Potter hôn mê ba
ngày, ba ngày nay vô số học sinh vây quanh Ron Weasley, cậu ta thao thao bất tuyệt, dương dương tự đắc một lần lại một lần kể lại những gì cậu
ta biết: bọn họ làm thế nào phát hiện ra điểm đáng ngờ, làm sao tại thời điểm cụ Dumbledor không có tại trường mà ra quyết định xâm nhập khu
cấm, đối phó với chó ba đầu như thế nào, làm thế nào giải quyết
Tấm-lưới-Sa-Tăng, bắt chiếc chìa khóa, cậu ta bi tráng hi sinh bản thân
như thế nào ở bàn cờ… Sau đó Granger lay cậu tỉnh, sau đó gặp thầy
Dumbledor.
Potter bỏ lỡ trận Quidditch cuối cùng, không có Tầm
thủ, Gryffindor bị Ravenclaw đánh cho tơi bời hoa lá. Cúp các nhà thuộc
về Slytherin, nhà có điểm cao nhất. Nhưng cậu tỉnh lại coi như đúng lúc, dự bữa tiệc cuối năm.
Phòng tiệc tràn ngập màu sắc nhà Slytherin - màu xanh lá và màu bạc làm thay đổi cả phòng tiệc, khi Potter bước
vào, tiếng âm thanh huyên náo ngừng lại, sau đó lại càng ồn ào hơn, tất
cả mọi người đứng dậy, nhiệt liệt chào mừng cậu nhóc mười một năm trước
cứu vớt toàn bộ thế giới phù thủy, mười một năm sau lại bảo vệ Hòn đá
phù thủy.
“Yên lặng nào!” cụ Dumbledor cao hứng nói: “Lại một năm học đã qua!”
Cụ nhìn tấm da dê trong tay: “Vậy đã đến giờ trao Cúp Nhà và điểm số là
như thế này: thứ tư, Gryffindor, ba trăm mười hai điểm; thứ ba,
Hufflepuff, ba trăm năm mươi hai điểm, Ravenclaw bốn trăm hai mươi sáu
điểm, Slytherin được bốn trăm bảy mươi hai điểm.”
Tiếng hoan hô vang lên từ dãy bàn Slytherin, Malfoy hưng phấn cầm cốc gõ bàn.
Slytherin liên tục bảy lần Cúp Nhà… bây giờ là lần thứ tám.
Tôi ngồi cuối bàn nhìn đám điên cuồng nhà Slytherin, không nhịn được cười ngây ngô.
Cụ Dumbledor nói tiếp: “Nhưng những việc phát sinh gần cần đây cũng cần phải cho điểm.”
Cả phòng tiệc im lặng, nụ cười của học sinh nhà Slytherin cũng héo đi một chút.
“Ta còn mấy điểm-giờ-chót cần công bố. Để ta xem nào… Đầu tiên điểm cho Ron Weasley vì đã chơi ván cờ hay nhứt từ trước đến nay tại Hogwarts,
thưởng cho Gryffindor năm mươi điểm.”
Tiếng hoan hô của
Gryffindor muốn long cái trần nhà đã bị phù phép. Một ít Slytherin khinh thường, nhưng một số biết sẽ phát sinh cái gì, sắc mặt âm trầm.
Quả nhiên.
“Điểm cho Hermione Granger vì đã dùng đầu óc đối diện với lửa, thưởng cho Gryffindor năm mươi điểm.”
“Harry Potter - vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng, điểm cho Gryffindor sáu mươi điểm.”
Hiện tại, Gryffindor bằng điểm Slytherin.
“Đấu tranh trước bạn bẻ, thưởng cho Neville Longbottom mười điểm. Điều này
có nghĩa là chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút.”
Cụ
Dumbledor tươi cười vỗ vỗ tay, lập tức, giải trang trí màu xanh lá biến
thành màu tím, bạc biến thành vàng, con trăn khổng lồ - biểu tượng nhà
Slytherin biến mất, thay thế là một đầu sư tử Gryffindor.
Tiếng
hoan hô lớn chưa từng thấy, trong tiếng hoan hô, Harry Potter được bạn
bè ôm chúc mừng. Nhà Ravenclaw và Hufflepuff cũng vui vẻ hoan hô chúc
mừng Slytherin thất bại.
Dãy bàn dài nhà Slytherin, không ai phát ra âm thanh.
Nhóm huynh trưởng mặt trầm như nước. Còn nhóm con rắn nhỏ ngẩng cao đầu, nhịn xuống nước mắt.
Tôi nhìn hướng đầu bàn, sắc mặt huynh trưởng Coffey chưa bao giờ lạnh lùng
như vậy, ánh mắt màu vàng chiếu ra ánh sáng lạng lùng. Hai khuỷu tay
Zabini chống trên bàn, những ngón tay giao nhau để trên miệng. Malfoy
mím chặt miệng, cố gắng trưng ra bộ dạng kiêu ngạo.
Một con rắn nhỏ không nhịn được phát ra tiếng khóc thút thít, cậu ta nhận toàn bộ ánh mắt hung ác của mọi người trên dãy bàn.
“Tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây” huynh trưởng Coffey đứng lên, hướng cửa phòng.
Một người, hai người lặng lẽ đứng lên, rời khỏi phòng tiệc toàn những tiếng hoan hô, hôm nay nơi này không thuộc về Slytherin. Học sinh nhà
Gryffindor vui sướng nắm tay khiêu khích bọn họ, nhưng lần này không ai
để ý đến.
Tôi chao đảo đi trong hành lang, cảm giác cực kỳ mơ hồ.
“Hopper!” Có người gọi tôi lại, tôi quay đầu lại nhìn, là Potter.
Cậu ta kích động chạy tới, hiển nhiên là thoát ra khỏi nhóm chúc mừng:
“Mình còn chưa cám ơn bồ! Nếu không có bồ nói cho bọn mình biết về
Nicolas Flamel…”
“À… không cần khách khí. Cho dù tôi không nói
cho các bạn thì cuối cùng các bạn cũng có thể tự tìm ra, đúng không?”
Tôi khô khan nói, “Chúc mừng các bạn.”
“Bồ biết không? Mình cứ
tưởng Snape… a… bồ có biết năm vừa qua ông ấy đối xử với mình như thế
nào, nhưng Quirrell! Hắn nói với mình… là Snape bảo vệ mình…”
“Ha… Như cậu nói, cậu được chủ nhiệm nhà Slytherin bảo vệ phải không?” Tôi cười cứng ngắc.
“A.. thật xin lỗi.” Cậu ta nói.
“Không cần. Đây là nhóm cậu nên có.” Tôi vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc, tôi
đoán giọng điệu của tôi có chút kỳ cục, “Nếu cậu không phiền, mình muốn
đi tháp Thiên văn, cậu biết đấy, thời tiết hôm nay rất tuyệt, rất thích
hợp xem ngôi sao…”
Không đợi cậu ấy trả lời, tôi ngạo mạn lui lại, xoay người hướng cầu thang lên tháp Thiên văn.
Ngày đầu tiên của năm học, cụ Dumbledor nói, không được xâm nhập lầu bốn khu cấm. Nhà Slytherin đều tuân theo yêu cầu.
Ngày cuối cùng của năm học, cụ Dumbledor vì vài học sinh Gryffindor thâm
nhập vùng cấm mà cho rất nhiều điểm, đem tâm huyết một năm của nhà
Slytherin tan tành trong nháy mắt.
Đúng vậy, Harry Potter, Gryffindor… Đây là những thứ các ngươi đáng được hưởng, đúng không?
Tôi đứng trên tháp Thiên văn, ngồi xuống theo vách tường.
Tôi nghĩ đến ngày học đầu tiên, huynh trưởng Coffey nói: “Là một Slytherin, cần tuân thủ quy củ của Slytherin”, anh ta uy hiếp nói: “Các cô cậu có
thể không tuân thủ nội quy của trường học - chỉ cần các ngươi không bị
bắt.” Anh ta còn vì Malfoy bị trừ hai mươi điểm, giáo huấn đến mức hôm
sau sắc mặt cậu ta còn giống người chết.
Tôi nghĩ tới Malfoy, sau khi biết bởi vì hãm hại mình mà Gryffindor đánh mất một trăm năm mươi
điểm, cậu ta đã cực kỳ hưng phấn. Cậu ta trong học kỳ biểu hiện rất tốt, mỗi lần vì bản thân mà cấp Slytherin cùng thực hiện, cậu ta luôn luôn
tự đắc ý làm mọi người chán ghét.
Tôi nghĩ tới các học sinh lớp
dưới, hành vi của bọn họ luôn ngây thơ ngớ ngẩn, luôn tận lực hãm hại
Gryffindor, vui vẻ nhất là thấy nhà Gryffindor bị trừ điểm.
Tôi nghĩ tới nhóm anh chị lớp lớn, suốt một năm học, bọn họ luôn giữ đúng bổn phận.
Tôi còn nhớ đến trận đấu Quidditch không thích thú kia, đội trưởng Flint
nhà Slytherin thô bạo dã man, luôn dùng sức va chạm các thành viên đội
bóng kia, mà khi đó tôi không nghĩ rằng, ở trong không trung mà làm vậy, chính bản thân anh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm chứ?
So với bọn
Ravenclaw không thèm để ý, so với bọn ngu ngốc Hufflepuff, so với những
người biết thám hiểm ban đêm sẽ bị trừ điểm vẫn không thay đổi mục đích
Gryffindor... Slytherin không từ thủ đoạn cũng có tư cách đạt được Cúp
Nhà!
Tôi cực kỳ kiềm chế mới không để cho mình khóc.
Tôi không thể nói thời điểm thấy màu sắc xanh bạc Slytherin thay thế bởi màu tím
vàng sư tử, tôi phẫn nộ bao nhiêu, khổ sở bao nhiêu.
So với tưởng tượng, tôi càng yêu Slytherin.
Cầu thang tháp Thiên văn truyền đến tiếng bước chân.
Hai mắt tôi mông lung nhìn về hướng đó, phát hiện Malfoy đứng ở cửa cầu thang.
Sắc mặt cậu ta vẫn âm u, nhìn mắt tôi mà có chút kinh ngạc, như là không
nghĩ tới tôi sẽ vì Slytherin thất bại mà khổ sở đến thế.
Tôi
chuẩn bị sẵn sàng - mỗi lần gặp tôi, Malfoy đều dùng ngôn ngữ tệ hại đối xử với tôi. Vào thời điểm không vui này, không biết chừng cậu ta sẽ còn tệ hơn.
Nhưng cậu ta không làm gì.
Cậu ta đi tới, dựa vào tường chậm rãi ngồi bên cạnh tôi, mắt mờ mịt nhìn sao trời, không nói
gì. Sau đó lại buồn bã đứng lên, rời khỏi Tháp Thiên văn.