Một lần cùng Blaise đi Hẻm Xéo, cô muốn mua một con cú mèo.
Tôi do dự một lúc, trong trường học một con cú mèo có thể thuê vài đồng
Knuts để chúng gửi thư cho, tôi cũng không phải là thích thú cưng của
mình là một con cú mèo. Tôi thích một con mèo hơn.
Blaise nhìn thấy sự do dự của tôi, cười nói : “ À, không phải là đưa con. Con không nghĩ là mẹ cũng cần nó sao ? “
Đúng thế, Blaise không phải là phù thủy, cô không dùng được bưu chính cú
mèo, như vậy rõ ràng là mình có một con thì càng tiện lợi.
Tôi
chọn cho cô một con cú lợn nhỏ, nó mềm mại, bộ lông màu rám nắng tròn
tròn, luôn mồm kêu. Blaise gọi nó là Gadda, cô thích nó vô cùng.
Sau đó công việc của Blaise nhiều hơn, cô không còn thời gian rảnh cùng tôi đi dạo mọi nơi nữa. Vì thế tôi cảm thấy may mắn - một tội phạm nguy
hiểm đã vượt ngục Azkaban, lệnh truy nã dán đầy Hẻm Xéo. Nếu Blaise nhìn thấy, cô nhất định sẽ lo lắng khi tôi đi ra ngoài.
Người đi
đường ở Hẻm Xéo cảm thấy không an toàn, nhưng tôi cảm thấy, tên tội phạm đó sẽ không đến nơi phồn thịnh nhất thế giới phù thủy này.
Tháng tám, tôi gặp Harry ở Hẻm Xéo.
“ Khỏe không bạn ? “ Cậu ta do dự nhìn tôi, như là chắc chắn tôi sẽ không trả lời cậu ta ấy.
Cậu ta hình như làm bài tập bên ngoài cửa hiệu cafe dưới cái ô màu sắc rực
rỡ, sách giáo khoa cùng sách bài tập hỗn độn trên bàn đặt tại vỉa hè.
Tôi nhìn xung quanh, may mắn là mọi người đều không phát hiện cậu ta chính là Harry Potter, cậu bé sống sót.
Tôi đi về phía cậu ta : “ A, xin chào. Cậu làm bài tập trong này à. “
“Đúng vậy.” Cậu ta cười nói, “Tôi hiện đang ở quán Cái vạc lủng.”
Tôi tiếc nuối nhìn cậu ta, tôi nhớ rõ vào năm nhất cậu ta thường xuyên có
vẻ mặt kinh ngạc và hưng phấn đối với thế giới phù thủy, không có chút
tự tin và hay ngại ngùng, giống chú cún nhỏ lo lắng bị vứt bỏ.
Hiện tại những vẻ mặt này càng ngày càng ít.
“Vì sao không ở nhà?”
Một chút lo lắng hiện trên mặt cậu ta, cậu ta mơ hồ nói: “À, có chút nguyên nhân…”
Tôi hiểu rồi gật đầu, nếu cậu ta không muốn nói, tôi đương nhiên sẽ không hỏi nữa, từng gia đình đều có tình huống riêng.
Tôi cầm cốc café, ngồi đối diện cậu ta.
“Thật ra, hôm nay tôi chuẩn bị đi mua sách giáo khoa.”
“Tớ cũng định như thế.” Potter tò mò hỏi, “Cậu chọn môn học nào?”
“À… Số học, Tiên tri, Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, Nghiên cứu Ngôn ngữ Cổ đại.”
“À, mình chọn Tiên tri và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.”
Tôi cùng Potter đi mua sách giáo khoa.
Khi nhìn vào cửa sổ trưng bày của tiệm sách, Harry rất ngạc nhiên. Thay vì
trưng bày những cuốn sách bùa chú chạm vàng to bằng phiến gạch lát đường như thông thường, thì lại bày một cái lồng sắt lớn sau lớp cửa kính,
bên trong lồng chứa hàng trăm cuốn “Quái Thư Về Quái Vật”. Bị khóa chặt
trong lồng sắt, lũ sách kỳ quái ấy không ngừng hung hăng cắn xé táp
ngoạm nhau trong những cuộc đấu vật triền miên bất phân thắng bại, làm
cho những trang sách rách bay tơi tả khắp nơi.
“Hogwart hả?” Chủ tiệm sách chào đón, “Đến mua sách mới hả?”
“Vâng.” Potter nói.
“Tránh ra.” Ông quản lý nóng nảy bảo, đẩy Potter sang một bên. Rút một đôi
găng tay dày đeo vào tay, rồi cầm một cây gậy tổ chảng có mấu sần sùi,
đi tới cánh cửa có cái lồng sắt đựng bọn sách “Quái Thư Về Quái Vật.”
“Khoan đã,” Potter vội vàng, “Cháu đã có cuốn đó rồi.”
“Đã có à?” Vẻ mặt nhẹ nhõm giãn ra trên gương mặt ông quản lý. “Cám ơn trời đất. Trong buổi sáng hôm nay tôi đã bị lũ quái thư ấy cắn đến năm lần
rồi.”
Tôi nghi ngờ nhìn đám sách quái thư hung hăng, không bình tĩnh nói: “À… cháu cần một quyển.”
“Ôi, Merlin ơi!” Ông quản lý lớn tiếng tức giận. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng
xé toạc trong không trung: hai quyển “Quái Thư Về Quái Vật” bắt được
quyển thứ ba và ra sức xé đôi nó.
“Dừng lại! Dừng lại!” Ông quản
lý tiệm sách lại gào lên, mở lồng sắt, dùng cây gậy đem mấy cuốn sách
này mở ra. Nhưng có một quyển sách hung hăng nhảy lên, cắn tay ông ta.
“Ối! Tôi không bao giờ trữ lũ sách này nữa! Không bao giờ! Thật là ồn ào không thể gỡ ra nổi! Tôi tưởng hồi tôi mua hai trăm quyển “Ẩn Thư Về
Tàng Hình” đã là điều tồi tệ nhất rồi chứ!...”
Ông ta kéo tay
lại, trên bao tay còn có quyển sách kia. Ông ta cố sức khép quyển sách
lại, dùng dây lưng trói chúng lại, đưa cho tôi.
Tôi lo lắng cầm lấy, nói: “Sao ông không trói toàn bộ chúng lại?”
“Sao tôi lại không chứ?” Ông quản lý tức giận nói, “Lúc tôi… không chú ý, Nagin chết tiệt mở toàn bộ sách ra!”
Tôi áy náy lùi về phía giá sách phía sau nhân viên tiệm sách nhìn, nói”
Cháu nghĩ là bây giờ trói chúng lại cũng không muộn, ít nhất có thể làm
ông giảm thiệt hại.”
“Đúng vậy! Nagin, ngươi tới trói toàn bộ chúng lại!”
Nhân viên tiệm sách với biểu tình tuyệt vọng đi tới, tiếp nhận cây gậy và cái bao tay.
Ông quản lý quay đầu lại: “À… Các cô cậu còn mua gì nữa?”
“Cảm ơn, tôi nói, “cháu có thể tự tìm.”