Từ ngày xui xẻo đi dạo trong sân trường gặp Gilderoy Lockhart, tôi lại trở về Thư viện.
Bà Pince chắc chắn là đáng yêu hơn Lockhart, nhóm Chúa cứu thế mặc dù có
chút ầm ĩ, nhưng ít nhất có bọn họ nghĩa là có hài kịch để xem.
Tôi chủ yếu luyện tập bùa chú tại phòng ngủ, tuy rằng ở đây có chút buồn,
hơn nữa việc dọn dẹp phòng ngủ bừa bộn sau khi luyện tập thất bại thật
phiền toái - gần như là mọi lần, hậu quả của bùa chú không phải là một
cái rửa sạch là có thể xử lý sạch.
Ron Weasley mệt mỏi nằm sấp
trên bàn, Harry Potter cũng mệt mỏi chào tôi, Granger gật đầu chào tôi,
sau đó một bên làm bài tập, một bên bực bội dạy bọn họ.
“Ôi,
Merlin! Buông tha cho tớ đi Hermione!” Weasley cáu bẳn nói, “Ngày hôm
qua tớ vừa phun một đống sên, vừa phải đánh bóng các đồ bằng bạc trong
phòng truyền thống.”
“Mình tình nguyện cùng bồ trao đổi,” Potter
không cam lòng nói, “Tớ phải hồi âm thư của người hâm mộ Lockhart. Bồ
biết chuyện này khổ sở như thế nào không?”
“Trao đổi?” Weasley hoài nghi nói, “Ý bồ là chuyện phun sên à?”
“Không” Potter dè dặt nói, “Ý mình là giúp Filch đánh bóng các đồ bạc trong phòng truyền thống thôi.”
Tôi ngồi ở một cái bàn khác, nghe vậy không thể nhịn cười ra tiếng, Ron
Weasley là một người tích cực nhất trong những người thù hận Slytherin - ngày hôm qua vào lúc Gryffindor cùng Slytherin tranh đoạt sân
Quidditch, Weasley có ý đồ sử dụng bùa chú với Malfoy bằng chiếc đũa đã
muốn gãy của mình, kết quả là chính cậu ta cả ngày muốn ói sên mà lại
còn bị cấm túc. Hình ảnh cậu ta vừa ói sên vừa đánh bóng các đồ đã bị
các học sinh Slytherin truyền khắp các nhà.
Cậu ta bực bội nhìn tôi.
Tôi không có ý để cho cậu ta xả giận lên người mình, tuy không có thành ý
là mấy, nhưng tôi vẫn tươi cười ngăn cậu ta lại: “Thật xin lỗi. “
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Granger và Potter.
“ Đến bây giờ mình vẫn thấy đau nhức cả người, lão Filch luôn đứng bên
cạnh nhìn mình, bắt mình đánh bóng một cái cúp Quidditch đến mười bốn
lần mới hài lòng ! Nếu ông ta có chuyện gì mà phải rời đi, ông ta để con mèo lại giám thị mình - ôi, cái con đó giống như con ma vậy, một con
mèo vừa xấu vừa gầy, lúc lão Filch không ở đấy, mình hận không thể đá
cho nó mấy phát ! “
“ Bồ nên cảm thấy may mắn khi mình đã không làm thế. “ Granger uy hiếp nói.
Ông Filch là thầy giám thị, nghe nói thầy ấy lượn lờ ban đêm, bắt các học
sinh đến giờ cấm còn đi lại bên ngoài, ngoài ra còn hung dữ trừng phạt.
Một người Gryffindor thích lượn lờ vào ban đêm không thể không ghét
Filch, cho dù trên thực tế họ chỉ cần tuân thủ nội quy trường học, thì
dù thầy nghiêm khắc cũng không có lý do phạt bọn họ.
Thầy Filch
có một con mèo già gầy trơ xương là bà Noris, tôi từng đứng xa xa nhìn
thấy vài vần. Đó là một con mèo có đôi mắt màu hồng, luôn im lặng như
bóng ma đi lại qua các hành lang, khi phát hiện ra các học trò làm sai
sẽ lập tức kêu lão Filch đến đó. Không chỉ có Ron, còn rất nhiều học
sinh đều chán ghét nó, thậm chí cặp sinh đôi Weasley từng trêu trọc bà
ta.
Kiếp trước tôi là bác sĩ thú y, đến trung tâm cứu hộ chó làm
tình nguyện trong thời gian dài, đối với động vật, tôi không thể nhìn
chúng bị bắt nạt. Tôi không nhịn được nói chen vào : “ Xin lỗi… có thể
là tôi không có cùng cách nhìn ? Tôi cho rằng nếu có người uy hiếp một
con vật phụ tá công việc, đó là hành động tồi tệ. “
Squips là
những người có ma lực không đủ để thi triển phép thuật, để cuộc sống ở
thế giới phù thủy được tốt hơn, có rất nhiều người ký kết khế ước với
mèo để mượn dùng sức mạnh của chúng, những con mèo đó được xưng hô là “
Ông “ hoặc “ Bà “.
Nhóm ba người quay lại nhìn tôi.
“ Tôi
phải nói với các cậu rằng… Bà Noris có tác dụng giống như những chú chó
dẫn đường cho người mù ở thế giới Muggle, đúng không? “
Weasley mờ mịt hỏi : “ Chó dẫn đường là cái gì ? “ Nhưng Potter và Granger đã hiểu ý tôi, vành tai Potter nhanh chóng đỏ rực.
“ À, việc này, “ Cậu ta lắp bắp nói, “ Mình nghĩ Ron là người hay nói đùa. “
“ Đương nhiên. “ Granger nghiêm khắc nói, “ Cậu ta sẽ không có cơ hội làm cái gì đối với Bà Noris đâu. “