Tôi dừng lại.
Trong nháy mắt tôi hiểu ra.
Đúng, đúng thế… tôi là người nhà Slytherin, một Slytherin.
Lúc vào học, huynh trưởng Coffey đã nói qua điều gì…
“Slytherin… tôn trọng thuần huyết, dã tâm, sức mạnh.”
Đúng vậy… tôi sao có thể quên đây là Slytherin! Slytherin tôn trọng sức mạnh, tôn trọng cường giả.
Nếu không phải là thuần huyết, cũng không có đủ quyền lực cùng vinh quang,
vậy muốn đạt được tôn trọng, chỉ có thể phơi bày ra sức mạnh làm cho
người khác phải tôn trọng.
Tại Slytherin, tôi vậy mà mơ mộng hão huyền khiêm tốn để làm cho người khác không chú ý tới…
Tôi thật ngốc, ngốc quá.
Đại khái tôi cũng rất khiêm tốn chính là tôi đã quên… sức mạnh không có, sẽ không đạt được tôn trọng cần có.
Cường giả được coi trọng, kẻ yếu không có địa vị tại Slytherin, tạo ra bộ dạng yếu đuối, bị bắt nạt thật là xứng đáng…
Khó trách giáo sư Snape hỏi tôi: “Trò là một người Slytherin sao?”
Trò đã hiểu biết kiêu ngạo của Slytherin?
Trò đã quyết định dung nhập hoàn toàn vào Slytherin?
Trò đã biết cách sống trong Slytherin chưa?
Tôi cuối cùng tôi đã hiểu vì sao giáo sư Snape vì sao lại nói tôi dại dột làm người khác thất vọng. Tôi… thật sự quá ngu xuẩn.
Nếu… là một Slytherin không thể thay đổi, không đi cố gắng thích ứng quy tắc của Slytherin mà ngược lại đi rụt đầu rụt cổ khiêm nhường…
Buồn
cười cái khiêm nhường… bản thân khiêm nhường chính là cự tuyệt dung nhập Slytherin. Tôi vẫn oán hận Slytherin bỏ rơi tôi, nhưng đến bây giờ
người bỏ rơi Slytherin là chính bản thân tôi.
Là một hỗn huyết, nhược điểm này tồn tại, dựa vào đâu mà oán hận Slytherin không thu nhận?
Khó trách giáo sư Snape đã nói: “Slytherin có phương pháp xử lý của
Slytherin, một người Slytherin chỉ có thể dựa vào bản thân mình.’
Một người Slytherin, một Slytherin chân chính làm sao có thể nén giận, nhẫn nhục chịu đựng, bằng lòng để người ta nhục mạ mình!
Nếu tôi không đoán sai hẳn thầy đang chờ mong… ông ta đang đợi tôi phản kích!
Luôn luôn chờ tôi phản kích!
Giống như một Slytherin chân chính, không nể nang đánh bại những người dám
kiêu ngạo xúc phạm mình, đê bọn họ hiểu rằng có một số người là không
thể khiêu khích…
Tôi quay đầu chân thành cảm ơn Granger đang đứng dưới tán cây: “Cảm ơn! Tạm biệt!”
Cô ấy mờ mịt phất tay chào tạm biệt, như không hiểu vì sao tôi lại cảm ơn.
Nhưng tôi cũng không giải thích với cô ấy, tôi cũng không nghĩ mình sẽ giải
thích với cô ấy. Tôi xoay người, thể xác và tinh thần sung sướng đi về
phía lâu đài.
Rốt cuộc lúc trước tôi đã suy nghĩ cái gì, mới quyết định hành động khiêm nhường?
Gần hai năm, tôi mới phát hiện tôi đã sai lầm!
Nếu không phải Granger đánh thức tôi, tôi còn sai lầm đến bao giờ?
Bây giờ tôi ngu xuẩn ngu ngốc, sau hai năm nhầm đường, cuối cùng bước lên con đường chính xác.
Từ những ngày được ban tặng, tôi có rất nhiều thời gian để nghiên cứu sách vở. Dù là Granger cũng không xem sách nhiều bằng tôi. Tôi có thể tự tin nói học sinh năm dưới không ai có nhiều bùa chú bằng tôi, tôi sẽ không
khách khí.
Cho bọn chúng giáo huấn đủ để bọn chúng trở về đúng vị trí của mình