[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 3 - Chương 79: Đến thăm




Suốt bữa tối chúng tôi ai cũng không có tâm trí ăn uống, ngay cả Goyle và Crabbe cũng buông tha cho món tráng miệng của họ --- điều đó thật không dễ dàng gì, tôi cực kì tin tưởng rằng bọn họ cũng đang hết sức lo lắng.

“Không thể nào chỉ đứt vài cái xương mà hôn mê lâu như vậy,” Parkinson lo âu nói, “Có khi nào bà Pomfrey chưa kiểm tra những vết thương khác, ví dụ như chấn thương ở đầu chẳng hạn?”

“Im đi, Parkison.” Tôi nói, “Tớ tin trưởng y thuật của bà Pomfrey.”

“Cô dám nói vậy với tôi.” Cô ấy tức đến rung người, quay ra cửa vừa đi, vừa đi vừa hết ầm lên. “Cô là đồ đàn bà ghê tởm! Máu bùn* đê tiện!”

*Máu bùn: là từ mà những phù thủy thuần huyết gọi những phù thủy xuất thân từ Muggle một cách rất khinh miệt.

“Tôi cũng nhắc nhở cô rằng tôi không phải Máu bùn.” Tôi lạnh nhạt tiếp trả.

“Cái người không rõ cha là ai so với Máu bùn cũng không có gì khác biệt.” Parkinson ác độc phản bác.

Tôi lười biếng liếc nhìn cô ta một cái, rời khỏi bàn ăn Slytherin.

Từ trước đến nay Parkinson vốn không ưa tôi, tôi cũng thế. Thiếu Draco giảng hòa, việc tôi với cô ta tranh chấp với nhau là điều không thể tránh khỏi.

Cô ta là gia đình quý tộc, đối với người không có gốc rễ gì trong Thế giới Phù thủy, thì không cần e ngại gia thế của cô ta. Tôi không sợ chọc giận cô ta, nhưng giờ tôi không có tâm tình gì để cãi vã.

Tôi về phòng ngủ bắt đầu đọc sách, nhưng sau một tiếng đồng hồ, một chữ cũng chẳng vào đầu.

Tôi buồn bực lôi con Knight đang ngủ say dưới thảm ra, dùng mặt cọ cọ cái bụng mềm mại của nó. Nó mơ màng tỉnh dậy, không thèm để ý lấy cái chân đạp tôi ra.

Tôi thở dài.

Được rồi… tôi thừa nhận trong lòng mình có điều suy tư, Parkinson nói đúng những gì tôi đang nghĩ.

Nghĩ một chút, tôi lấy áo choàng choàng vào, bước ra khỏi phòng, lén lén lút lút đi tới Bệnh Thất.

Nếu tôi không tới xem, hổng chừng tối nay tôi không ngủ được quá.

Bà Pomfrey đang vội vàng làm việc gì, thừa dịp bà xoay người tôi nhanh chân lẻn vào bên trong.

Màng che giường của Potter đã kéo lại, còn Draco vừa thấy tôi thì trố mắt nhìn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước tới gần cậu ấy, ngón tay đặt lên miệng thủ thế “chớ lên tiếng”, chỉ chỉ vào giường Potter ở kế bên.

“Không sao, nó đã uống thuốc, đến sáng mai mới tỉnh.” Draco hạ giọng nói.

Tôi nhỏ giọng làm một cái Silencio (Bùa im lặng) lên cửa bệnh thất, sau đó xoay người hỏi: “Thật cao hứng khi thấy cậu tỉnh, cảm giác thế nào rồi?”

“Hoàn hảo, tớ đã uống thuốc mọc xương rồi, ngày mai xương cốt bắt đầu dài ra, nhưng mà bà Pomfrey bảo tới chủ nhật tớ mới được xuất viện.” Cậu trả lời, “Mà sao cậu ở đây?”

Tôi muốn nói cái gì? Tôi chính là tới coi đầu của cậu có bị ngã hỏng rồi hay không?

“Tớ chỉ là đoán” Tôi mỉm cười “Cậu e rằng chẳng muốn chung phòng với Potter đâu” Tôi nhìn màng giường của Potter được kéo chặt chẽ, quyết định bổ sung thêm câu, “Cho dù bạn ấy đang ngủ.”

“Đúng thế, cậu đoán đúng, vì cái gì mà trong Bệnh thất không có phòng quí tộc chứ.” Draco oán trách.

“Nhà Potter cũng là quý tộc, Draco.” Tôi nhắc nhở cậu.

“Hừ…thật khiến ta đây thất vọng, tên đó căn bản là làm bôi nhọ danh dự quý tộc.” Draco nói “Tên đó nên làm Cự quái quí tộc, hôm nay tên đó xin lỗi tớ, cậu không biết chứ cái tên đó trưng cái bản mặt có bao nhiêu ghê tởm đâu?!”

“Cậu ấy xin lỗi …cậu?” Tôi trố mắt nhìn.

“Đúng vậy, bất quá tớ thấy biểu tình của tên đó như đang cười nhạo tớ.” Draco căm tức nói.

“Hình như vậy.” Tôi nói cho có lệ, cố gắng kìm nén không cho gương mặt hiện lên ý cười nào.

Draco hừ một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Vậy lát hồi sao cậu trở về?”

Tôi quái gở nhìn cậu ấy: “Đi trở về?”

“Ngu ngốc” Cậu lớn tiếng mắng, “Hiện tại đã là giới nghiêm rồi!”

Tôi há miệng thở dốc, sau đó ngậm lại.

“Khi tớ tới còn chưa giới nghiêm mà!” Tôi đành chịu nói.

“Cậu không thể để ý thời giờ một tý sao?” Draco xem chừng muốn rít gào vào mặt tôi .

“Ah… thì…” Tôi lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, “Cậu cũng biết mà, tại tớ lo cho cậu quá thôi.”

Cậu ấy thoạt nhìn rất “ăn” câu này, nhỏ giọng mắng “Ngu ngốc”. Ngoảnh mặt đi.

“Xem ra đêm nay tớ phải ngủ ở Bệnh Thất rồi.” Tôi đi đến cái giường bên cạnh cậu ấy, ngồi xuống.

“Nếu bị bà Pomfrey phát hiện, cậu sẽ bị giết!” Cậu ấy xoay đầu nói.

“Thà bị giết còn hơn bị bắt rồi trừ điểm nhà.” Tôi “lời lẽ ngay thẳng” nói “Tớ là một Slytherin, tớ có trách nhiệm phải giữ toàn vẹn điểm số cho nhà đến cuối cùng.”

“Tùy cậu.” Draco lười biếng nói. “Phiền cậu giúp tớ kéo rèm giường lại. Chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, Draco.”