[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 11: Lần đầu tiên khác nhau




Sau khi lễ Giáng sinh dầu sôi lửa bỏng qua đi, Neville và Phoenix trở lại Hogwarts.

Phoenix thả lỏng cả người, ngả trên ghế nằm mềm mại trong phòng sinh hoạt chung ấm áp nhà Slytherin —— nó cảm thấy đây là lúc nó thoải mái nhất.

Không lâu sau, đám người Malfoy và Parkinson đi đến, Phoenix không tình nguyện dụi dụi mắt, lưu luyến tạm biệt ghế nằm mềm mại, nó vẫn nên trở về phòng ngủ thôi, còn ở lại đây chắc chắn sẽ cãi nhau.

“Hoan nghênh trở về!” Dominica đã thay đổi kiểu tóc, cắt tóc ngắn như con trai, kết hợp với cách uốn nhẹ, vô cùng dễ thương.

“Cảm ơn quà của cậu.” Cô nàng tặng Phoenix một con thú bông, tiểu thư Villa vô cùng thích món quà của Dominica, mỗi đêm đều ôm món quà kia ngủ.

“Không cần khách sáo, mình cũng rất thích cậu.” Dominica ôm ôm Phoenix, sau đó bắt đầu dọn dẹp quần áo, lại hỏi: “Tiểu thư Villa đâu? Sao không thấy nó?”

“Không biết, thời gian trước nó luôn chạy đi chỗ khác.” Phoenix nuôi con mèo tai cụp Scotland này từ khi nó chỉ là một con mèo con, tình tình khá tốt, vậy nên Phoenix cũng không lo lắng.

Học kỳ sau lễ Giáng sinh có vẻ bình thường hơn nhiều, dường như Malfoy đã đem toàn bộ sự chú ý đặt lên người Potter, thỉnh thoảng sẽ châm chọc Neville, nhưng Phoenix lại không muốn can thiệp quá nhiều.

Sau lễ Phục sinh Phoenix cảm thấy bài tập của tụi nó nhiều hơn, bình thường nó có thể làm xong hết bài tập trong buổi sáng, còn có thể giúp Dominica và Blaise ôn tập Lịch sử Pháp thuật, để họ giúp đỡ môn Biến hình vô cùng tệ hại của nó —— tạ ơn trời đất, cuối cùng nó cũng miễn cưỡng biến vật sống thành vật chết được, tuy rằng không thật sự ổn lắm.

Lại nói, trứng Phục sinh nhận được trong lễ Phục sinh cũng làm cho Phoenix cực kỳ đau lòng, nó nhìn Neville bên bàn ăn nhà Gryffindor nhận được ba cái trứng Phục sinh lớn, chia ra là của bà nội, cậu Algie và mợ Enie. Nhưng ngoài cái trứng Phục sinh của mợ Enie tặng nó, hai cái còn lại nhỏ đến đáng thương, vậy nên Dominica phải an ủi nó cả ngày.

“Ít ra còn có đúng không? Mình nhớ năm kia mình lỡ xóa hết số liệu trên máy vi tính của ông ấy, lễ Phục sinh năm đó mình chẳng nhận được gì cả!” Nó đặc biệt dùng giọng khoa trương một chút để an ủi Phoenix.

Sau đó sự chú ý của Phoenix thành công chuyển đến cụm từ “Máy vi tính” mới mẻ này.

Chỉ có tiết Độc dược là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Thân là cộng sự của Malfoy, nó nhạy bén chú ý tới, vị tiểu thiếu gia luôn được giáo sư Độc dược nuông chiều kia đã liên tục mất tập trung một tuần. Tất nhiên, nó cũng chú ý đến ánh mắt trốn trốn tránh tránh của nhóm ba người bên Gryffindor.

Nhưng trong tiết Độc dược hôm nay, Malfoy thật sự mất tập trung, ánh mắt lạnh lẽo của giáo sư Snape đã quét qua đây bốn lần.

Phoenix rốt cuộc không chịu được, chủ động mở miệng: “Giáo sư Snape đã nhìn qua đây bốn lần rồi đó!”

Malfoy lấy lộn rễ cây dương xỉ thành bạch tiên, hơn nữa trình tự nấu ốc sên cũng sai, vì đối phương không phản ứng gì nên Phoenix đành phải tự mình làm lại.

Nó bắt đầu nghi ngờ người bên cạnh có phải là do Weasley uống thuốc Đa dịch cải trang thành không.

Đến lúc hết tiết Malfoy mới chú ý đến món độc dược cần chế, nhưng lúc này Phoenix đã làm xong —— tuy không biến thành màu tím nhạt như thầy Snape nói, nhưng cũng gần được như vậy.

Nó bước lên nộp bài tập, lần này không có được E (Giỏi quá kì vọng), mà chỉ được A (Chấp nhận được) —— đều do Malfoy mất tập trung! Nó dẩu dẩu môi, có chút không vui.

Những cặp khác còn chưa làm xong, Phoenix lấy sách ra định chuẩn bị bài, nhưng người bên cạnh lại đột nhiên bắt chuyện: “Cậu từng nhìn thấy Rồng chưa?”

Malfoy chủ động nói chuyện với nó? Phoenix bắt đầu phân tích thuốc Đa dịch trong lòng, ngoài mặt lại chậm rãi nói: “Cậu muốn nói đến tên của cậu sao?”

Rồng? Nó biết ở Romani có rất nhiều Rồng, nghe nói anh của Weasley huấn luyện Rồng ở Romani?

Đối phương “Hừ” một tiếng, tất nhiên rất không hài lòng thái độ không để ý cười lạnh nói của nó.

Phoenix không quan tâm nhún nhún vai, liền hừ lạnh với nó, nó lại có thể chắc chắn người đứng bên cạnh thật sự là thiếu gia Malfoy.

Nó chú ý thấy cứ chốc chốc, Malfoy lại nghiêng người, nhìn qua bên Gryffindor, nó cũng nhìn theo hướng của cậu ta.

Nhóm ba người đang nghiêm chỉnh đứng chờ? Nó nhíu nhíu mày, dường như Potter tức giận đến muốn tạt độc dược này lên mặt Malfoy —— nó vẫn không quen gọi là Harry. Trừ Hermione cười cười với nó, trạng thái của hai người còn lại thật chẳng ra sao cả.

“Tay của Weasley...” Phoenix thấy Weasley đang dùng đôi tay to gấp ba lần bình thường dọn dẹp độc dược, hơn nữa miệng vết thương đã nổi mủ xanh.

“Chắc lại muốn đến bệnh thất để chữa rồi.” Lúc Malfoy nói những lời này, ánh mắt chợt lóe sáng lên, Phoenix bỗng nhiên cảm thấy Malfoy đảm nhiệm chức thủ lĩnh năm nhất của Slytherin thật sự xứng đáng —— dù sao toàn bộ Slytherin cũng chỉ có mình cậu ta suốt ngày cứ tìm lỗi của Gryffindor dù thất bại bao nhiêu lần vẫn không nản.

Đến buổi trưa, từ miệng Neville, Phoenix liền đoán được sơ sơ.

“Phoenie, anh nghe Malfoy nói tối nay muốn tìm Harry gây sự.” Khóe miệng Neville còn dính chút bánh ngọt, lẩm bẩm nói.

“Lúc nào mà cậu ta chẳng làm vậy.” Phoenix cũng không quan tâm lắm, về phương diện này nghị lực của Malfoy vô cùng đáng khâm phục.

“Không phải! Cậu ta nói Harry đang nuôi Rồng, cậu ta muốn đi bắt bọn họ!” Vẻ mặt của Neville vô cùng nghiêm trọng, giống như rất khẩn trương.

Phoenix nhớ đến vấn đề Malfoy hỏi trong tiết Độc dược hôm đó, cảm thấy có lẽ là thật.

“Neville, dù thế nào, anh vẫn nên đi ngủ là được rồi.” Nó cảm thấy Potter chính là một phiền toái lớn, tất nhiên, phiền toái này còn kéo theo phiền toái nhỏ Malfoy, nếu như Neville tham gia trò chơi này, chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Neville buồn bã ừ một tiếng, Phoenix yên tâm về phòng lấy sách để học buổi chiều.

Kết quả đến hôm sau, nó mới biết, Neville căn bản không nghe lời nó!

Nửa đêm hôm qua Malfoy bị giáo sư McGonagall bắt được trên tháp thiên văn, đồng thời Slytherin bị trừ hai mươi điểm. Nhưng mà bên Gryffindor càng tệ hơn, bọn họ bị trừ một trăm năm chục điểm, người khởi xướng tất nhiên là Potter, Hermione và Neville —— Gryffindor đã định là không có duyên với Cúp nhà rồi.

Không những bị trừ điểm mà còn phải lao động phạt, lúc Phoenix nghe được tin này kinh ngạc đến ngây người.

“Anh vẫn đi giúp đỡ họ?” Phoenix cảm thấy anh hai của nó đúng là không thể nói lí, chẳng lẽ anh ấy không phát hiện anh ấy không giống với nhóm ba người sao? Cả năm, sau mỗi hành động lớn của Potter, nó đều cảm giác được có người xúi giục. Đúng, cậu ta là Potter, vậy nên khác với những người khác, có lẽ bạn của cậu ta cũng khác với mọi người, nhưng nó không hi vọng Neville cũng là một trong số đó!

Neville uể oải cãi lại: “Nhưng họ là bạn anh! Hermione thường xuyên giúp đỡ anh!”

“Nhưng em đã nhắc nhở anh, không cần lo những chuyện vô ích của bọn họ.” Phoenix cố gắng để mình tỉnh táo lại, nhưng vẫn không nhịn được mà lớn tiếng: “Anh phải bảo vệ bản thân cho tốt! Năm mươi điểm đó! Cuộc sống ở Gryffindor của anh có thể tốt được sao!” Giọng điệu của nó trở nên chỉ tiếc rèn sắt không thể thép*.

* chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Neville tức giận đứng dậy, lúc này tụi nó đang ngồi dưới gốc cây cạnh hồ Đen, bóng đêm dần bao phủ, Phoenix ngước nhìn Neville cao hơn mình nửa người —— tụi nó là sinh đôi, tâm trạng anh nó ra sao không ai rõ hơn nó.

Phoenix nghe Neville tức giận hét lên với nó: “Phoenix! Em đúng là Slytherin! Chẳng trách bà nội ——” nói đến đó chợt im lặng, nhưng đã muộn, lúc đó Phoenix cảm thấy tim nó như ngừng đập.

Người đang đứng trước mặt nó là Neville sao? Nó cố gắng mở to hai mắt, nhưng không kiểm soát được tủi thân.

“Ồ. Đúng vậy. Em gái anh chính là Slytherin, Slytherin độc ác.” Nó trở nên lạnh lùng: “Thật vui là anh có thể sớm nhận ra điều này.”

Nói xong nó xoay người chạy vào trong lâu đài, không kiềm được rơi nước mắt.

Trước giờ bị người khác chỉ trích nó đều không để ý, nhưng sao Neville có thể làm vậy! Rõ ràng nó là vì tốt cho anh ấy, nó cho rằng Neville rất hiểu nó, nó cho rằng lúc nào Neville cũng sẽ ủng hộ nó, nhưng trước giờ nó chưa bao giờ nghĩ, thì ra trong mắt Neville, em gái duy nhất của anh ấy lại thuộc Slytherin.

Nó che miệng nói mật khẩu rồi đi vào, bây giờ đang là giờ nghỉ, nhưng những học sinh lớn hơn đều không có ở đây, trong phòng sinh hoạt chỉ có vài học sinh năm nhất và năm thứ hai.

Blaise đang ngồi chơi cờ phù thủy ở một bên, Phoenix gật gật đầu với Blaise xong liền bỏ vào phòng ngủ, nó muốn viết thư cho mợ Enie, nó cảm thấy tình trạng hiện tại không tốt lên được chút xíu nào, nó thật sự cảm thấy có lẽ một ngày nào đó nó và Neville sẽ không thể sống chung như lúc trước nữa —— dù tụi nó là anh em sinh đôi.

“Phoenix?” Dominica gọi nó: “Anh hai Neville của cậu đang tìm cậu ở ngoài cửa đó, Malfoy cũng ở đó, cậu không ra xem chút sao?”

Phoenix đặt bút xuống, Malfoy ở đó, nhất định sẽ làm khó dễ Neville, nó khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

Quả nhiên, trước bức tượng Medusa, Neville đang bị Malfoy châm chọc đến đỏ cả mặt, cũng không biết cậu ta lại nói gì với Neville.

Hai tên ngốc Goyle và Crabbe đứng bên cạnh ngây ngô cười, Phoenix buồn bực vuốt vuốt tóc, gọi Neville một tiếng.

“Phoenie!” Neville lập tức đi qua, không đợi nó mở miệng đã lắp bắp nói: “Lúc nãy là anh không đúng, anh không có cố ý. Anh không có ý đó, anh nói em là em gái anh, tất nhiên không giống với họ. Phoenie ——” vẻ mặt Neville vô cùng lúng túng, hai mắt ướt sũng, giống như nếu Phoenix nói không tha thứ nó sẽ lập tức khóc một trận.

Phoenix có chút mềm lòng, nó nhớ tới lá thư còn chưa viết xong kia, nó cảm thấy có lẽ cũng không nghiêm trọng như vậy, Neville đã giải thích với nó. Neville là anh của nó, từ nhỏ Neville đã muốn bảo vệ nó. Nhớ lại lúc tụi nó còn nhỏ, vẻ mặt Phoenix dịu lại, nó nhận cái ôm của Neville.

“Anh em tình thâm?” Vừa vào phòng sinh hoạt chung, Malfoy đã yên vị trên một cái ghế ở giữa hỏi nó, giọng điệu chói tai.

Phoenix nhớ lại lúc Malfoy làm khó dễ Neville, lập tức phản kích lại: “Cậu ganh tị sao?”

“Một người anh lúc nào cũng trông cậy vào em mình?” Malfoy nhấp một ngụm hồng trà, có vẻ vô cùng tự nhiên —— trừ lúc đối mặt với Potter ra thì lúc đối mặt với những người khác, cũng miễn cưỡng coi như duy trì được phong thái của dòng họ Malfoy: “Đúng vậy, ta vô cùng hâm mộ.”

“Hâm mộ cũng không đến lượt cậu!” Phoenix giả vờ nghe không hiểu sự châm chọc của đối phương, nó trở về phòng, sau đó đem cất lá thư, có lẽ nó tạm thời không cần làm một cục cưng bị uất ức, tìm kiếm sự an ủi từ mợ Enie.

Buổi tối lúc Phoenix mơ màng sắp ngủ, Dominica đột nhiên nói: “Mình và chị có liên lạc với nhau, chị mình nói ở thế giới Muggle, nếu như Malfoy kiên nhẫn với Potter như vậy, sẽ bị nghi là ——”

“Là cái gì?” Phoenix hỏi ngược lại.

Nó cảm thấy Dominica hung hăng nuốt nước bọt, Phoenix càng tò mò.

“Nhà Malfoy ba đời đều là đơn truyền.” Đối phương nhẹ nhàng nói như vậy, sau đó không nói gì thêm.

Chuyện đó và ba đời đều đơn truyền có liên quan gì? Phoenix cảm giác não nó như ngừng hoạt động, lẽ nào lao động phạt có thể khiến Malfoy chết ở Hogwarts sao?

Sáng hôm sau lúc Phoenix nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Malfoy trên bàn ăn nhà Slytherin, đột nhiên cảm thấy lao động phạt ở Hogwarts thật sự có thể khiến cậu ta chết ở đây.