[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 53




Edit: Lã Thiên Di

Thật ra, căn bản Laxus thật không ngờ được trong thời điểm này rồi mà còn có người đến đây phá rối — Cái cô gái kia, sau khi nói xong đánh cược thì tự quyết định ngồi xuống vị trí khi nãy hắn ngồi, cứ ở yên đó mà ngồi ngốc.

Chậc……

Rõ ràng hắn hẳn là nên đem cô ta giải quyết đi! Cho dù có là trực tiếp giết cô ta cũng tốt, đánh cho tàn phế rồi ném ra ngoài cũng tốt…… Mức độ thấp nhất thì đuổi ra ngoài cũng tốt! Cuối cùng tại sao hết lần này tới lần khác lại đi đánh cược a!?

Cô gái này là đồ ngu ngốc sao?

Laxus nhíu mày lại, bởi vì lúc này không vui mà nhíu lại càng nhanh, đổi lại mặt mũi của hắn trong lúc đó lộ ra một vẻ hung ác. Hắn híp mắt lại, liếc cái người đang ngồi vắt ngang chân ở bậc thang kia — Cái liếc mắt này bình thường tuyệt đối sẽ dọa trẻ con khóc ầm lên, nhưng dùng nó ở trên người nữ nhân này thì lại không có bất kỳ tác dụng nào.

Cô thậm chí còn cười tủm tỉm hướng hắn vẫy tay khí thế.

…… Lá gan nữ nhân này có phải là lớn đến mức rụng rớt rồi hay không?

Sau khi phát động nội chiến, Laxus liền càng thêm phiền lòng, không hiểu vì sao càng ngày nóng nảy hơn. Cái gì mà đánh cược hắn có thể ngồi lên ghế chức hội trưởng Fairy Tail hay không!? Vị trí này vốn nên thuộc về hắn!

Đem Fairy Tail trở thành hiệp hội mạnh nhất, là một hội không để cho bất kỳ kẻ nào có thể khi dễ! — Người đang giữ chức hội trưởng, ông nội của hắn… Makarov căn bản không làm được!

Nếu làm không được thì không nên chiếm vị trí hội trưởng! Rõ ràng hắn có thể làm cho hội trở nên mạnh mẽ —

Nghĩ đến chỉ cần chức vị hội trưởng đến được trong tay thì hắn có thể làm theo ý mình cải tạo hiệp hội này, khiến nó trở thành sự tồn tại mà mọi người không thể cảm nhận được. Trong lòng Laxus nóng nảy, dường như có thể bị đủ loại khát khao này áp chế vài phần.

“Ai……” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài khiến cho Laxus nguy hiểm nheo mắt lại — Cái nữ nhân lại làm sao nữa vậy!? Đã cho cô ta ở lại thì không thể ngậm mồm ngậm miệng đến cuối cùng được sao!

Hắn quay đầu hung hăng trừng mắt người đang ngồi trên bậc thang, nhưng đối phương lại nhìn thẳng vào cửa ra vào giáo hội, mơ hồ có thể nghe thấy được cô đang nói thầm: “…… Ai, vốn còn thực chờ mong cuộc diễu hành vào buổi tối…… Lúc này đều đã đến đây, tuyệt đối không thể nhìn thấy rồi…… Thật đáng tiếc……”

Chỉ đơn giản một câu nói như vậy, khiến cho biểu tình của Laxus buông lỏng chỉ trong một chớp.

Không biết vì sao hắn lại nhớ lại về mình trước kia — Về mình khi còn nhỏ, đã có một niềm khát khao mãnh liệt về hội, điều này khiến cho tâm tình của hắn trầm lên.

“Ai ~~~~” Phía sau lại truyền đến một tiếng thở dài so với tiếng thở dài trước còn lớn hơn, chỉ nghe thấy nữ nhân kia nói ra một câu không đầu không đuôi như thế này: “Tôi nói này Laxus, rốt cuộc anh vì sao phải đối nghịch với hội trưởng vậy?”

Vấn đề này hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ muốn trả lời — Đặc biệt nhất là với một người ngoài.

Từ cửa giáo hội truyền đến tiếng bước chân làm cho Lạc Lan xóa tan ý nghĩ muốn quấn quít Laxus để tiếp tục đưa ra câu hỏi, đột nhiên bị đánh gãy, cô cùng Laxus không hẹn mà cùng quay đầu nhìn —

Chiều cao quen thuộc, thân hình quen thuộc, trang phục quen thuộc….. Cùng với vẻ mặt hoàn toàn không quen biết……

Lạc Lan che mặt — là Zeref!

Chờ chút! Người này làm sao có thể đi ra khỏi quán rượu được! Không phải đã bị thuật thức ngăn chặn sao!? Chẳng lẽ….. Bên kia đã không có việc gì nữa rồi?

Ý nghĩ này khiến cho Lạc Lan lựa chọn bỏ qua vẻ mặt rõ ràng đang trộn lẫn vẻ tối tăm cùng với không vui vẻ kia của Zeref: “A Laxus! Đây là người yêu của tôi, tên là Jackal……” Tâm tình cô vô cùng bi tráng đem tên giả mà mình đã đặt cho Zeref nói ra, trong lòng phỉ nhổ chính mình vạn phần — Lúc trước não cô teo dữ lắm nên mới lấy một cái tên không ra gì thế này! Lúc này cô cũng chỉ có thể xấu hổ: “… Anh ấy chỉ là tới tìm tôi ha ha ha ha…… Để cho anh ấy ở trong này cùng với tôi cũng tốt, làm ơn, cái gì khác chúng tôi cũng sẽ không làm!”

Laxus ở bên kia ném một tiếng “Chậc” thể hiện tâm tình đầy bất mãn của mình, nhưng ra vẻ không có ý muốn động thủ.

Mà Zeref cư nhiên ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn Laxus, lập tức đi về hướng cô, đứng ở trước mặt cô. Một người đứng một người ngồi, loại cao độ chênh lệch này khiến cho Lạc Lan cảm thấy sắc mặt Zeref có điểm đáng sợ.

Sau khi xác định Laxus hẳn là sẽ không làm gì xong, Lạc Lan yên tâm nhìn chằm chằm Zeref đang ở trước mắt cô.

Không cần nghĩ cũng biết, Zeref nhất định tức giận bởi vì cô đã ném anh ở quán rượu bỏ chạy lấy người. Lúc này khi tìm được cô thì việc đầu tiên nhất định là tính sổ.

Lạc Lan xoa xoa tay: “…… Em biết sai rồi! Khi trở về thì anh muốn phạt em thế nào cũng được! Trước hết nói cho em biết đi, mọi người ở quán rượu không có việc gì chứ?” Cô vụng trộm vươn tay nắm lấy áo choàng Zeref, bán manh làm nũng cầu xin tha thứ: “Ai nha — thân ái — đừng nóng giận nữa mà.”

Mặt Zeref không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào cô. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nâng tay lên, cong tay hung hăng nắm lấy ót của cô: “Không có lần sau.”

Lạc Lan ôm ót, lúc này Zeref thật sự sự rất không vui a, cư nhiên hạ thủ hung hãn với cô — Sau khi cô nhỏ tiếng “Vâng”, ngắm nhìn sắc mặt Zeref đã không còn âm trầm như vậy nữa, lúc này mới có gan nắm lấy áo choàng anh lại đây, khiến cho anh ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Biểu tình Zeref trở lại bình thường, nhưng khi nói chuyện thì ánh mắt của Laxus vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ ở bên này: “Mọi người trong quán rượu không có việc gì, bao gồm cả những người hóa đá.”

Dường như Zeref cũng không nghĩ muốn giải thích nhiều, nhưng mấy câu nói đó đủ để làm cho Laxus tức giận — Thuật thức đã được giải, đám người Erza bị biến thành tượng đá cũng đã trở lại bình thường, điều này nói rõ kế hoạch của Laxus đã bị thất bại một nửa.

Vốn phải dựa vào điều này để uy toàn bộ thành viên và hội trưởng. Cứ tiếp tục như vậy, nguyên nhân phát động nội chiến Fairy Tail đã không còn nữa.

Đợi chút!!!…… Vi sao cô có cảm giác Zeref đang khiêu khích Laxus? Mặc dù lời nói thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng ánh mắt của hai người bọn họ……

Tầm mắt của Lạc Lan đảo qua người đàn ông nhà mình cùng Laxus trong lúc đó. Sau khi cảm nhận được đầy đủ tầm mắt Laxus phát ra càng ngày càng đậm sự điên cuồng và tức giận, cô mạnh mẽ vươn tay, cầm lấy gương mặt của Zeref chuyển qua đây, cũng không biết suy nghĩ chuyển như thế nào, lời kháng nghị rất là trôi chảy liền đi ra:

“Không cho nhìn người khác, em sẽ ghen!”

Laxus: “……”

Zeref: “……”

Không nói đến vẻ mặt Laxus lộ vẻ đầy “Cô đi ăn — shit đi”, vẻ mặt của Zeref cũng là vẻ mặt quái dị không đủ khả năng để chống cự. Mặc dù Lạc Lan cảm giác rằng hôm nay có vẻ không quản được miệng mình — vừa rồi cô mới đưa ra đánh cược với Laxus chính là không quản được miệng mình — nhưng nếu có thể đem không khí kỳ quái của hai người này đánh vỡ thì đây chính là một biện pháp tuyệt vời!

Lạc Lan đã không nghĩ muốn nói ra những lời nhảm nhí, tìm cách phá vỡ bầu không khí. Vẻ mặt Lạc Lan cười đến mức tự nhiên như không có chuyện gì, cô vừa muốn nói gì đó, cửa giáo hội bỗng nhiên xuất hiện một người, lại một nữa hấp dẫn ánh mắt của ba người đang ở trong giáo hội.

“…… Ể?” Ánh mắt Lạc Lan trống rỗng nhìn đi qua, sau khi cố ý đem tầm mắt biến thành mờ nhạt xong, cô cảm thấy thân hình của người này dường như có chút quen thuộc.

Người đến là một người mà Lạc Lan hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy qua, anh ta che mặt mình lại, đeo vô số pháp trượng hình dạng kỳ quái sau lưng mình, ăn mặc kỳ quái thì đừng nói đến. Từ xa nhìn đi qua, chỉ ngoại trừ ánh mắt và làn da thì lộ ra bên ngoài, còn những gì còn lại trên thân thể đều dùng những phương thức khác nhau bao bọc lại thật kỹ.

…… Hình như cô có cảm giác anh ta giống như đang tuyên bố “Tôi không thể bị người khác trông thấy”……?

“A? Rốt cuộc đã đến đây rồi sao — Mystogan!” Laxus cười lạnh: “Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ gia nhập vào trò chơi này nga?”

Ôi trời đất, chỉ trong một thoáng mà ý chí chiến đấu đã đến Level Max là sao? Dựa theo phản ứng của Laxus để phòng đoán thì nói không chừng cái người có tên “Mystogan” không được hay lắm này cũng là pháp sư rất mạnh thuộc cấp S…… Nếu như nói như vậy, thì anh ta cũng là thành là viên của Fairy Tail sao?

Lạc Lan đối với cuộc chiến đấu của hai người kia hoàn toàn vô cảm, cô nắm lấy áo choàng của Zeref đang ngồi bên kia, anh cũng hoàn toàn không có hứng thú gì với cuộc đối đầu phép thuật của họ, cô lên tiếng lặng lẽ nói: “Thuật thức ở trong quán rượu rốt cuộc làm sao có thể hóa giải vậy?”

Điều Zeref làm đầu tiên chính là mím môi, lộ ra ánh mắt có chút bất mãn nhìn cô — người này, không thể tin được lòng dạ hẹp lại hòi ngoài ý muốn! Lạc Lan không thể không giơ lên hai tay làm trạng thái đầu hàng, lại một lần nữa lộ ra nụ cười bán manh lấy lòng người ta, có thế này mới khiến Zeref mở miệng ra một cách thuận lợi.

Anh đem chuyện xảy ra ở trong sân quán rượu Fairy Tail nói ra. Hóa ra Erza là người đầu tiên được giải thoát khỏi phép thuật bị hóa thành tượng đá, cô lập tức liền ra khỏi quán rượu, dường như đã tìm được người đã thi triển phép thuật hóa thành tượng đá, sau khi đem cô ta đánh bại thì chị em phụ nữ ở trên sân khấu đều khôi phục lại nguyên dạng. Mà Levy, người am hiểu sâu về bùa phép nhất đã hóa giải toàn bộ bùa phép bao trùm toàn bộ trong quán rượu.

Rất mạnh mẽ!

Lạc Lan có cảm giác có thể dùng loại văn tự ma pháp này để khắc chế văn tự ma pháp không thể lại “đẹp trai” hơn được nữa, cô túm lấy tay áo Zeref đang ngồi ở một bên, dùng ánh mắt lánh nhìn anh: “Em, em không phải là sách phép thuật sao? Em cũng có thể sử dụng văn tự phép thuật chứ??”

Dường như Zeref bị cô chọc cười, vươn tay đặt lên trên đầu Lạc Lan, nhẹ nhàng xoa lấy, khóe miệng hiện lên một độ cong cực kỳ mỏng.

Không đợi Zeref đáp lại Lạc Lan, ở đầu bên kia, Laxus cùng Mystogan đang vô cùng khoái chí so chiêu với nhau. Hai người Erza và Natsu sau khi tới nơi, thì Natsu liền la lên, khiến hai người bên trong đang gây chiến đồng thời dừng đánh!

Natsu: “Laxus! Cùng với ta đánh một trận đi — !!!”

Erza: “Ôi chao? Mystogan! Các ngươi……”

Mystogan vừa mới cùng Laxus so chiêu hiện ra vẻ vô cùng thành thạo, không biết làm sao bỗng nhiên quay đầu lại. Dường như hoàn toàn không nghĩ tới muốn bị hai người ở phía sau nhìn thấy, bả vai bỗng nhiên co rút lại.

Lạc Lan mới vừa ở trong lòng thầm kêu không tốt – Mystogan, thực hiển nhiên bởi vì sự xuất hiện của Erza cùng Natsu mà phân tâm. Nếu như bị Laxus bắt được điểm này……

Ý nghĩ này của cô còn chưa kịp làm ra phán đoán nào, chỉ thấy Laxus cười lạnh nói lại đây một câu “Có sơ hở”, ánh sáng dòng điện sáng ngời chợt lóe — Mystogan bị Laxus đánh lén thành công!

Theo ánh sáng dòng điện màu vàng kim nhạt dần đi, Lạc Lan chỉ quan tâm đến hướng đi của mấy người kia chợt nhìn thấy người đứng bên kia thì đồng tử trong nháy máy liền co rụt một cách nhanh chóng! — Hóa ra cảm giác kỳ quái vừa rồi chính là vì điều này!

Căn phòng đen tối, vật chứa đầy máu, cùng với sự đau đớn thống khổ ở trên da thịt lại xuất hiện thêm một lần nữa…… Cuộc tra tấn như địa ngục ở Tháp Thiên Đường đó lại xuất hiện ở trong đầu cô.

Lạc Lan mở to mắt, mạnh mẽ che miệng mình lại, tự hồ như chỉ có làm như vậy thì cô mới thể áp chế cảm giác không khỏe đi xuống. Zeref vốn đang ngồi ở bên cạnh cô cũng phản ứng gần giống như vậy — khi nhìn đến diện mạo thực sự của người kia, trong nháy mắt anh liền đứng lên, tiến lên một bước dùng thân thể mình che chắn ở trước mặt Lạc Lan!

Người kia…… Cái người tên là “Mystogan” kia, không phải là Jellal sao!? Ngay cả hình xăm ngay mắt phải, không phải đều giống nhau như đúc sao!?

Bởi vì đã bị cuộc gặp mặt của Jellal mà cô đã bị tổn thường gần như đến mức thê thàm, Lạc Lan chỉ cảm thấy cuộc sinh hoạt bình yên của mình, cũng xem như là vừa mới tua sửa lại tinh thần thật tốt lại căng thẳng thêm một lần nữa. Từng ở trên Tháp Thiên Đường…… người đàn ông mang theo ác ý cùng với dính đầy máu tươi của cô, mỗi một lần tiếp xúc đều giống như ác mộng không tể xua tan được. Lại khiến cho cảm xúc của cô bị ảnh hưởng thật lớn —

Mystogan hiển nhiên cũng áp chế cảm xúc tương đối bối rối của mình, “diện mạo thực sự” của anh ta rõ ràng khiến cho hai người con gái ở đây gặp sự đã kích khác nhau. Mà Natsu, người cũng đã trải qua trận chiến ác liệt ở Tháp Thiên Đường cảm thấy khiếp sợ không biết nên nói một lời nào.

“Tôi không phải là người mà các người quen biết kia.” Người con trai tóc xanh bị nghi ngờ chỉ nói ra hai câu giải thích cơ bản: “Tôi không phải là Jellal.” Dường như cảm giác được lời giải thích của mình ở dưới khuôn mặt giống hệt “người kia” căn bản không có sức thuyết phục, anh chỉ lộ ra biểu tình phức tạp mà lại có chút bất đắc dĩ cùng với một câu “Xin lỗi”, rồi liền biến mất.

Sau khi người kia biến mất, lúc này Zeref mới quay đầu lại nhìn về Lạc Lan được anh che chở ở phía sau — Cô dường như đang phát run lên, trên mặt hiện ra yếu ớt, có thể nhìn thấy rõ không sót một chút nào.

Trên mặt vị Pháp Sư Bóng Tối vĩ đại này khó có xuất hiện được vài phần cứng lại.

Mặc dù là Zeref cũng không có cách nào phán đoán được ý nghĩ bây giờ của Lạc Lan. Lúc ấy vì không chế được chính mình mà đã làm ra một chuyện không có khả năng được tha thứ, cho dù cuối cùng anh đã được tha thứ — Zeref lập tức liền xoay người, quỳ một gối xuống ở bên người Lạc Lan, vươn tay ôm lấy cô:

“Không phải hắn.”