Từ khi cậu nhóc người hầu của Potter gặp chuyện không may, ngoại khóa của giáo sư Flitwick tôi chỉ đến một lần.
“ À, ta nghĩ bao giờ sự kiện phòng chứa bí mật được giải quyết, trò không cần đến đây. “ Giáo sư Flitwick nói, “ Buổi tối một mình đi lại thì
không an toàn chút nào. “
Việc này làm tôi cảm thấy cực kỳ buồn
bực, nhưng tôi biết là thầy nói đúng. Để bù lại việc không thể đến lớp
Bùa chú, tôi quyết định mượn thật nhiều sách.
Giáo sư Flitwick
đưa tôi về đến hầm nhà Slytherin. Tuy rằng thầy thấp bé nhưng thật đáng
tin cậy, có ông ở bên cạnh tôi rất yên tâm. Tuy rằng tôi không có nói
đều gì nhưng đối với việc mọi người bị tấn công vẫn chưa được giải
quyết, một mình tôi đi qua hành lang không người là điều thật đáng sợ.
Lúc tôi đến Thư viện vào buổi sáng, đã thấy nhóm ba người đã ở đây rồi.
“ Cỏ chút chít ? Cái này làm được. “
“ Chính là vẫn còn thiếu… “
“ Cái này cần nghĩ cách. “
Tôi nhẹ nhàng chào họ.
“ Sớm vậy, mọi người đang thảo luận cái gì đấy ? “
“ À… Một ít phương pháp phối độc dược… cậu biết đấy… “ Potter ấp úng nói.
“ Là đơn thuốc đa dịch. “ Weasley nói. Potter cùng Granger nhìn chằm chằm cậu ta, cậu ta thoạt nhìn muốn cắn rụng lưỡi.
Tôi ngạc nhiên nhìn bọn họ, nếu như tôi nhớ không lầm thì bọn họ chưa được học về thuốc Đa dịch.
Granger miễn cưỡng cười với tôi : “ Giáo sư Lockhart đã phê cho phép bọn mình
đọc quyển sách Độc dược tối hiệu nghiệm này, bồ cũng biết, trong sách
của thầy có xuất hiện một loại độc dược, quyển sách này có giới thiệu
qua. “
“ Vậy à… “. Tôi không hiểu vì sao bọn họ lại hồi hộp như thế, gật đầu rồi qua ngồi ở một bàn khác, lấy tấm da dê bắt đầu học.
Quyển sách Độc dược tối hiệu nghiệm này tôi nhớ là đã từng nhìn thấy ở khu
vực sách cấm, nếu muốn mượn thì không trách được lại cần giáo sư
Lockhart phê chuẩn.
… Khu vực sách cấm ? Tôi mơ ước sách của nơi này đã lâu rồi.
Tôi nhịn không được hưng phấn đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía bọn
họ. Bọn họ hình như bị bộ dáng hưng phấn của tôi dọa, không nhịn được
nhìn nhau đứng lên.
Nhưng tôi lại cảm thấy tôi không cần giải thích với họ, tôi thu thập đồ đạc rồi lập tức trở về phòng ngủ.
Tôi đến giá sách lấy quyển sách mà Gilderoy Lockhart đã thưởng cho tôi - “
Cái tôi huyền bí “, trên bìa sách đầy bụi. Tôi mở bìa sau, trên tờ giấy
trắng chỉ có chữ ký hoa lệ xinh đẹp của ông ta.
Tôi cẩn thận đem nó xuống, phía trên chữ ký viết : “ Đồng ý cho Sylvia Hopper mượn đọc… “
Nên mượn cái gì đây?
Tôi buồn rầu nhíu mày, có lẽ tôi trở lại thư viện một chuyến.
Khi trở lại thư viện, nhóm ba người đã đi, may quá là bọn họ đi rồi.
Tôi đứng ở khu vực sách cấm làm ra bộ vô tình hướng bên trong đó nhìn quanh, bà Pince cảnh giác nhìn tôi.
Mượn sách gì nhỉ ? Tôi không đồng ý với việc phép thuật còn phân biệt giữa
sáng và tối, từ trước đến nay Phép thuật Hắc ám bị cấm tôi đều rất tò
mò. Mượn “ Phép thuật Hắc ám sơ cấp “ ?
Không được, cho dù tôi có thể mượn đọc, chỉ sợ cũng làm cho các giáo viên cảnh giác, một
Slytherin cùng với Ma thuật hắc ám thật là một sự kết hợp quá tệ hại.
Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng tôi lựa chọn quyển sách “ Ngàn năm lịch sử -
những chú ngữ bạn không biết “. Thứ nhất là nó rất dầy, cũng đủ cho tôi
đọc rất lâu ; thứ hai là một ít bùa chú không được lưu truyền tới nay
luôn có ý nghĩa của nó ; thứ ba, phép thuật cổ đại cũng không có cứng
ngắc phân chia ra sáng và tối, tôi nghĩ Phép thuật Hắc ám ở quyển sách
này cũng đủ để thỏa mãn sự quan tâm của tôi đối với phép thuật Hắc ám.
Khi tôi đưa thư phê chuẩn giả mạo cho bà Pince, tôi không xác định là đầu
tôi đầy mồ hôi có khiến cho bà chú ý không. Bà đưa thư phê chuẩn soi
trên ngọn đèn, vừa nghi hoặc nhìn tôi, tựa hồ không xác định nó là thật
hay giả.
Nhưng cuối cùng bà vẫn đi đến khu vực sách cấm, một lát sau mang sách tôi lựa chọn đến.
Tay tôi khẩn trương hưng phấn phát run, mang theo nụ cười ngại ngùng cảm ơn bà, sau đó cố gắng bình tĩnh đi ra khỏi thư viện.