[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu

Chương 7: Tàu tốc hành Hogwarts




Gilette nhanh chóng lên tàu. Cô đến khá sớm nên rất dễ dàng tìm được một khoang trống. Vừa ngồi xuống Gilette vừa thả Ryan ra khỏi lồng, cô dặn dò nó đi tìm Harry Potter rồi mở cửa sổ cho nó bay đi.

Có một vài đứa nhóc nhận ra cô là tiểu thư nhà Gray mon men đến tán tỉnh, cuối cùng bị vẻ lạnh lùng và mấy lời độc miệng của cô doạ chạy mất. Lòng kiên nhẫn của Gilette sắp bị mài mòn hoàn toàn khi mà cô đuổi đi tốp con trai thứ n. May thay, Harry đến nơi vừa kịp lúc theo sau là Ryan bay lơ lửng, cứu thoát cho đám thứ n+1 khỏi cơn thịnh nộ của Gilette.

- À ờ, thật vui khi được gặp lại cậu. - Harry trông có vẻ hơi lúng túng, cậu nhóc cứ vò mãi mái tóc vốn đã bù xù của mình. - Tớ còn chưa chính thức cảm ơn cậu vụ ở nhà Dursley 2 năm trước. Nhờ có cậu tớ sống tốt hơn rất nhiều. Sau này tớ sẽ trả ơn cậu.

Gilette nhìn cậu nhóc thầm nghĩ: "Đúng là cứu thế chủ thuần khiết, ngây thơ!". Cô xua tay với Harry:

- Cậu không cần trả ơn gì đâu. Tớ chỉ giúp cậu được một ít như thế thôi, tớ nợ cậu.

- Cậu nợ tớ cái gì mới được cơ chứ? Lần trước cậu cũng nói điều đó! - Harry bối rối nhìn cô, chờ đợi lời giải thích.

Gilette trầm ngâm hồi lâu, cô đang nghĩ xem có nên nói cho cậu nhóc sự thật hay không, cuối cùng cô lên tiếng:

- Được rồi Harry ạ, tớ sẽ nói. Hi vọng cậu đừng giận tớ. - Gilette hít một hơi thật sâu, cô tiếp tục, - Cha cậu và cha tớ từng là bạn thân. Cha tớ tên là Micheal Gray, ông đã rất suy sụp sau cái chết của cha mẹ cậu. Tình trạng của ông tệ đến nỗi mà cả nhà tớ không dám nhắc tới chú James, cô Lily và tận bi kịch đó nữa. Đáng lẽ ra hôm cha mẹ tớ định đến thăm nhà cậu, nhưng vì tớ bị bệnh nên chuyến đi bị hoãn lại. Cha mẹ tớ đều rất tự trách, nếu hôm đó nhà tớ đến Thung lũng Godric, mọi chuyện có lẽ sẽ không quá kinh khủng như vậy. Hơn nữa...

Bỗng một tiếng "Cạch" vang lên, cắt ngang lời kể của Gilette. Một thằng nhóc tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang vừa mở cửa khoang, nó hơi lúng túng hỏi:

- Các cậu có phiền không nếu tớ ngồi đây? Các khoang khác đầy nhóc cả rồi.

Gilette hơi khó chịu vì bị cắt ngang, cô không lên tiếng. Harry liếc cô một cái rồi tự mình làm chủ, đồng ý cho thằng nhóc vào. Cô cũng chẳng quan tâm, đằng nào cũng là sức mạnh của cốt truyện, thằng nhóc này còn có thể là ai khác ngoài Ron Weasley cơ chứ. Như thế chứng minh cho suy nghĩ của cô, thằng nhóc lên tiếng giới thiệu:

- Chào mấy bồ, mình tên là Ron Weasley.

Gilette cắt ngang trước khi Harry kịp tiếp lời:

- Cậu có thể bắt đầu màn làm quen sau được không? Chúng tớ đang dở một chút chuyện.

Mặt Ron đỏ bừng, nó ấp úng:

- À được chứ, đương nhiên là được. Các cậu cứ tự nhiên.

Gilette gật đầu nói:

- Cảm ơn cậu. Ban nay tớ nói đến đâu rồi ấy nhỉ? À phải rồi! Hơn nữa đáng ra gia đình tớ có thể giúp cậu có một cuộc sống thoải mái hơn ở nhà Dursley, nhưng vì tình trạng của cha tớ nên tớ đã chẳng dám nhắc. Cha cứ nghĩ cậu đang sống vui vẻ hạnh phúc tại nhà dì dượng, ông không dám đối mặt với cậu, ông sợ bản thân sẽ lại nghĩ đến chú James và cô Lily. Ừ là như vậy đấy, tớ nợ cậu.

- Không có gì đâu, Gilette. Đó đâu phải lỗi của cậu. May mà hôm đó gia đình cậu không tới, nếu không sẽ bị liên luỵ mất.

- Cậu thật lương thiện, Harry. - Gilette cong môi cười, nụ cười có vẻ giễu cợt. Cậu nhóc ngây thơ ấy đâu có biết, đêm đó, là cô cố tình giả ốm để ngăn cha mẹ không đến gia đình Potter. Cô đã không thể cảnh báo cô Lily và chú James, cô không thể để mất thêm cha mẹ nữa. Cô lựa chọn ích kỷ, để bảo vệ những người cô yêu thương, dù sao thì, họ đến đó cũng đâu thay đổi được gì, chỉ là thêm vài mạng người mà thôi, Voldemort sẽ quan tâm sao. Đương nhiên là không rồi.

Harry cười với Gilette rồi quay sang Ron nói:

- Xin chào, tớ là Harry Potter.

Ron mở trừng mắt ngạc nhiên:

- Harry Potter! Là cậu thật sao? Vậy cậu có thật sự có... có...

Nói đến đó, thằng nhóc đột nhiên mắc chứng cà lăm. Harry khó hiểu hỏi lại:

- Có cái gì cơ?

Ron hạ giọng thì thầm:

- Vết sẹo ấy!

Harry "À" một tiếng rồi đưa tay vén tóc lên, trưng ra cái vết sẹo hình tia chớp của nó. Ron thốt lên:

- Thật độc ác!

Harry chỉ cười cười không đáp, còn Gilette ở một bên nhàm chán chống tay quan sát đoạn hội thoại kinh điển. Bất chợt Ron quay qua cô bé hỏi:

- Còn bồ? Tên bồ là gì vậy?

- Tên tớ là Gilette, Gilette Gray.

- Trời đất! Bồ là tiểu thư nhà Gray! Đáng lẽ mình phải nhận ra rồi chứ, ý mình là mái tóc xám của bồ. - Thằng nhóc lại há hốc miệng kinh ngạc lần hai.

- Gia tộc Gray thì sao chứ? - Harry khó hiểu hỏi.

- Cậu không biết thật sao, Harry? - Ron hỏi với giong cao vút như thể việc Hary không biết đến gia tộc Gray là một tội ác. - Đó là một gia tộc vô cùng lâu đời, từ tận thời đại của Vua Arthur. Nghe nói, gia tộc Gray là huyết mạch còn sót lại của Merlin! Đó là gia tộc có dòng máu thuần chủng cao quý, bao đời nay đều thuộc Slytherin thế nhưng luôn đứng ở vị trí trung lập trong mọi cuộc chiến. Không có bất cứ ai có thể lay chuyển địa vị của nhà Gray. Tiểu thư nhà Gray, sinh ra vào lúc ngôi sao băng Genius rơi xuống, có một lời tiên tri rằng: "Đứa bé gái mang trong mình dòng máu của Merlin, sinh ra vào lúc ngôi sao Genius giáng thế, trải qua sự rèn giũa, tôi luyện của máu và nước mắt, sẽ trở thành người thay đổi cả thế giới." Đó là điều mà bất cứ ai, dù già hay trẻ, ở thế giời phù thuỷ đều biết, giống như chuyện cậu là Đứa bé vẫn sống vậy.

Harry há hốc miệng nhìn Gilette. Cô cau mày suy nghĩ, vụ lời tiên tri đó là thế quái nào chứ? Máu và nước mắt? Thay đổi thế giới? Viết truyện cười đấy à? Chẳng lẽ lại là một tác phẩm của bà đồng Sybill Trelaway?

- Chuyện này nổi tiếng lắm à? - Cô quay qua hỏi Ron.

Lần này đến lượt Ron há hốc miệng:

- Cậu không biết sao?

Thằng nhóc lại lên tông cao vút khiến Gilette khó chịu bịt tai. Cô lắc đầu:

- Quả thực là không biết.

- Nhưng đó là chuyện của cậu cơ mà? 

Gilette nổi quạu, cô nạt:

- Không biết thì là không biết thôi, cậu hỏi lắm thế làm gì?

Ron giật mình rụt cổ lại, thằng nhóc chẳng dám hỏi thêm nữa.

Đúng lúc đó, bà già đẩy xe đồ ăn qua, ghé đầu vào hỏi:

- Ăn gì không các cháu?

Ron hai vành tai ửng đỏ, rụt rè giơ một túi bánh khô khốc lên, ấp úng nói:

- Cháu có đủ hết rồi.

Harry chưa ăn sáng, cậu nhóc hào phóng mua cả đống kẹo kì lạ, kẹo dẻo các vị hiệu Bertie Both, kẹo cao su thượng hạng hiệu Drooble, socola Ếch nhái, bánh bông lan, bánh bí ngô, kẹo que cam thảo và cả tá thứ kì quặc khác. Hồi nào giờ Harry chẳng có nổi một cắc bạc để mà mua kẹo, nhưng giờ đây trong túi quần nó rủng rỉnh những đồng vàng, đồng bạc. Harry ôm mớ bánh kẹo đổ đầy ra ghế.  

- Mấy bồ cùng ăn đi.

Ron trừng mắt nhìn:

- Bồ đói lắm hả?

- Đói, đói muốn chết luôn.

Harry vừa đáp vừa ngoạm một miếng to bánh bí ngô.

Gilette nhìn mớ bánh kẹo, lắc đầu nói:

- Cảm ơn cậu, tớ không thích ăn mấy thứ đó lắm.

Nói rồi cô vẫy đũa phép, triệu hồi hộp cơm mà mẹ cô đã chuẩn bị sẵn. Miranda khéo tay vô cùng, những món ăn cô làm có thể khiến bất cứ ai thèm rỏ dãi. Đúng lúc Gilette làm phép triệu hồi thì một cô bé tóc xù đẩy cửa, cô bé thảng thốt kêu lên:

- Bồ vừa làm phép Triệu hồi hả? Phép thuật đó cao cấp dữ lắm, các anh chị khoá trên mới được học. Sao mà bồ làm được hay vậy?

Gilette đau đầu nhìn cô bé, đây chắc hẳn là Hermione rồi, có lẽ vì cuộc nói chuyện của cô và Harry khiến màn chào hỏi bị đẩy lùi xuống nên cô bé tóc xù này mới đến đây trước khi Ron kịp phù phép con Scarbers chết tiệt của mình. Và vì thế đối tượng của Hermione liền chuyển qua cô, người vừa thực hiện thành thạo câu thần chú Accio. Cô nhóc mọt sách này chắc hẳn đã quên tiệt mục đích chính của mình, tìm Trevor. Thằng nhóc Longbottom đáng thương.

Gilette vừa thong thả mở hộp cơm, vừa đáp lời cô bé:

- Tớ đã học không ít bùa chú từ khi còn nhỏ rồi. Accio chỉ là một trong số đó thôi.

Hermione có vẻ phấn khích lắm:

- Tuyệt quá! Bồ thật giỏi! Mình cũng đã học thuộc hết sách giáo khoa rồi, hi vọng như vậy là đủ theo học. À nhận tiện các cậu có thấy một con cóc không? Một cậu bé tên là Neville làm mất nó.

- Không có.

- À, thôi vậy. Tớ tên là Hermione, Hermione Granger. Rất vui được gặp các cậu!

- Ron Weasley.

- Harry Potter.

- Cậu là Harry Potter sao? Tớ biết hết mọi chuyện về cậu. Tất nhiên rồi, tớ kiếm vài cuốn sách để đọc thêm, chuyện về cậu được viết trong cuốn Lịch sử Pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của Nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện Phù phép lớn trong thế kỷ XX.

Harry cảm thấy bàng hoàng cả người: 

- Tớ ấy hả?

Hermione ngạc nhiên cao giọng:

- Cậu không biết sao? Nếu tớ là cậu, tớ sẽ tìm đọc cho bằng hết những cuốn sách viết về mình. - Rồi cô bé đột ngột quay qua Gilette. - Còn bồ? Bồ tên gì vậy?

- À tên tớ là Gilette Gray. Rất vui được gặp cậu.

- Thật hả? Tớ cũng biết về cậu nữa! Cậu là...

Gilette cắt ngang lời huyên thuyên của Hermione:

- Được rồi mà, tớ không cần cậu quảng cáo cho tớ đâu.

Hermione hơi đỏ mặt nói:

- À xin lỗi, chỉ tớ hơi phấn khích. Thảo nào mà cậu làm phép thành thạo đến thế.

Gilette cười cười đáp:

- Cũng thường thôi.

- Không đâu! Bùa Triệu hồi không dễ chút nào!

- Được rồi mà. Cậu không ăn trưa sao?

- À phải, xin lỗi đã làm phiền. Tớ về toa đây, các cậu ngon miệng nhé. Gặp lại ở trường.

Cả bọn vẫy tay chào cô bé, nhờ có Gilette mà quan hệ của Hermione với Harry và Ron không gay gắt như trong truyện. Tiếp tục vùi đầu vào mớ đồ ăn, Ron khen ngợi:

- Gilette, mẹ cậu khéo tay quá! Hộp cơm của cậu trông thật ngon miệng.

- Tất nhiên rồi! Mẹ tớ mà.

Đúng lúc đó, con chuột của Ron vọt ra từ túi áo cậu nhóc, vùi đầu vào một hộp kẹo, Ron kêu lên:

- Scarbers!

Gilette giật mình nhìn con chuột đầy giận dữ và chán ghét. Peter Pettigrew! Kẻ đã phản bội chú James và cô Lily! Kẻ đã đẩy chú Sirius vào tù vì tội ác của hắn! 

Gilette cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn rút đũa phép yểm bùa con chuột, ánh mắt cô cứ dính vào nó.

- Gilette! Gilette!

Cô giật mình vì tiếng gọi, Harry đang cố gắng đem cô ra khỏi mớ suy nghĩ của mình.

- À, cậu gọi tớ sao?

- Cậu có chuyện gì sao, Gilette? Tớ gọi cậu cả tá lần mà cậu không phản ứng. - Harry lo lắng nhìn cô. - Trông cậu đáng sợ quá.

- À không có gì đâu, chỉ là tớ không thích con chuột đó cho lắm. - Gilette vội vã lấp liếm, cô chưa thể xử lý con chuột ngay được, nó sẽ trốn thoát mất. Khi nào về trường cô sẽ làm vụ này một cách nhanh gọn và chắc chắn, phải đảm bảo Peter không thể chạy được, và chú Sirius được vô tội, trả tự do.

Ron có vẻ tin lời nói dối của Gilette, thằng nhóc đỏ mặt túm con chuột đang chạy loạn bỏ vào túi áo, nó có vẻ sợ ánh mắt của cô.

- Đó là Scarbers, con chuột già mà anh Percy đã chơi chán. Khi mà cậu có đến 5 ông anh trai thì cậu sẽ chẳng có cái gì mới hết. Cây đũa phép của mình cũng là cây đũa cũ của anh Charlie còn áo chùng thì là của anh Bill.- Thằng nhóc quay qua Gilette nói tiếp. - Scarbers nó hiền khô ấy mà, bồ không cần phải sợ.

- Mình không sợ nó. Mình chỉ không thích nó thôi.