Lúc tôi trở lại, tôi gặp Potter đang nhìn chăm chú vào một quyển sách.
Tôi nhìn qua là sách “Những Điềm Báo Chết “, trên bìa sách là một con chó đen lớn.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Không, không có gì.” Potter nói, sau đó cầm các quyển sách giáo khoa khác cùng tôi rời khỏi tiệm sách.
“Xin lỗi,” Cậu ta hỗn loạn nói, “Mình cần phải trở về.”
Tôi nhìn cậu ta, đúng là cậu ta có vẻ mặt cần phải nghỉ ngơi.
“Được rồi.” Tôi nói
Chúng tôi tạm biệt nhau, nhưng lúc tôi chuẩn bị tránh ra, cậu ta gọi từ phía sau lưng tôi:
“Hopper!”
Tôi nghi ngờ xoay người lại, thấy cậu ta thở hồng hộc chạy tới.
“Cái đó… cậu có tin tưởng những điềm báo chết? Tớ muốn nói… tớ nhìn thấy một con chó đen.” Cậu ta rất lo sợ.
“Không.” Tôi kinh ngạc nói, “Mình nghĩ chó đen là một động vật bình thường.”
“Có lẽ thế,” Cậu ta phiền lòng nói, “Nhưng mình xem quyển sách kia, nó cùng với những con chó khác không giống. Nó thật lớn, thật sự cùng quyển
sách “Những Điềm Báo Chết” giống nhau như đúc.”
“Được rồi, mình
không biết rốt cuộc cậu thấy một con chó đen như thế nào mà cậu lại cảm
thấy lo lắng, có lẽ kiêng kị của phù thủy không giống người thường”, tôi thở dài nói, “Nhưng tớ có thể nói cho cậu biết, ở chỗ mình chó đen là
có thể trừ tà.”
“Thật sao?” Potter nói.
“Đúng thế.” Tôi khẳng định.
Cậu ta được an ủi chút chút.
“Được rồi, cảm ơn lời cậu nhé, nó làm mình cũng đỡ lo lắng rồi.”
Chúng tôi gật đầu, tạm biệt nhau.
Tôi không hiểu được sự lo lắng của Potter, nhưng tôi hiểu sâu sắc nỗi buồn của ông quản lý hiệu sách.
Quyển “Quái Thư Về Quái Vật” của tôi bị Blaise tò mò mở ra, nó dùng khí thế
không thể ngăn cản cắn xé điên cuồng các sách giáo khoa khác trên sàn
nhà, tạo ra rất nhiều mảnh vụn. Chiếc khăn lau mắc bệnh sạch sẽ - nếu nó có thể phát ra âm thanh, nhất định sẽ thét chói tai - nó vì sạch sẽ, bi tráng cùng “Quái Thư Về Quái Vật” đánh nhau, sau đó bị thương mà tránh
ra.
Blaise cười rũ rượi, đến khi Quái thư bắt đầu cắn những gia cụ cô tỉ mỉ chọn lựa.
---
Ngày mùng một tháng chín, tôi cất giấy đồng ý đi làng Hogsmeade, ở Ngã Tư
Vua chào tạm biệt Blaise. Ngày nghỉ đông tôi sẽ ở lại trường học, tôi hi vọng lúc đó có thể vui vẻ một chút tại Hogsmeade - Blaise nói ngày Lễ
Giáng sinh có công việc, chỉ sợ không thể đi cùng tôi; tôi hỏi cô đó là
công việc gì nhưng cô lại cười không nói.
Tôi bước lên tàu tốc
hành Hogwarts. Việc này cũng không thích thú gì, Gadda được Blaise cưng
chiều tạo tính tình xấu, nó cố gắng tìm chỗ có thể giấu nó, nó muốn theo tôi đến Hogwarts. Tôi tiến vào sân ga Chín ba phần tư mới bỏ nó ra khỏi mũ của mình.
Tuy rằng tôi đến hơi muộn, nhưng vẫn dễ dàng tìm
được chỗ ngồi - cho dù chỗ ngồi không phân theo nhà nhưng không có một
học sinh nhà khác lại thích ngồi chung với học sinh nhà Slytherin, điều
này làm cho chỗ ngồi nhà Slytherin có vẻ tương đối thoải mái.
Tôi chọn một khoang ở giữa ngồi vào, bên trong đã có người - Ocil Gourde,
còn có hai học sinh năm nhất khác mà tôi không nhận ra. Cậu ta thấy tôi
tiến vào, khuôn mặt không có vẻ gì là vui mừng, giật giật.
“À…
xin chào Ocil, cùng mọi người.” Tôi dùng bùa trôi nổi đem hòm của tôi
đưa lên chỗ để hành lý, ngồi vào phía đối diện cậu ta, sau đó cười cười
với hai người khác.
Hai học sinh năm nhất cẩn thận nhìn vẻ mặt của Gourde, hàm hồ nói: “Xin chào.”
Ocil Gourde nghiêm mặt lạnh lẽo, sau một lúc lâu châm chọc nói: “Có lẽ là
quan hệ của chúng ta không tốt để có thể xưng hô tên thánh, Hopper.”
“À, tôi cho rằng gọi tên thánh của cậu có thể bày ra đầy đủ… sự thân thiết
của đàn chị.” Tôi mỉm cười, “Nếu cậu không ngại, tôi đồng ý cho cậu gọi
Sylvia.”
“Không cần,” cậu ta quay đầu sang chỗ khác, mặt không thay đổi nhìn trừng trừng cửa kính xe, “Tôi nghĩ tôi cũng không cần.”
Tôi cười cười, lấy ra một quyển sách để đọc.