[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 59: World cup Quiddtich (2)




editor: Chu Muội

Bọn họ? Phoenix định hỏi còn ai khác nữa sao, lập tức nhìn một đám người tóc đỏ chậm rãi đi tới.

Được rồi, không cần hỏi nữa, cô biết rồi.

Ngài Weasley rất thân quen với ngài Diggory, hai người chào hỏi thân mật, nhìn đến Cedric và Phoenix đứng cạnh nhau liền hỏi:

“Cô bé, Neville đâu? Hai đứa không đi cùng nhau sao?”

Phoenix lắc đầu:

“Bà nội nói Neville cần tập luyện thêm.”

Cô thấy Hermione và Potter cũng tới, Hermione lén lút vẫy tay với cô, Phoenix cười cười gật đầu. Ngày Diggory lúc này lấy ra một chiếc ủng da cũ kỹ:

“Quy định cũ, mấy đứa biết chưa?”

“À, chắc phải nói lại một chút, dùng một đầu ngón tay đặt ở trên là được rồi.”

Ngài Weasley nói qua. Mười người quây quanh một chỗ, ‘Khóa cảng lữ hành’ cũng không tốt hơn ‘ảo ảnh di hình’ là bao. Phoenix cảm giác rốn mình bị cái gì đó chọc vào, mà chân cô cũng không tự điều khiển được giơ lên trước mặt Potter. Cậu đương nhiên cũng cảm giác được. Cả cơ thể như bay trong không trung, Potter giật giật cơ mặt.

Rồi tất cả như bị một lực hấp dẫn nào đó hút vào, cũng đồng nghĩa mọi ngời bị hút vào trong một chiếc giày.

Lúc chân chạm mặt đất, Phoenix lần này đã có kinh nghiệm hơn, đứng vững vàng. Kết quả người bên cạnh là Ron lại đụng vào lưng cô, hai người đều ngã xuống.

"Chuyến năm giờ bảy phút đến từ đồi Stoatshead." Một thanh âm vang lên.

Lúc đứng dậy, Ron đỏ mặt nói: “Rất xin lỗi, Phoenix!”

Bọn họ xuất hiện ở một đỉnh núi khác hoang vắng hơn, xung quanh bao phủ toàn sương trắng. Hai lào phù thủy gương mặt mệt mỏi cau có xuất hiện tiếp đón ngài Weasley và Diggory.

Hai lão phù thủy ăn mặc như dân Muggle, luộm thuộm hết chỗ nói, trông rất buồn cười.

“Các anh nên tránh lối ra thì hơn, sắp có một nhóm người rất đông đến từ Rừng Đen vào lúc năm giờ mười năm….” Một người nhìn danh sách trong tấm giấy da đề nghị.

Vì thế, ngài Weasley dẫn trước đi đần, nói là muốn thành thuyền trưởng Muggle, vì mọi người mở đường.

Bọn họ đi qua một đồng hoang trống trải, ước chừng hai mươi phút sau, một cái chòi bằng đá nhỏ xíu nằm kế bên cánh cổng hiện ra. Phoenix có thể nhìn thấy hàng nghìn chiếc lều như ẩn như hiện trên sườn núi.

Ngài Doggory đưa Cedric và Phoenix lại chào tạm biệt nhà Weasley cùng Potter và Hermione.

“Lát nữa mình có thể tìm gặp cậu không, Phoenix?” Hermione ở phía sau hỏi nhỏ.

“Đương nhiên có thể, vị trí của chúng ta cũng khá gần nhau đấy!” Ngài Diggory và Weasley vừa nói đến chuyện này, chỗ của hai nhóm không quá xa nhau.

Bên trong lều nhà Diggory đồng nhất về phong cách, màu đỏ sẫm kết hợp vàng nghệ, trên cửa chính ra vào treo tộc huy gia tộc Diggory.

Khong gian bên trong rất rộng rãi, đây là pháp thuật không gian cao cấp. Thảm lông thú trải kín toàn bộ mặt sàn, ngài Diggory mang theo Phoenix đến phòng dành cho cô, cười nói:

“Nhóc Phoenie, thú vị không!”

“Ngài bố trí vô cùng tinh mỹ.” Phoenix cúi người lịch sự.

Ngài Diggory phất tay:

“Chúng ta chẳng tính là gì cả! Nhà Malfoy còn định làm một cái lều riêng cho chim công trắng nhà họ, nghe nói làm vậy là trái quy định đất đai sử dụng lâm thời nên mới ngăn được nhà Malfoy đấy.”

Phoenix và Cedric nghe xong đều cười rộ lên, không thể không nói, một cái lều trắng bên ngoài cho con chim công trắng quả thực đúng là phong cách nhà Malfoy mà.

Khi đem hành lí sắp xếp xong xuôi, Cedric đến gõ cửa phòng Phoenix.

“Muốn ra ngoài đi dạo không?” Theo bọn họ nghe thấy thì bên ngoài đã náo nhiệt lắm rồi.

Phoenix vui vẻ đáp ứng, cô hy vọng ở chỗ này có thể gặp được Draco, từ tối hôm qua đến giờ bọn họ vẫn chưa liên hệ với nhau….a, cũng không biết là cảm giác gì, nhưng bây giờ nghĩ tới thì đúng là lâu thật.

Bởi vì loại tâm lý kỳ quái này, Phoenix hơi đỏ mặt, đi càng nhanh hơn. Cedric cho rằng cô đang rất hưng phấn.

Cedric ăn mặc rất Muggle, hắn mặc áo phông đơn sắc màu lam sẫm, phối cùng quần thun rộng màu kem, cả người tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Phoenix ngày đó trên đường Oxford cũng mua một bộ quần áo Muggle, theo lời của nhân viên bán hàng thì đây là phong cách được thiếu nữ Anh quốc ưa chuộng nhất hiện nay. Áo dáng rộng, tay áo cánh dơi. Phoenix có vẻ hơi ngại khi mặc chiếc quần, đây là kiểu quần leggings ngắn, nhìn lướt qua là thấy được bắp đùi vừa nhỏ vừa thẳng của cô. Từ trước đến nay phù thủy không ai ăn mặc thế này cả!

Cedric sửng sốt nhìn Phoenix từ lúc cô bước chân ra cửa.

“A, em nghĩ đội Ireland sẽ thắng, họ đã đánh bại đôi Pê-ru mà!”

Phoenix một bên cố gắng kéo chiếc quần xuống, làm nó dài hơn một chút, miệng lại nói để xua tan cảm giác ngại ngùng.

Cedric tiện tay mua hai lá cờ cổ vũ loại nhỏ, có ba màu trắng, xanh, hồng xen kẽ nhau, đưa cho Phoenix một chiếc:

“Tuy em  nghiêng về Ireland, nhưng không thể không nói Bulgaria cũng rất tuyệt, bọn họ có đệ nhất tầm thủ Krum mà!”

Nhắc đến thần tượng của mình, Cedric hưng phấn hẳn lên, hắn cũng là một tầm thủ.

Phoenix cầm chiếc cờ phất lên, nó sẽ tự động kêu “Bulgaria thắng lợi!”

Lúc này Phoenix nhớ đến Neville:

“Cái này Neville cũng rất thích đó, có lẽ cái này nên dành cho Neville, anh biết mà, em không biết nhiều về Quidditch.”

Cedric cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo lại hào sảng, kết hợp với vẻ ngoài đẹp trai, nhiều nữ phù thủy lén lút nhìn hắn mà cười trộm: “Thật là đáng tiếc, người ta đã có bạn rồi.”

Bọn họ đi tiếp về phía trước, rất nhanh Phoenix đã gặp lại một người.

Cách bọn họ không xa là chiếc lều to lớn xa hoa của nhà Malfoy. Cha con Malfoy đang nói chuyện cùng một đám người phù thủy mặc áo choàng màu đen, có lẽ là người Pháp. bởi vì Malfoy tiên sinh cùng Draco đều phân biệt cùng với trung một vị nữ sĩ được rồi kề mặt lễ.

“Là Malfoy.” Cedric đánh giá chiếc lều to lớn: “Bọn họ thật biết hưởng thụ.”

Phoenix chỉ cười, không nói.

Draco cũng phát hiện ra Phoenix, hắn lập tức xoay người đi đến, lại bị Lucius dừng cây gậy đầu rắn giơ lên ngăn lại.

“Lễ nghi của con đâu? Draco.”

Lucius tiếp tục duy trì nụ cười giả tạo truyền thống của nhà Malfoy, đưa tiễn một vị phù thủy ở Bộ pháp thuật nước Pháp đi. Hắn có chút không hài lòng đối với Draco, vì một đứa con gái mà thể hiện bất lịch sự.

“Con xin lỗi, cha.”

Draco nhanh chóng nhận sai, nhưng ánh mắt hắn vẫn dõi theo Phoenix.

Lucius thở dài trong lòng, cô gái này ảnh hướng tới Draco lớn hơn hắn nghĩ nhiều. Vì vậy, Lucius mang dẫn Draco đi qua đó.

“Xin chào ngài Malfoy.” Phoenix và Cedric cúi chào theo phép lịch sự.

Phoenix gật đầu: “Draco.” Xem như chào hỏi.

Lucius và Draco đều chú ý đôi chân của Phoenix, hơi sửng sốt, Lucius rất nhanh trở lại bình thường:

“Xin chào, tiểu thư Longbottom, và….” Hắn nhìn Cedric.

"Cedric Diggory." Cedric vội vàng giới thiệu.

Nụ cười giả tạo của Lucius nhạt đi, một tiểu quý tộc hạng tam:

“Hân hạnh gặp mặt, cậu Diggory.”

Hắn lại nói với Draco:  “Cha sẽ chờ ở bên kia, Draco.”

Lucius dùng cây gậy đầu rắn chỉ vào đoàn người cách đó không xa, họ là một đám phù thủy quý tộc ăn mặc chỉnh chu và đầy lễ nghi phiền phức.

Draco vội vàng gật đầu, đợi Lucius đi xa, hắn ngay lập tức muốn nói chuyện với Phoenix. Lại nhìn thấy Phoenix và Cedric đứng cùng nhau, ăn mặc quái dị như nhau, cùng cầm cờ của đội Bulgaria, nén lại cảm giác khó chịu, Draco chọn lực chủ đề vừa an toàn, vừa trọng tâm:

“Mình nghĩ đội Ireland có khả năng thắng cao hơn.”

“Phoenie cũng nói như vậy.” Cedric không hề phát hiện địch ý của Draco, hồn nhiên trò chuyện:  “Nhưng bọn mình vẫn mua cờ đội Bulgaria.”

‘bọn mình’ Draco thấy cái từ này nghe thật chói tai. Chú ý thấy Cedric lại gọi ‘Phoenie’ thật thân mật, Draco càng tỏ ra lạnh nhạt hơn. Phoenix và Cedric ăn mặc cùng phong cách, nhìn lại Draco một thân âu phục đen trắng nghiêm túc lại khác biệt hoàn toàn. Hai người họ đứng cạnh nhau không tìm đâu ra chỗ nào không thích hợp, điều này càng làm Draco thêm khó chịu, như có một quả cầu gai đâm vào lòng mình, môi Draco mím lại, lạnh lùng nói:

“Vậy, hẹn gặp lại.”

Hắn giơ tay, lần lượt bắt tay Cedric và Phoenix xem như chào tạm biệt.

Phoenix có chút thất vọng, vừa gặp mặt một chút mà Draco đã phải đi. Nhưng lúc Draco bắt tay cô, ngón tay thon dài, có chút lạnh nắm chặt tay cô, còn bí mật gãi vào lòng bàn tay vài lần. Phoenix không ngờ Draco sẽ có hành động như vậy, tai tự giác đỏ lên.

Draco hài lòng nhìn đôi tai của ai đó dần dần đỏ lựng, nụ cười thỏa mãn:

“Vậy nhé, hẹn gặp lại.”

Nhìn theo bóng dáng Draco đi xa, Phoenix hồi phục tinh thần, bàn tay vừa bắt tay với Draco nắm lại, đưa tay vào trong túi.

“Chúng ta đi dạo tiếp đi, Cedric.” Phoenix đề nghị.

Người ngoài không thể nào nhìn ra, vừa rồi khi bắt tay, Draco có đưa cho Phoenix một mảnh giấy.