Đến thời gian tự do hoạt động, tôi không thể chờ được mà đến xem tài liệu chung, dùng thời gian còn lại mà nhồi nhét nó vào óc.
Muốn ‘nhét’ cái đống này vào đầu trong ba tiếng đồng hồ đương nhiên là
chuyện không thể nào, dù là trí nhớ như thần của Hermonie Gannger cũng
không được. Hết giờ hội hoạt động, tôi lưu luyến, lưu luyến vuốt ve tấm
tài liệu da dê…..
“Đủ rồi! Đi ngay, cậu muốn bị tống cổ ra ngoài
phải không?” Draco nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn chờ chúng tôi ra ngoài
của huynh trưởng Luther Strong, kéo tay áo tôi bước đi. “Tớ cùng Blaise
đã gia nhập từ hồi năm nhất, những thứ đó tớ đều nhớ có rồi, có thắc mắc gì tìm chúng tớ.”
“Đúng vậy” Blaise Zabini láu lỉnh nói, “Có thể giúp cậu là vinh hạnh của mình.”
Tôi cảm kích nhìn họ.
Sau buổi gặp mặt của Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám, thời gian thấm thoát trôi qua và cuối tuần cũng đến.
Tôi thực sự đến tìm Draco và Blaise để hỏi về phép thuật Hắc ám. Lúc Blaise đáp ứng nhìn cậu ta phi thường vui vẻ, vậy mà đến khi tôi có chuyện đến hỏi thì chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu. Còn Draco lại không như vậy.
Nhưng mà có chút rắc rối ‘nhỏ’ là trong Hogwarts không có chỗ nào để
chúng tôi có thể yên tâm nghiên cứu phép thuật Hắc ám cả…
Điều
này làm tôi có chút phiền muộn. Nhưng chợt nhớ ra đây là lâu đài Hogwart bí ẩn nha, bất cứ ai — ngay cả hiệu trưởng Dumbledore — cũng không rõ
rõ rành rành các ngóc ngách ở Hogwarts được. Nghe đồn nơi này có vô số
các căn phòng bí mật, chúng phải có đủ các điều kiện tiên quyết hay phải đúng thời điểm mới có thể mở ra được, nếu may mắn tôi có thể tìm
ra một căn thì việc học tập sẽ rất an toàn.
Tôi đem ý tưởng của
mình nói cho Draco biết, kết quả lại nhận một tràng chế giễu. ‘Quý ông’
mái tóc màu vàng kim, gương mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt xám tro đầy vẻ
khinh miệt:
“Nếu dễ tìm như thế, Sylvia à, thì nơi đó chẳng an toàn chút nào.”
Nhưng cậu ấy vẫn chiều ý theo tôi tìm thử vận may.
Thời gian tới, chúng tôi cùng nhau lùng xục khắp ngõ ở Hogwarts, nơi nào có
khả năng là thông đạo đều dò xét qua. Những thứ thú vị ngược lại phát
hiện không ít, các lớp học bị bỏ hoang có rất nhiều nhưng lại chẳng có
phòng nào thỏa mãn các yêu cầu của chúng tôi. Đến cuối tuần, tôi phải
thừa nhận mình thật không làm được cái gì.
“Nếu cậu có thể đi vào ký túc xá nữ thì tốt rồi” Tôi ủ rũ nói “Phòng ngủ của mình chỉ có một
người ở, chắc chắn sẽ không bị ai quấy rầy.”
Đôi mắt Draco sáng rực lên. (P/s Anh gian quá=.=)
“Chuyện này….” Cậu ấy kéo dài hơi “Tớ có thể viết thư hỏi cha một chút”
Ở lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí kế tiếp, sẽ không gặp lão Hargid hành
động như hồi ở tiết đầu tiên nữa. Hiện tại lão cho chúng tôi một tiết
lại một tiết học tập làm sao chăm sóc các con sâu bướm Fuluo Bo gớm
ghiếc. Đây là loại sâu màu nâu dài mười tấc Anh (cỡ 25,4 cm), luôn luôn
bất động trong chiếc hộp ẩm ướt, cơ thể của chúng lúc nào cũng được phủ
kín bởi chất nhầy do chúng tiết ra, trông khá kinh tởm.
So với lũ sâu nhầy nhụa này khiến người khác chịu không nỗi chính là lão Hargid.
Lão giống như mất hết niềm tin, lúc dạy học thì ủ rũ ngồi xổm trước mặt
chúng tôi mà nhìn ngơ ngác, hoặc là bởi vì tí xíu chuyện tình mà luống
cuống tay chân.
Mấy ngày nay hình như có chút quái lạ, các nữ
sinh nhà Gryffindor luôn nhìn Potter bằng một ánh mắt tràn đầy đồng
tình, thương cảm, lúc nói chuyện với cậu ấy cũng cố gắng hạ giọng, phảng phất như lớn tiếng một chút cũng khiến cậu ấy ngã xuống đất không gượng dậy được .
“Sao thế?” Lúc ăn trưa tôi nhịn không được mà hỏi.
“Theo mình, đại khái là vì Giáo sư Trelawney tiên đoán rằng Potter sắp chết.” Blaise —người cũng chọn học môn Tiên tri nói.
Tôi kinh ngạc đảo mắt: “Cho nên bọn họ nhất trí cho rằng Potter sắp chết?”
“Nếu lời tiên tri đó chính xác.” Draco hừ một tiếng nói “Thì thật đúng là một tin tức tốt.”
Parkinson cười to.
Tôi chưa bao giờ tin tưởng những lời tiên tri đó, cũng bởi vậy mới may mắn
thoát kiếp nạn học lớp Tiên tri của Giáo sư Trelawney, nghe nói các học
nếu liên tiếp bói được mình gặp xui xẻo sẽ được cộng điểm (quái gở
III=.=). Số học bói toán còn hợp khẩu vị của tôi một chút, ít ra còn dựa vào các tỉ lệ tính toán khoa học.
Tôi không tin rằng nếu gặp chó đen thì sẽ chết, thấy mèo đen đi ngang thì sẽ gặp xui xẻo. Những tối kị của phù thủy khiến tôi đây cũng cảm thấy rất kì lạ.
Tôi rất mừng khi tôi và Hermonie Gannger lại có chung suy nghĩ, có lẽ là vì tôi và cậu ấy đều xuất thân từ Muggle.
Tháng mười nhanh chóng đến và trời bắt đầu trở lạnh.
Sáng sớm ngày chủ nhật, tôi đang ngủ say, bất chợt có tiếng gõ cửa liên hồi đánh thức tôi dậy.
Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi mắt. Cảm thấy có chút ngạc nhiên, không biết ai sáng vậy mà tới tìm tôi.
Mở cửa phòng thì thấy Draco đang thủ tư thế giơ đũa hướng cái tay cầm mà phù phép.
“Hây…. Cuối cùng cậu cũng nghe tiếng gõ cửa của tớ.” Nói xong Draco cũng nhanh chóng bước vào phòng.
Tôi nhìn cậu, lại nhìn hành lang ký túc xá nữ, nhíu nhíu cặp chân mày.
“Tớ không nghĩ dùng bùa mở cửa vào phòng nữ sinh sống một mình là hành vi của một người đàn ông.” Tôi cả giận.
“Tớ chỉ là không muốn các nữ sinh sáng sớm đã thấy một nam sinh đứng trong
ký túc của họ.” Draco nói mà không chút cảm thấy tội lỗi.
“Được rồi...” Tôi đóng cửa lại, dụi dụi mắt, kéo cái ghế qua ngồi xuống, “Cha cậu giúp cậu tìm cách đi vào ký túc xá nữ?”
Có thể một thời trai trẻ của người cha đẹp trai oai phong của Draco đã làm qua những việc này? Suy nghĩ này khiến tôi nhịn không được mà run rẩy
khóe miệng.
“Đương nhiên”Cậu giải thích qua loa “chỉ là câu thần chú lẫn lộn nho nhỏ thôi mà.”
Tôi hoài nghi nhìn cậu ta.
“Thật không? Nếu đúng như những gì cậu nói thì hẳn cậu cũng biết bây giờ là
mấy giờ.” Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì tôi cũng có thể hiểu được,
thật rõ ràng là cậu ta vừa học xong bùa chú thì không thèm nghĩ lúc này
là lúc nào mà hùng hục chạy tới “ thực hành “…
“Khụ…” Trên mặt
Draco ửng những vệt hồng khả nghi, ho khan một tiếng rồi bắt đầu đánh
giá phòng của tôi. “Oh… Phòng của cậu thật khiến tớ kinh ngạc!”
“Sao vậy?” Tôi há miệng ngáp “Mấy kí túc xá trong trường không giống vậy sao?”
“Tất nhiên có….” Draco miễn cưỡng đồng ý “ Nhưng mà cũng không đơn giản đến vậy!? Cậu không có vật dụng cá nhân sao?”
“Có chứ” Tôi nói “ Quần áo thì trong tủ, còn sách vở đặt trên bàn kìa.”
“Chỉ…như vậy?” Cậu ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ Malfoy thiếu gia cảm thấy khó tin nhưng với kẻ hèn mọn này như thế là đủ dùng rồi.” Tôi tựa tiếu phi tiếu nói.
Cậu lắc đầu nhưng trong lòng còn sự hoài nghi, lấy một cái túi trong áo choàng ra và đặt lên bàn.
“Kẹo?” Tôi hứng thứ nhìn nó.
“Ừ” Cậu gật đầu.
“Rất cảm ơn ” Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy. “Tuy bình thường tớ không thích ăn
quà vặt lắm , nhưng phải công nhận kẹo cậu mang đến ngon tuyệt cú mèo
luôn, không giống mấy loại kẹo khác.” (P/s: Là do kẹo ngon hay người
tặng mà chị thấy ngon vậy??? *Cười gian*)
“Tất nhiên rồi!” Cậu ngạo mạn hếch mũi, tự hào khoe: “Là do mẹ tớ làm mà!”
“Mẹ cậu rất yêu cậu” Tôi ngưỡng mộ nói, phải biết những gia tộc thuần huyết giàu có đều có những con gia tinh hầu hạ, các quý bà phu nhân quanh năm ngón tay không dính nước xuân (ý nói không làm việc nặng nhọc bao giờ), mẹ Malfoy thế nhưng lại xuống bếp nấu cho cậu ta ăn. Thật đáng hâm mộ!
“Ừ” Cậu nhẹ nhàng nói “Tớ phải đi rồi.”
“Nhanh thế! Không ngồi chơi đã. Cậu đã uống nước hay dùng chút bánh kẹo gì đâu.” Tôi giả lả nói.
“Tôi không nghĩ Hopper tiểu thư lại có trà bánh mà mời tôi đâu?” Cậu liếc sơ căn phòng, dùng giọng quý tộc nói “Mình phải rời đi trước khi các nữ
sinh thức dậy.”
Thời gian kế tôi khí thế hừng hực vùi đầu vào
nghiên cứu các bùa chú. Không chỉ phép thuật Hắc ám --- tôi còn hứng thú vô hạn với những gì liên quan tới nó. Tới hạn trả cuốn sách NGÀN NĂM
LỊCH SỬ --- NHỮNG CÂU THẦN CHÚ BẠN KHÔNG BIẾT, cô Pince - thủ trưởng thư viện trường nhiều lần thúc giục tôi trả sách. Tôi sao lại toàn bộ sách, việc này tốn không ít thời gian. Nhưng tiếc rằng nó đã bị phù phép
chống sao chép.
Tôi chăm chú chép lại toàn bộ, nhưng cái hiệu
quả phép thuật chết tiệt này lại thành công cản trở công cuộc ghi chép
vĩ đại của tôi.
Từ đó Draco thường xuyên đến phòng tôi sau lệnh
giới nghiêm, cùng tôi nghiên cứu phép thuật Hắc ám, trước lúc mười hai
giờ lại rời đi. Cậu ấy cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi, nhất là
phải giúp cho Crabbe và Goyle học bổ túc.
Vừa hiểu rõ cậu ấy lại
có một mặt giúp đỡ bạn bè như vậy thật khiến tôi bị sốc (:o), nhưng tôi
rất nhanh hoàn hồn lại. Crabbe và Goyle thật sự rất ngốc, nếu không có
ai giúp đỡ chỉ sợ không học khá lên được. Mặc dù Draco ác độc, ngây thơ, khó tính, ích kỷ, tự cao, khắt khe thành tính,…nhưng đối với người cậu
ta nhận định là ‘người một nhà’ thì tôi không thể không thừa nhận rằng
là rất rất tốt luôn. Cho dù là những kẻ không thể chịu đựng được hay kẻ
xuất thân từ Muggle đi chăng nữa. (P/s Có chị nữa mà)
Sytherrin luôn bao che khuyết điểm của nhau.
Mấy ngày nay tôi sống cực kỳ phong phú, vội vàng chân không đạp đất, có đôi khi thấy ngủ thật lãng phí thời gian. Khó có được chút nghỉ ngơi, nhìn
lên bầu trời trong xanh, hình như tôi thấy Gadda. Dạo này Blaise cũng
không thường xuyên gửi thư cho tôi.
Theo những ngày bận rộn này, Halloween sắp đến dần.