[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau

Chương 6: Nhật ký khuê oán




“Papi, đề tài này phải làm thế nào ạ?”

“Hả? Đề nào?”

“Đây nè.” Đường Ôn Đế vừa chỉ vào sách bài tập vừa giơ lên để Ôn ba ba nhìn thấy đề bài.

“Không phải đã từng nói với con rồi sao, tháng một có ba mươi mốt ngày, tháng hai ah…Chờ chút, nhìn nè, đưa bàn tay trái ra, nắm tay vào giống như ba ấy, trên mu bàn tay.”  Ôn Chấn Hoa nói được một nửa đột nhiên dừng lại



“Không phải chứ Chấn Hoa, thậm chí cậu còn không rõ tháng nào là tháng đủ tháng nào là tháng thiếu, cậu thi đỗ lên trung học kiểu gì vậy?” Ngồi bên cạnh trên thảm cỏ, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng rất ngạc nhiên mà mở to hai mắt nhìn, trên gương mặt là nụ cười trêu chọc.

“Có cái gì mà cười, thi lên trung học không cần phải thi cái này.” Thiếu niên tuấn tú thản nhiên nói, trên mặt lại hơi ửng đỏ.

“Ha ha, loại kiến thức thông thường này mấy đứa trẻ con lớp mẫu giáo còn hiểu rõ nha, mà cậu cũng biết đỏ mặt cơ đấy, ha ha ha ha.” Thiếu niên đẹp trai ôm bụng cười như thể chưa bao giờ được cười.

“Đường Tiểu Hi anh thử cười nữa coi!” Thiếu niên Ôn Chân Hoa luôn thản nhiên nhưng giờ lại nguy hiểm cực độ mà ném cho thiếu niên Đường Tường Hi ngây ngô một cái lườm đầy khủng bố.

“Hừ hừ hừ.” Đường Tường Hi rút khăn giấy ra lau nước mắt từ trận cười ban nãy, nhưng vẫn còn cười như cũ, “Hừ hừ hừ hừ.”

“Chỉ là không nhớ cách tính nhanh thôi.” Ôn Chấn Hoa quay đầu nhìn về hướng tây xa xa nơi mặt trời đang lặn dần, không thèm để ý tới hắn.

“Ê này, giận thật à?” Đường Tường Hi chạm lên bờ vai cậu, “Tôi dạy cậu một phương pháp, rất dễ nhớ.”

“…”

“Nhìn kỹ nhé, đưa tay trái ra.” Đường Tường Hi lôi tay trái của cậu qua, bao lại thành nắm tay, “Trước cứ nắm như vậy.”

Thấy người bạn thân quay đầu đi mới nhìn sang, hắn mỉm cười rồi ngước lên, duỗi tay chỉ vào những đốt ngón tay đang nhô ra của cậu, tiếp tục nói: “Nhìn cái đốt lồi lên này, cho nên tháng giêng có ba mươi mốt ngày, kế tiếp giữa ngón trỏ và ngón giữa lõm xuống, nên tháng hai ít hơn nhưng tháng này rất đặc biệt vì chỉ có tầm hai mươi tám ngày, tiếp theo khớp xương ngón giữa lại lồi lên, vì vậy tháng ba lớn hơn, sau đó lại lõm xuống là tháng tư nhỏ hơn, tháng năm lớn hơn, tháng sáu nhỏ hơn, tháng bảy lớn hơn.” Lúc này hắn đã chỉ tới khớp xương cuối cùng của tay bên trái, sau đó liền tiếp tục chỉ vào “Thế là tháng tám lại quay trở về đốt đầu tiên, nên tháng tám vẫn lớn hơn, tiếp đó lại ít hơn, tháng mười lớn, tháng mười một nhỏ, tháng mười hai lớn.”

“Nhớ kỹ chưa?” Hắn nghiêng đầu nhìn người bạn thân rồi nghiêm túc hỏi.

“Rồi.” Nhìn thoáng qua bàn tay vẫn bị người bạn tốt nắm chặt như trước, Ôn Chấn Hoa gật đầu, trong ánh mắt hiện lên ý cười.

“Hì hì, cách này được chứ.” Đường Tường Hi nhếch miệng cười, buông tay cậu ra rồi nằm vật xuống thảm cỏ xanh mát.

“Ừ, anh giỏi quá.” Ôn Chấn Hoa cũng thuận thế nằm xuống luôn.

“Ê ê, giọng điệu này là cậu đang khen tôi sao?”

“Ừ.”

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, ánh chiều tà màu cam bao phủ lên quần áo hai thiếu niên, quang cảnh thật yên bình.



“Papi papi, sau đó thì sao?”

Giọng nói của con gái cất lên kéo Ôn Chấn Hoa ra khỏi những hồi ức, cậu mỉm cười ôn hoà “Tháng có thể nhớ như này a, khớp xương chỗ này nhô lên nè, cho nên tháng một là lớn…Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ rồi ạ” Đường Ôn Đế ngạc nhiên nhìn nắm tay nhỏ của mình.

Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, màn đêm dần buông xuống.

Đường Tường Hi về đến nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy hoa yến tử được đặt ngay lối vào, trên môi tức khắc gợi lên nụ cười, cầm lấy bó hoa ngửi một hơi sâu, miệng đọc hai lần “Lucky, lucky.”

Chốt cửa cẩn thận, thay đổi dép lê, thời điểm quay lại hắn phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, bên trong là hai cha con vẫn còn đang phấn đấu, lại nhìn đồng hồ treo tường, lập tức nhíu mày “Này, đã mấy giờ rồi, sao hai người còn chưa đi ngủ hả.”

Cất kỹ công văn và bó hoa, hắn vừa cởi tây trang vừa tiến vào phòng khách “Thượng đế của tôi ơi, cũng đã hơn mười giờ, sao hai người như đang làm việc bận rộn lắm vậy?”

“Đống bài tập nghỉ đông của con còn chưa làm xong…” Đường Ôn Đế uể oải nói.

“Bài tập nghỉ đông còn chưa làm xong?” “Ôi, không phải con nói sẽ chăm chỉ sao?”. Nửa câu sau thì là Ôn Chấn Hoa nói, “Tôi có mà, nhưng ai biết bài tập của học sinh tiểu học lại nhiều như thế à còn cái gì mà ba trăm bài thơ Đường nữa chứ, lại còn bản ghi chép về gia đình này nọ, chả biết rốt cuộc là sắp đặt cho học sinh tiểu học hay là cho phụ huynh đây.” Ôn Chấn Hoa ngừng động tác, mệt mỏi mà xoay cổ, nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Con chưa làm xong bài tập sao không nói cho papi với daddy biết.” Đường Tường Hi ngồi xuống bên cạnh con gái, lật đống sách bài tập trước mắt.

“Daddy không có ở nhà, papi còn phải giao hoa, hai người đều rất bận rộn a.” Đường Ôn Đế nói xong  liền chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu buồn tủi

Nghe đến đây, hai người cha liếc nhau, bỗng nhiên đau lòng.

Ôn Chấn Hoa dịch qua ngồi sát bên con gái cưng, dịu dàng nói, “Ôn Đế ngoan, đừng buồn nữa, về sau nhất định papi sẽ nhớ kỹ được không.”

Đường Tường Hi cũng vội vàng xê dịch mông qua “Ngày nghỉ kế tiếp chúng ta sẽ nhanh chóng làm xong bài tập được không, con xem daddy lúc nhỏ á, chỉ cần một kỳ nghỉ đông, tuần thứ nhất đã ghi chép xong toàn bộ đó con biết không.” Nói xong lại nhớ tới tình huống khi ấy, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Này này này, nhật ký là phải viết từ từ mỗi ngày mới gọi là nhật ký rõ chưa, không được dạy bừa.” Ôn Chấn Hoa vội vàng ngắt lời hắn.

“Biết rồi.” Đường Tường Hi gật đầu, phương diện này Chấn Hoa là quyền uy nhất ah.

“Nhưng mà cô giáo cũng không nói phải viết nhật ký thế nào a.” Đường Ôn Đế không biết vì sao daddy lại lôi cuốn nhật ký tới.

“Hừm? Bây giờ chưa cần phải viết nhật ký a.” Đường Tường Hi quệt mũi, “Vậy để daddy làm một phần có chịu không, daddy sẽ giúp con, Ok?

“Được ạ.”

“Còn phải viết cái gì nữa?”

“Bản ghi chép sinh hoạt gia đình thì giao cho anh.” Ôn Chấn Hoa tiếp tục công trình cắt giấy trong tay.

“Việc này, được, bản ghi chép gia đình.” Đường Tường Hi sắn tay áo bắt đầu tiến công “Ôn Đế muốn làm việc nhà nào trước, giúp con viết về giặt quần áo nhá.”

“Bảy tuổi đã giặt quần áo, anh tính ngược đãi trẻ con à.” Ôn Chấn Hoa cũng không thèm ngẩng đầu mà buông lời hạch sách.

“Thì, vậy giúp lau bát chén có thể chứ.”

“Có thể.”

...

” [Khuê oán]* Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu, Xuân nhật ngưng trang thượng thúy lâu á? Haizz, vì sao học sinh tiểu học cần phải thuộc khuê oán hả.” Ôn ba ba cau mày nhìn về phía Đường Tường Hi

“Tôi cũng bó tay.” Đường Tường Hi lên tiếng trả lời.

“Cái gì là khuê oán ạ?” Đường Ôn Đế khó hiểu hỏi.

“À thì, khuê…” Ôn ba ba vội vàng nháy mắt cầu cứu Đường Tường Hi.

“Khuê, khuê oán là.” Đường Tường Hi đảo tròng mắt, giữa con ngươi hiện lên ý cười “Khuê oán chính là daddy cùng với Ôn Đế ra ngoài chơi, để một mình papi ở nhà vặt trụi cánh hoa thế này này.”

“Cái gì, tôi vặt trụi cánh hoa lúc nào.” Ôn ba ba ném qua một ánh mắt hình lưỡi dao.

“Đúng đúng đúng, không vặt không vặt không vặt trụi hoa, mà là vặt trụi lá cây.” Đường Tường Hi thấp giọng cười khúc khích.

Đường Ôn Đế tuy gật đầu nhưng chỗ hiểu chỗ không, bé che cái miệng nhỏ nhắn ngáp một tiếng.

“Ah? Ôn Đế à, nếu con mệt, daddy đưa con đi ngủ trước được không?” Ôn Chấn Hoa trông thấy con gái mệt nhọc như vậy, liền vội vàng nói.

“Không đâu, con còn chưa vẽ xong tranh mà.” Đường Ôn Đế lắc đầu.

“Ôn Đế, nghe lời papi, bé con không nên thức khuya, mau đi ngủ, còn lại chúng ta giúp con làm nốt được không nào.” Đường Tường Hi lại càng không chịu được việc con gái phải vất vả như thế.

“Không được, papi nói việc của mình thì phải tự mình làm, phải có trách nhiệm, con muốn tự mình vẽ.” Đường Ôn Đế nghiêm túc từ chối lời đề nghị.

Hai người lớn đều giật mình, không hẹn mà trên mặt cùng lộ ra vẻ tươi cười, là vừa vui sướng lại vừa đau lòng, may mắn có một đứa con gái đáng yêu thông minh lại hiểu chuyện như vậy, là tích đức kiếp trước của bọn họ.

“Thật không hổ là con gái của daddy a, được, daddy liều mình giúp con. “Đường Tường Hi nắm chặt tay “Ôn Chấn Hoa, mau đến hỗ trợ.”

“Cũng do anh luôn nói lảm nhảm làm chậm tốc độ, về vụ bản ghi chép này sẽ giao cho anh.”

“Hừ, vậy thì có vấn đề gì sao.”

“Được rồi, cố lên cố lên cố lên!”

Đường Ôn Đế nhìn papi, lại quay sang nhìn daddy, tức khắc trong lòng tràn ngập động lực.



Làm xong bài tập, mắt của ba người đều không mở ra nổi, tuy hai mắt nhắm tịt nhưng vẫn gắng sức mò lên trên ghê sa lon, Ôn Chấn Hoa và Đường Tường Hi tựa đầu vào nhau rồi ngủ lăn quay, Đường Ôn Đế thì trực tiếp nằm ngủ vắt ngang trên đùi hai người.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhật ký của Đường Ôn Đế

Chuyện ngày XX tháng 2 năm 2002

Daddy nói trước đây cũng có viết nhật ký, papi cũng nói viết nhật ký là một thói quen tốt, cho nên từ giờ trở đi mình cũng phải bắt đầu viết nhật ký.

Hôm nay mình cùng papi và daddy đến đại siêu thị, papi thắt cà vạt cho daddy, daddy liền hôn papi trước mặt mọi người, thật là vui, đến lúc papi trả tiền thì daddy lại chạy đi làm, thời điểm trở về cùng papi mình mắc tiểu quá nên phải đi WC ngay, sau đó lại nhìn thấy váy của một cô bị rách, mình đã làm việc tốt là nhắc nhở cô ấy, nhưng mà papi không đồng ý để mình ăn nhiều chocolate.

Buổi tối khi daddy về nhà papi có tặng daddy một bó hoa, tình cảm của hai người tốt lắm, papi và daddy còn giúp mình làm xong đống bài tập nghỉ đông nữa, papi dạy mình một phương pháp nhớ tháng rất thú vị, mình còn biết papi thường xuyên ở nhà khuê oán, thật gay go a, hôm nay viết nhật ký tới đây thôi nha.

End 6

____________________

– Khuê oán (閨怨) là một trong số bài thơ hay của Vương Xương Linh (? – khoảng 756), một trong những tác giả lớn thời Thịnh Đườngtrong lịch sử Trung Quốc.

– Bài thơ có 4 câu, không rõ năm sáng tác, làm theo thể thơ Đường luật, dạng thất ngôn tuyệt cú.

– Khác với những bài thơ thuộc chủ đề biên tái, miêu tả tâm trạng, tình cảm… của người trực tiếp ra chiến trận, Khuê oán mang nỗi sầu của người thiếu phụ có chồng đang tham gia chinh chiến. Người đàn bà này trẻ tuổi ở nơi khuê các, thơ dại không biết gì, chỉ khi thấy cảnh xuân mới biết là mình nhớ chồng