Tháng mười đã đến,
thời tiết âm u nhiều mưa. Thỉnh thoảng trời không mưa, không khí ẩm ướt
lạnh lẽo bao phủ trên mặt đất, ngấm vào trong lâu đài.
Đội trưởng Wood đội Quidditch nhà Gryffindor vẫn còn dằn vặt bởi trận thu năm
ngoái, mặc dù trời mưa cũng không cho ngừng luyện tập, mỗi ngày đều thấy các cầu thủ nhà Gryffindor ướt đẫm dính đầy bùn từ sân bóng trở về.
Sự điên rồ của họ đã lây sang nhà Slytherin - đội trưởng Marcus Flint mặc
dù cả đội đều được dùng Nimbus 2001 (vì chúc mừng Malfoy trở thành Tầm
thủ, cha cậu ta đã tặng), nhưng anh ta cho rằng việc tập luyện chăm chỉ
sẽ trầm trọng đả kích đội Gryffindor.
Vì thế mỗi buổi tối ngày
nghỉ đều thấy cầu thủ mệt mỏi bước vào phòng nghỉ, dưới chân kéo theo
một hàng nước, mỗi người thoạt nhìn vừa lạnh vừa mệt, khuôn mặt Malfoy
vốn đã tái nhợt nay lại càng thêm xanh xao - cậu ta là học sinh năm hai
duy nhất trong đội, vẫn là thiếu niên, thân thể gầy yếu không cường
tráng, mỗi lần đội mưa luyện tập đối với cậu ta là gánh nặng.
Mỗi lần trở về đều ướt đẫm, Pansy Parkinson đều đưa cậu ta một chiếc khăn
lông lớn, thành thạo làm ra một cái bùa chú hong khô, như vậy Malfoy có
thể cả người bốc hơi nước tiến vào phòng ngủ - tâm tư của Parkinson với
Malfoy tất cả mọi người nhà Slytherin đều biết, mặc dù tính cách Malfoy
nhiều cái xấu, nhưng tất cả mọi người đều phải thừa nhận, cậu ta rất đẹp trai.
Có vẻ là bùa hong khô của Parkinson đã có tác dụng, thời
điểm bệnh cảm mạo quét qua toàn bộ Hogwarts - tôi cũng không bị bệnh -
Malfoy gầy yếu vậy mà cũng không bị bệnh.
Tôi bắt đầu luyện tập
bùa chú lên động vật còn sống - đối tượng thực tập tốt nhất là chuột,
Hogwarts mặc dù là trường học phép thuật, như cho tới bây giờ đều không
thiếu loại động vật âm u nho nhỏ này.
Nhưng tôi cẩn thận tìm kiếm chúng, rồi tôi phát hiện, năm nay rất ít chuột, tôi cố hết sức mà mới bắt được mấy con.
Rồi Halloween đã đến. Trang phục nhà Slytherin như lúc tham dự bữa tiệc của trường, Parkinson uống ma dược, cả người đều phát ra ánh sáng nhàn
nhạt. Bạn của cô là Malfoy - tôi không cho rằng cậu ta sử dụng ma dược
là có thể đạt tới hiệu quả này.
Cụ Dumbledor mời đoàn vũ công Bộ
Xương khô đến biểu diễn, lúc bọn chúng - hoặc là bọn họ ? - bắt đầu
khiêu vũ, toàn bộ học sinh hét chói tai gia nhập. Có học sinh nghịch
ngợm phóng bùa trôi nổi, leo lên đàn dơi trong một đèn bí ngô khổng lồ
trôi trong không khí, trong ngọn lửa vàng rực rỡ bọn họ vui vẻ thò đầu
qua miệng quả bí ngô nhìn xuống phía dưới.
Tôi phải nói là tiệc Haloween lần này so với lần trước thật là tuyệt, chúng tôi đùa nghịch rất thoải mái.
Tiệc kéo dài hai giờ mới chấm dứt. Vẫn còn tiếc nuối, các học sinh tốp năm tốp ba ghé vào nhau, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
Lúc chúng tôi tiến lên hành lang lầu ba, phía trước truyền đến tiếng hét
chói tai. Các học sinh ở phía sau tò mò ùn ùn tiến lên, sau đó hàng
loạt tiếng hít khí.
Tôi thấy kỳ lạ tiến lên phía trước, thấy ở
trên một vũng nước, cái đuôi bà Noris vắt lên phía trên cây đuốc, cơ thể gầy guộc của bà cứng ngắc như tượng đá. Phía bên dưới bà, trên tường có một hàng chữ được viết bằng thuốc màu đỏ - có thể là máu, viết bừa bãi.
Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.
“ Có chuyện gì thế “ Thầy Filch dùng bả vai lách qua nhóm người, tiếp
theo, khi ông ta nhìn thấy mèo của mình, tiếng gào thảm thiết vang lên.
Ông ta bổ nhào về phía Potter, hai tay dùng sức bóp hai vai cậu, “ Là
mày ! Mày ! Mày đã giết chết mèo của tao ! Mày đã giết chết nó ! Tao
giết mày ! Tao… “
“ Filch “
Cụ Dumbledor chạy tới hiện trường, phía sau còn có các giáo sư khác.
“ Đi theo tôi, Filch, “ ông ta nói với Filch, “ Còn các trò, trò Potter,
trò Weasley, trò Granger. Huynh trưởng đưa các học sinh khác về ký túc
xá. “