[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 3 - Chương 85: Bùa chú và rạn nứt của ba sư tử nhỏ




Tôi cảm ơn chị Martina, bắt đầu xem các tư liệu trong tủ.

“ Hopper. “ Một âm thanh vang lên phía sau lưng tôi.

Tôi quay người nhìn lại, thì ra là anh Coffey, anh đã lâu rồi không thấy.

“ Chào anh, anh Coffey. “

Anh ấy đứng lại trước mặt tôi, con mắt màu nâu trong suốt lại lạnh nhạt.

“ Bùa chú ? “ Anh ấy nhìn tư liệu trong tay tôi, “ Tôi nghĩ trong tất cả các loại Phép thuật Hắc ám thì em không quan tâm nhất là bùa chú. “

“ Anh nói đúng. “ Tôi cẩn thận nói.

“ Vậy vì sao trò Hopper không cố gắng hiểu rõ toàn bộ các Bùa chú Hắc Ám và Độc dược Hắc Ám mà lại xem xét bùa chú thôi ? “ Anh ta cười lạnh nhạt, “ Tôi nghĩ mình nên nhắc nhở em rằng những thứ gì học được trong này thì chỉ được sử dụng trong những tình huống đặc thù. “

“ Đúng thế. “ tôi hơi chán nản nói, “ Em muốn phóng bùa vào một bạn học. “

“ Có lẽ tôi đã đánh giá cao tính cảnh giác của trò Hopper. “ anh Coffey lạnh lẽo nói, “ Tôi cho rằng ở thời điểm bất kỳ, cũng mặc kệ tình trạng gì, phóng bùa vào bạn học cũng không dễ thực hiện. “

“ … Không, đương nhiên là em không có ý định làm tổn thương bạn ấy ! “ Tôi sợ hãi nói, “ Tôi phát hiện những bùa chú này có tạo tổn thương quá lớn… Em chỉ có ý… Chỉ muốn trêu đối phương mà thôi. “

Ánh mắt anh Coffey dần ấm áp hơn.

“ Thật đáng tiếc, anh nghĩ em sẽ không thể tìm được bùa chú không có tính sát thương ở trong căn phòng này. “ Anh ấy nói, “ Nhưng anh cần giải thích một chút về hiểu lầm này. “

Tôi đánh bạo hỏi : “ Anh Coffey có thể cho em một chút ý kiến ? “

Anh ấy nhìn tôi. Dưới cái nhìn của anh, tôi có chút lúng túng, trong nháy mắt tôi ảo não vì sự lỗ mãng của mình.

Nhưng trước khi anh ấy rời đi vẫn nói một câu.

“ Vì sao không sử dụng phương pháp bình thường ? “ Anh nói, “ Có đôi khi cách bình thường cũng có thể tạo ra hậu quả thú vị. “

Blaise chú ý tới chúng tôi, cậu ấy đi về phía này.

“ A “ cậu ấy cảm thấy thú vị nói, “ Hai người đang nói về cái gì đấy ? Nhìn có vẻ rất vui. “

“ Không có gì. “ Tôi thở dài nói.

“ Merlin, cậu có biết câu trả lời của cậu nếu bị người khác nghe thấy thì sẽ có hậu quả gì không ? Bọn họ sẽ giết cậu. “ Blaise cười lớn nói, “ Anh Coffey rất được hoan nghênh, điều này không thể nghi ngờ. Bọn họ đều kính nể anh ấy. Nhưng anh ấy cũng không dễ tiếp xúc như thế. “

Tôi gật đầu đồng ý : “ Anh ta là một Slytherin vĩ đại. “

“ Đương nhiên. “ Blaise mỉm cười nói, “ Nói cho tớ biết cậu đã nói gì mà làm anh ấy lúc xoay người đi lại mỉm cười ? Tớ nhìn thấy. Nào, hãy thỏa mãn cho kẻ đáng thương luôn ngưỡng mộ và quan tâm đến anh Coffey nào, cậu ta đã ghen tị đến phát cuồng rồi. “

Tôi liếc nhìn cậu ta.

“ Có thể làm cậu ghen tị là vinh hạnh của tớ, nhưng đã làm cậu thất vọng rồi, tớ chỉ hỏi anh ấy cách làm thế nào để phóng bùa vào người khác. Anh ấy cho biết là phương pháp bình thường cũng sẽ rất thú vị “ Tôi nói, “ Mình hiểu ý của anh ấy nhưng không biết phải làm như thế nào… “

“ A, cậu định phóng bùa vào ai ? “ Blaise nhướn nhướn mi.

“ Weasley. “ Tôi liếc mắt nhìn cậu ta.

Blaise nở nụ cười gian ác.

“Về phương pháp bình thường… cậu nghĩ độc dược Co rút như thế nào?” Cậu ta hắng giọng nói.

“Độc dược Co rút? Có tác dụng gì? Tớ nghĩ rằng cậu ta vẫn còn trẻ.” Tôi khó hiểu nói.

“Không, không, không.” Blaise phe phẩy ngón tay dài của mình, hạ thấp âm thanh nghe có vẻ hấp dẫn mà gian ác, “Có thể làm rất nhiều… Biến cậu ta về thời điểm có hình dáng của đứa bé, sau đó cậu có thể thoải mái xỉ nhục cậu ta… trêu chọc, mà cậu ta tức giận nổi điên nhưng không thể nào ngăn cản cậu… Ngẫm lại xem, đây là chuyện làm cho người ta sung sướng đến thế nào…”

Tôi động lòng.

Nhưng tôi vẫn làm ra bộ dáng chính trực nói: “Bắt nạt trẻ con? A, không, cậu rất gian ác đó Blaise.”

----

Trước ngày lễ Tình nhân một buổi tối, tôi đang ở trong phòng ngủ dùng cái vạc của mình làm sô cô la.

Blaise gần nhất thích buộc nơ con bướm cho Knight, Knight rống lên gọi tới gọi lui phản kháng cậu ấy. Hai người bọn họ luôn làm đổ cái vạc của tôi, cuối cùng tôi buộc phải đuổi Blaise đi.

Draco mang đũa phép tới, vẻ mặt đầy ý cười.

“Có chuyện gì à?” Tôi cho sô cô la vào khuôn, “Cho dù là thắng Quidditch nhà Ravenclaw cũng không thấy cậu vui như thế.”

“Cậu không biết à?” Draco hưng phấn nói, “Nhóm ba người Chúa Cứu thế cuối cùng cũng rạn nứt rồi! Hoàn toàn nhé…”

“Draco, cái này cũng không có gì vui vẻ cả.” Tôi buồn cười nhe răng, “Làm sao cậu biết?”

“À, tất cả mọi người đều nhìn thấy.” Draco nhún vai, “Nghe nói con mèo của Granger ăn con chuột của Weasley. Con chuột… thật là… đáng thương. Trên ngón tay của Gregory còn dấu răng của nó đấy.”

Knight đứng dậy, phẫn nộ sủa một tiếng.

“Đừng làm ồn, Knight, ta đã nói sẽ không cho ngươi ăn sô cô la, chó không thể ăn sô cô la.” Tôi không kiên nhẫn nói, sau đó họ liền hờ hững với Granger?”

“Hờ hững?” Draco nói, “Không, không chỉ thế. Weasley mỗi khi nhìn thấy Granger ở đâu đều nói xấu cậu ấy.”

“Cậu ta luôn ngu xuẩn như thế.” Tôi yêu thương nhìn Knight, “Nhưng tớ có thể hiểu một chút tâm tình của cậu ta. Nếu có ai giết Knight, mình sẽ cực kỳ tức giận.”

“A, thôi nào, không phải Knight, đó chẳng qua là một con chuột ghê tởm thôi!” Draco chán ghét nhăn mặt lại, “Mà cũng không phải Granger giết nó, là con mèo. Nhưng nói thật với cậu, Sylvia.”

“Hả?” Tôi không chút để ý trả lời, đem sô cô la đã nguội vào túi đóng lại.

“Granger có thể đoạn tuyệt với Weasley và Potter là chuyện tốt. Là một Gryffindor duy nhất có thể coi được, nếu bị Weasley và Potter lây bệnh lỗ mãng cùng ngu ngốc, thì thật đáng tiếc.”

Tôi ngạc nhiên dừng hoạt động.

“Ý của cậu là,” Tôi thử thăm dò, “Thật ra cậu… cũng thưởng thức Granger?”

“Không, không phải!” Mặt Draco đỏ lên, cậu ta phủ nhận, “Cô ta là một máu bùn!”

“Ít nhất hãy kêu cô ấy là Muggle, Draco, mình không nghĩ một người có giáo dục, một quý ông lại có thể nói về một cô gái như vậy. Cô ấy là người đáng được tôn trọng.” Tôi cười cười nói, “Cho dù cô ấy là một Muggle, cậu cũng không thể nào phủ nhận rằng cô ấy còn giỏi hơn rất nhiều thuần huyết. Tối thiểu… Draco, cậu chưa từng vượt qua cô ấy.”

Draco nhăn nhăn mũi: “Bởi vì cô ấy học thuộc, Sylvia, cô ấy thực ra cũng không giỏi như cậu tưởng tượng. Nhiều lúc cô ấy học quá máy móc.”

“Học thuộc lòng,” tôi cười rộ lên, “Mình nghĩ một người chăm chỉ sẽ tốt hơn một thiên tài lười biếng nhiều. Toàn trường có ai có thể thích học hơn cô ấy không?”

“Được rồi, mình phải đồng ý với điều này. Vì sao cô ấy lại bị phân đến Gryffindor?” Draco khó chịu nói, “Cô ấy nên sang Ravenclaw.”

“Cậu nói đúng.” Tôi nhún vai, tiếp tục gói chỗ sô cô la.

Cậu ta ngượng ngùng sáp lại gần.

“Sao lại có nhiều như thế?”

“Của cậu, Blaise.” Tôi chỉ cho cậu ấy nhìn, “Của Goyle, Crabbe. A, còn có cái này…” Tôi nở nụ cười kỳ bí, chỉ vào một gói nhìn rất đẹp, “Đây là của Weasley.”

“Cậu nghĩ thế nào mà lại tặng sô cô la cho Weasley! Cậu sao lại làm thế!” Draco phẫn nộ.

“A ha, đương nhiên, đây không phải là sô cô la bình thường, ở trong đấy…” Tôi nhìn Draco trẻ con kéo gói ra, lấy hai ba miếng sô cô la cho vào miệng, “… bỏ thêm chút gì đó.”

Draco nháy mắt biến mất, trên mặt đất là quần áo của cậu ta.

Một lát sau, một em bé Draco giãy dụa ra khỏi đống quần áo, cái tay, cái chân nho nhỏ, tóc lộn xộn, cổ áo sơ mi móc tại lưng của cậu ấy.

Cặp mắt trẻ con của cậu ấy tròn tròn, đôi mắt màu xám có chút mờ mịt, nhìn đến tôi thì lùi lại một chút. Cậu ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn bản thân mình, thét lên đầy bực bội.

“Đây là… mình làm sao thế này!”

Tôi đau đầu xoa trán.

“À, chính là như cậu nhìn thấy đó.” Tôi ấp úng nói.