Tôi chần chờ quay đầu lại nhìn anh ta.
“Hopper.” Hugh Coffey đứng lên, gật đầu với tôi, “Chúng ta cần nói chuyện.”
“…Được.” Tôi mờ mịt nói.
Anh ta nói: “Lại đây và ngồi xuống nào.”
Tôi đi qua rồi ngồi đối diện anh ta.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sắc bén. Anh ta nói thẳng: “Từ đầu năm học tôi đã chú ý đến em.”
Tôi cảm thấy lo lắng, tôi nghĩ bất cứ người nào dưới ánh mắt sắc bén như vậy đều sẽ thấy lo lắng.
“Bắt đầu từ lúc thấy con chuột kia - nếu tôi không đoán sai, con chuột kia
trúng bùa chú có phải là… bùa chú Hắc Ám?” Anh ta hỏi, “Em nghiên cứu
phép thuật Hắc Ám sao, Hopper?”
Trong lòng tôi thì kinh ngạc, còn trên mặt thì biểu hiện giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó rất buồn
cười: “Chỉ sợ là anh đã đoán sai, anh Coffey. Cái đó chỉ là bùa chú bình thường thôi.”
“À. Không cần lo lắng.” Hugh Coffey ngồi xuống
trước mặt tôi, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ lại nhìn chăm chú tôi, “Tôi
cũng không phải là thăm dò em.”
“Mặc kệ là anh phủ nhận hoặc là
thăm dò,” Tôi tươi cười chậm rãi nói, “Tôi cũng không hiểu về bùa chú
Hắc Ám, anh nên biết… tôi chỉ là một học sinh năm ba bình thường, có
xuất thân Muggle, không có bố mẹ cô bác là phù thủy, không ai dạy tôi về phép thuật cấm kỵ này.”
“Tôi tán thưởng về sự cẩn thận của em,
sự cẩn thận là một điều không thể thiếu ở một Slytherin.” Coffey nhẹ nở
nụ cười lạnh nhạt, “Nhưng tôi muốn nói, em cũng có thể nếm thử cảm giác
tín nhiệm một Slytherin khác. Ít nhất việc em có biết phép thuật Hắc Ám
hay không cũng không có đụng chạm đến quyền lợi của tôi cả.”
“Đúng vậy.” Tôi không xác định nói.
“Là một học sinh năm cuối, có thể là học sinh hiểu rõ nhất về phép thuật
Hắc ám, tôi cho rằng mình có thể phân biệt được đấy có phải là phép
thuật Hắc Ám hay không,” anh ta ngăn tôi nói ra những lời nói dối, “Tôi
muốn nói, trước mặt tôi, em không cần cẩn thận như vậy. Trên thực tế,
tôi chỉ muốn hỏi em - em có muốn gia nhập Hội Nghiên cứu phép thuật Hắc
Ám không?”
Tôi do dự nói: “… Hội Nghiên cứu phép thuật Hắc Ám?”
“Em không nghe sai đâu, Hopper.” Anh ta khẳng định.
“Nhưng…” Tôi ngạc nhiên nói: “… Em chưa từng nghe đến tên hội nào như thế.”
“Nhỏ giọng thôi, Hopper. Chẳng lẽ em cho rằng…,” Anh ta tựa tiếu phi
tiếu nhìn tôi, “Hội nghiên cứu phép thuật Hắc Ám có thể giống Hội Độc
dược, Hội Biến hình có thể công khai sao? Đây là một hội của Slytherin,
nó rất bí ẩn, tất cả mọi người đều giữ kín như bưng.”
“Học trưởng cho rằng tôi là người cẩn thận, tôi cho rằng học trưởng rất không cẩn
thận đấy. Anh yên tâm về tôi sao, anh Coffey?” Tôi hít sâu một hơi, “Anh không nghĩ hành động mời tôi là rất tùy tiện sao?”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ, tôi còn hiểu em hơn những gì em có thể tưởng tượng ra.” Coffey nhìn kỹ tôi rồi nói.
“Sao cơ?” Tôi kinh ngạc nói.
“Trải qua gần một năm quan sát, tôi không cho rằng em là người theo chủ nghĩa giáo điều chia phép thuật thành hai loại trắng và đen… Như chính lời em nói, em là một học sinh năm ba, có xuất thân là Muggle, không có bố mẹ
cô chú là phù thủy để giáo dục em về những điều cấm. Dưới điều kiện như
vậy mà em có thể phóng được một bùa chú Hắc Ám…” Anh ta hơi động khóe
môi, nói “Mà đối với một học sinh hiểu biết nhất về phép thuật Hắc Ám,
tôi thậm chí còn không tìm được trong bất kỳ quyển sách nào về nó. Tôi
có thể xác định là em có sự yêu thích đối với phép thuật Hắc Ám, đúng
không? Hội nghiên cứu phép thuật Hắc Ám cần một người mới như thế.”
“Cái bùa chú đó chính em là người nghiên cứu ra nó, nhưng nó còn chưa đầy
đủ.” Tôi mỉm cười, “Tôi yêu thích tất cả các bùa chú cho dù đó là Hắc Ám hay Bạch.”
“Chính em tự nghiên cứu? Thật đáng kinh ngạc.” Anh ta lùi về phía sau, cười như không cười nói, “Như vậy… Hội Nghiên cứu phép thuật Hắc Ám?”
“Nếu như có thể cùng nghiên cứu với những người
cùng có chung sở thích, cùng trao đổi bùa chú thần bí mà đầy sức mạnh,
tại sao lại không chứ?” Tôi nói.
Khóe miệng học trưởng Coffey khẽ động, con mắt màu nâu khẽ cười: “Như vậy… tôi đại diện cho Hội Nghiên
cứu phép thuật Hắc Ám chào đón em.”