới đi lui ở bên ngoài.
“ Thật là quá sung sướng, “ Tôi nghênh đón, “ Cậu làm cho tớ biết là tối thiểu là kẻ hèn này không bị Slytherin vứt bỏ. “
Cậu ta đánh giá tôi một lúc, kiêu ngạo nâng cằm nói : “ Đừng hiểu nhầm, tớ
chỉ đến đây vì sách giáo khoa của tớ vẫn để ở lớp, tớ đến lấy nó. “
“ Đương nhiên là sách giáo khoa của cậu không ở trong phòng học, “ Tôi
suýt phì cười, “ Có lẽ cậu nên đến chỗ khác tìm xem ? Nhưng bây giờ bọn
minh đến nhà ăn đi, mình đói đến mức có thể ăn hết một cái đầu trâu đấy. “
“ Tớ nghe thấy bụng cậu kêu rồn rột, thật không nhã nhặn tí
nào. “ Cậu ấy hừ một tiếng, khuỷu tay hơi hơi giơ ra, “ Tớ đã bảo Blaise để lại đồ ăn. “
“ Đúng thế đúng thê, “ Tôi khoác tay lên, cùng
cậu đi về phòng sinh hoạt chung Slytherin, “ Mình không nhã nhặn, có thể gọi là thô lỗ, có lẽ cái mũ phân loại nên phân mình về nhà Gryffindor. “
“ Hiển nhiên là nơi đó rất hợp với cậu. “ Draco nói.
Trong phòng sinh hoạt chung, Parkinson đang cao hứng phỏng đoán những gì tôi gặp phải trong phòng độc dược với Blaise.
“ Tóm lại, tớ dám cá là giáo sư Snape sẽ không để cho cô ấy thuận lợi làm xong. “ Cô ấy nói.
“ Tiếc quá, “ Tôi nói sau lưng cô ấy, “ Tớ đã thuận lợi trở về. “
“ A, “ Cô ấy thở dài quay đầu, nháy mắt thét chói tai, “ Các cậu đang làm gì đấy ! “
Ánh mắt hung tợn của cô ấy nhìn chằm chằm vào chỗ tôi khoác tay lên tay Draco, muốn đốt chỗ đấy thành cái động.
Draco như không có chuyện gì bỏ cánh tay ra, lười biếng ngồi cạnh Blaise.
Sự tức giận của Parkinson chắc chắn sẽ không trút xuống Draco, cô ấy căm tức nhìn tôi.
“ Bình tĩnh nào, Parkinson. “ Tôi nói, “ Cậu mang tất cả mọi cặp mắt đến đây rồi. “
“ Nếu cậu nói cho tôi biết vừa rồi các cậu làm cái gì. “ Parkinson hít một hơi thật sâu, kiêu ngạo thẳng lưng.
“ Tớ nghĩ việc này là không cần thiết. “ Tôi nói. Tôi bực bội liếc mắt về phía Draco.
Cậu ta… nhỏ lại.
Hiển nhiên là tôi không gặp ảo giác bởi vì Blaise và Parkinson đều giật
mình, vài người chú ý bên này đều đứng lên, muốn đi đến bên này.
Tôi ở tình thế nghiêm trọng này đứng bật dậy, bắt lấy cái áo choàng đã rơi
xuống mặt đất của Draco, vội vã ôm cậu ta chạy xuống Bệnh thất.
“ Này, trò phải giữ im lặng ! “ Bà Pomfrey phẫn nộ quát tôi. Sau đó bà ấy ngạc nhiên nhìn tôi, “ Trò vẫn khỏe lắm. Mà hiện tại Bệnh thất cũng
không có ai để thăm hỏi. “
“ Không, không phải là em. “ Tôi thở
hổn hển nói. Tôi mang Draco từ trong áo choàng ra, đưa cậu ấy cho bà
Pomfrey nhìn, “ Là cậu ấy. “
“ Thuốc Co rút ? “ Bà Pomfrey liếc
nhìn cậu ta một cái, quyết đoán nói, “ Để cậu ta lên giường đi ! “ Sau
đó bà vội vàng đi ra ngoài.
Draco tức tối đạp đạp cái chân nhỏ của mình, tức giận phát điên : “ Cậu đã bảo là sô cô la tặng cho mình không có vấn đề gì ! “
“ Cậu ăn rồi ? “ Tôi cẩn thận ôm cậu ấy, đặt cậu ấy lên giường, “ Không,
đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, mình đảm bảo. Đây có thể là di
chứng từ tối hôm qua… “
“ Từ tối hôm qua ? “ Draco bình tĩnh hỏi.
“ Thật ra là… “ Tôi liếc nhìn cậu ấy, “ À… Sô cô la tối hôm qua có cho
thêm thuốc co rút, mình còn cố ý cho thêm vài loại dược liệu nữa. “
Cậu ta nheo con mắt nhạt màu của mình : “ Tối hôm qua cậu không nói cho mình biết. “
“ Mình nghĩ nó sẽ không tạo ra vấn đề quá lớn… Tớ nói là, trước đó tớ đã
làm thiệt nhiều cách thay đổi độc dược… à, được rồi ! “ Tôi hít sâu một
hơi, “ Đây là lỗi của mình. “
“ Đương nhiên ! “ Draco cười lạnh
nói, “ Chủ nhiệm phạt cậu ở lại vệ sinh lớp thật là chính xác, cậu hẳn
là nên để cách bào chế thuốc ở trong đầu chứ không phải để trên mắt mình ! “
Bà Pomfrey hấp tấp đẩy cửa đi vào, phía sau là giáo sư Snape giống như đám mây đen tiến vào.
“ Chúng ta phải kiểm tra cậu ta. “ Bà nói, rồi đũa phép trong tay phóng bùa chú vào người Draco.
“ Ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì ? “ Giọng nói giáo sư Snape mượt như tơ vang lên.
“ Thưa giáo sư, là Sylvia Hopper, “ Draco không do dự bán đứng rôi, “ Cô ấy cho thuốc co rút không thành công vào sô cô la. “
Ở trước mặt giáo sư Snape, tôi không nâng nổi đầu lên giống như cổ đã bị
chặt đứt vậy. Tôi cúi đầu, liếc nhìn Draco qua khóe mắt, chuyện này thật là tuyệt… rõ ràng vừa rồi còn khoác tay nhau thân thiết đấy.
“
Lại là trò, trò Hopper. “ Giáo sư Snape xoay người về phía tôi, “ Như
vậy trò có thể cho ta biết vì sao ? Vì sao lại đưa Draco sô cô la có cho thêm thuốc co rút ? “
Cũng không phải cho Draco. Nhưng dù cho là đứng trước mặt là chủ nhiệm nhà Slytherin, tôi cũng không thể nói đó là sô cô la tặng cho Weasley.
Tôi đau lòng cúi đầu, cảm thấy rằng mình không thể rửa sạch tội danh rồi.
“Mười lăm ngày cấm túc, mỗi ngày từ sáu giờ đến chín giờ tối.” Giáo sư Snape
lạnh lùng nói, “Thuốc co rút của trò cho thêm cái gì? Nói đi.”
Tôi khóc không ra nước mắt nói: “… Thêm hai phần nhớt đỉa, thưa thầy”.
“Vì hai phần nhớt đỉa cho thêm vào thuốc co rút, cấm túc tăng thành một
tháng”. Giáo sư Snape nói, “Trò nên thấy may mắn vì nó thành công tăng
thêm tác dụng mà không phải biến thành độc dược hoặc cái gì đó. Bây giờ, đi ra ngoài”.
Tôi ở ngoài Bệnh thất đến khi bà Pomfrey đồng ý cho tôi vào thăm.
Draco đã khôi phục thành thiếu niên mười bốn tuổi, cậu ấy nằm khểnh chân trên giường, thấy tôi đi vào liền quay mặt đi.
Tôi cẩn thận đi qua đó, cười nói: “Thấy cậu khôi phục như cũ, mình rất vui, Draco”.
Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi một cái.
Được rồi, tôi biết lần này cũng buổi tối hôm qua không giống nhau, hôm qua
là ở phòng ngủ của tôi, chỉ có mình tôi thấy. Mà hôm nay là ở nơi công
cộng, có mười mấy người nhìn thấy.
Mặt mũi quý tộc cùng tính tự ái của đàn ông bởi vì tôi mà chịu tổn thương rồi.
“Tớ biết là tớ không thể bồi thường cho cậu được…”. Tôi khổ sở nói, “Cho dù cậu sẽ không ngạc nhiên, nhưng mình muốn nói mình rất xin lỗi cậu”.
Cậu ta không thèm để ý đến tôi.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, hít hít cái mũi, chuẩn bị rời đi.
Đến khi tôi mở cửa Bệnh thất, trong nháy mắt Draco nổi giận đùng đùng nói:
“Tớ tuyệt đối sẽ không ăn đồ cậu làm nữa! Không bao giờ!”.
“Draco?” Tôi vui mừng, xoay người lại, ánh mắt sáng lên nhìn về phía cậu ấy, “Tớ thề sẽ không bao giờ… để cái gì có thể ăn được trước mặt cậu nữa. Cậu
tha thứ cho mình, đúng không?”
Cậu ta kiêu ngạo hất cằm lên.
“Nếu trong một tháng tới cậu làm bài tập giúp mình/”
“Cái gì?” Tôi tức giận nhảy dựng lên, “Lại nói cái này cũng là do cậu tự tiện ăn đồ của mình, mới gây ra hậu quả này!”
“Ý cậu là mình đáng đời, đúng không??” Draco tức phát điên, “Giải thích đi? Đó là giả sử đúng không?”
Tôi rụt lùi, sau đó hợp tình hợp lý đứng thẳng dậy, “Đương nhiên đó là sự
thật, chỉ là không có nghĩa là mình sẽ nhận điều kiện không công bằng
này!”
“Thế như thế nào mới là điều kiện công bằng?” Draco nheo mắt lại, “Cậu muốn nói là mình cũng cho cậu thuốc co rút à?”
“Được, mình không sao cả.” Tôi mặt dày ngang bướng nói.
Cánh cửa bật mở. Bà Pomfrey đứng ở cửa gào lên với chúng tôi: “Không ai nói
cho các trò biết là phải giữ im lặng trong Bệnh thất sao, hai cô cậu?”
“A, cô Pomfrey, cô có thể đuổi cô tiểu thư quái vật này theo tới giường của em thì em vô cùng cảm ơn cô.” Draco nổi giận nói.
Bà Pomfrey nheo mắt lại nhìn cậu ta.
“Nếu trò đã có sức để tranh cãi thì ta nghĩ là trò đã hoàn toàn khỏe mạnh, không cần phải… ở lại Bệnh thất nữa.”
Cô đuổi hai chúng tôi ra ngoài.
Draco tức giận đến mặt hồng hồng.
“Tớ đánh cuộc với Merlin, biết cậu là điều bất hạnh nhất trong cuộc đời mình là biết cậu.”. Cậu ta vừa đi vừa hung hăng nói.
Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cứng cổ không nhìn tôi, má đều phồng lên.
Giống một con thỏ chiếm kho thóc của con chuột.
Tôi không nhịn được cười thành tiếng.
“Cậu đang cười nhạo mình?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tôi quả quyết phủ nhận, đi lên lấy lòng, nói sang
chuyện khác, “Lại nói, năm học này cậu tiến vào Bệnh thất có vẻ nhiều
hơn Potter đấy.”
Quả nhiên là cậu ta bị dời đi sự chú ý, chán
ghét nhăn mày: “Vượt qua cậu ta ở phương diện này làm mình không cảm
thấy vinh hạnh.” Co dù đã đối chọi gay gắt ba năm qua, nhưng Potter vẫn
không thẹn là “cỗ máy hấp dẫn Malfoy”.
“À, nói tiếp, ngày mai Gryffindor sẽ đối đầu với Ravenclaw.”
“A ha, … mình mới nhớ ra là cậu bé vàng nhà Gryffindor đã mất cái chổi
Nimbus rồi. Có lẽ cậu ta bay trên một cái chổi Cleansweep 7?”
“Cậu vui vẻ khi có người gặp họa, Draco, điều này là không hay ho đâu.”
“Chẳng lẽ cậu không mong chờ trường hợp đó sao?”
“À…”