*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lã Thiên Di
Lạc Lan đứng ở trong phòng tắm nghiêng đầu, vẻ mặt có chút vặn vẹo.
Mỗi khi có…… Chuyện thực không ổn xảy ra, trong lòng Lạc Lan có loại cảm giác đau khổ tắc nghẽn cuồn cuộn, có thể khiến cho cô xúc động muốn lấy cái ót đi đập vào trong bức tường.
Hiển nhiên chuyện cô đột nhiên bị Zeref mang đi đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ — Có thể khiến cho tâm tình của cái người dường như không thể chập chờn này dao động. Điều này làm cho cô cảm thấy thực vui vẻ và sảng khoái, cảm giác này thực không sai chút nào. Nhưng! Mà! Người này hoàn toàn chưa hỏi cô câu nào mà đã theo đuổi rồi!
Nói cách khác, người này dùng hai tay trống trơn đi theo đuổi con gái nhà người ta a!
Cho nên — Cô…… Không, không có quần áo ngủ để mặc a a a a !
Lạc Lan ở một bên thở phì phò “Hừ hừ”, một bên hung hăng nắm chặt lấy rèm che của bồn tắm vò nát, nhàu nát lại hết thành một cục. Ban đầu, khi cô còn ở trong ký túc xá nữ của Fairy Tail, thì việc mặc quần áo đều là do Erza đưa sang đây cho cô, cô cũng hoàn toàn không có lo lắng về phương diện này. Nhưng lúc này đây……
Lạc Lan đem khăn tắm lớn mà khách sạn đã chuẩn bị tốt ở trong phòng tắm cầm ở trong tay, do dự một lát – Cô dùng khăn tắm bao bọc lấy thân thể mình lại, ở bên ngoài thì lấy áo choàng tắm quấn ở bên ngoài.
Như vậy tổng cũng được rồi chứ! Phòng ngừa chính mình đẩy ngã anh ta, cũng phòng ngừa chính mình bị đẩy ngã [Có lẽ sẽ không?], như vậy thì phải tiến hành phương pháp uy hiếp!
Cuối cùng cô cầm lấy khăn lông đem tóc mình lau khô bớt rồi quấn lên, có thế này mới đi ra khỏi phòng tắm.
Zeref đang ngồi dựa vào đầu giường, cầm lấy quyển sách trong tay đọc, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu nhìn về phía cô. Thấy Lạc Lan nghiêm trang bao phủ kín đáo từ trong phòng tắm đi ra, hiển nhiên anh có chút khó hiểu để có thể lý giải được hành vi của cô – Zeref mang theo biểu tình mê mang đã muốn thể hiện hết đầy đủ ý nghĩ của anh.
Lạc Lan vô cùng trấn định ngồi xuống mép giường phía bên kia, đem khăn đang quấn ở trên tóc kéo xuống, bắt đầu lau tóc. Thời gian gần một năm, mái tóc của cô đã dài ra phía sau lưng, tốc độ mái tóc dài ra không ngờ lại rất nhanh.
Đứng ở bên người Zeref, thần kinh Lạc Lan bị siết chặt lại mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã thả lỏng được. Đặc biệt là ngày hôm nay — một ngày đặc biệt vô cùng dài.
Hoàn toàn xuất hiện mệt mỏi khiến cho Lạc Lan phải ngáp một cái thật lớn, cô qua loa lau chùi mái tóc của mình, đem cái khăn hướng một bên trên ghế dựa quăng sang đó. Liền hướng ở trên giường nằm sấp xuống, trực tiếp thoải mái rên rỉ.
“Lạc Lan?” Zeref nhẹ nhàng hô một tiếng, đem sách ở trong tay để lại ở trên tủ đầu giường, sau đó đem cô kéo đứng lên: “Trước hết đừng ngủ.”
Đầu óc Lạc Lan trống rỗng đi suy nghĩ, nhìn anh: “Làm gì?”
Zeref một tay ôm cô, một tay còn lại vươn một ngón tay lên, ở hai bên trái phải đầu cô nhẹ nhàng đặt xuống, một pháp trận ở trên lòng bàn tay được tạo ra “Xoẹt” một tiếng, hiện ra ánh sáng màu tím bạc vô cùng đẹp mắt.
Hửm……? Đây là muốn làm gì……
Đầu óc Lạc Lan tiếp tục trống rỗng đi suy nghĩ, cô vừa định ngẩng đầu lên nhìn cái pháp trận kia thì đã bị Zeref ngăn lại: “Đừng nhúc nhích.”
Cô nghe được từ chỗ mái tóc chưa được lau khô của mình truyền đến âm thanh “tốc tốc” rất nhỏ. Lập tức, mái tóc bởi vì chưa khô mà trên đầu truyền đến cảm giác mát lạnh nay đã hoàn toàn biến mất – Zeref dùng ma pháp giúp cô làm khô tóc đâu.
Lạc Lan cảm khái — ma pháp gì gì đó thật sự rất là tiện lợi, lát nữa nhất định phải yêu cầu Zeref dạy cho cô chiêu này! Ể……? Đợi chút……
Zeref vốn cũng không dùng ma pháp không phải sao…… Lúc này như thế nào……
“Zeref?” Lạc Lan dùng âm thanh tràn đầy mệt mỏi hỏi: “Anh không sợ bị người khác phát hiện sao? Tùy tiện dùng phép thuật không có chuyện gì chứ?”
Zeref “Ừ” một tiếng, mắt thấy ma pháp trận đã muốn đem đầu dính đầy nước của cô ấy hút hết đi, anh di chuyển ngón trỏ một chút, ma pháp hội tụ lượng nước di chuyển biến đổi thành khoảng không trong không trung. Ban đầu tụ tập lại với nhau hình thành một quả cầu nước lắc lư, bản thân anh thổi nó vào trong phòng tắm: “Khí tức của tôi không dễ dàng bị phát hiện như vậy.” Anh nghĩ nghĩ, lại nói tiếp một câu: “Cô còn không thông hiểu được việc che giấu, người nào hiểu rõ pháp thuật bóng tối mới có thể cảm nhận được nó.”
Hử? Hiểu rõ phép thuật bóng tối……?
Đầu óc Lạc Lan buồn ngủ cùng với sự chuyển động của bánh răng giống như hoàn toàn dừng lại ờ đó. Cô chỉ cảm thấy gì đó, hẳn là suy nghĩ về việc gì đó theo trong đầu cô trốn đi.
“Được rồi, ngủ đi.” Zeref đem cô hướng về cái gối đẩy đẩy, thấy Lạc Lan một đầu ngả hướng về phía cái gối, sau khi thấy cô ôm cọ cọ vài lần, anh rốt cuộc nhịn không được nữa hỏi: “… Cô mặc nhiều như vậy ngủ sẽ không cảm thấy khó chịu sao?”
Lạc Lan hoàn toàn không nghe: “…… Hửm? Nói… Cái gì?” Chính cô đang kéo kéo vạt áo, bộ dáng nhìn thế nào cũng không cảm thấy thoải mái.
Zeref yên lặng nhìn Lạc Lan sau khi cọ cọ trên cái gối xong liền không cử động nữa, anh ngây người một lát, xoay người xuống giường, đem quyển sách vừa mới đặt ở trên tủ đầu giường kia nhìn thẻ đánh dấu sách chiếm một nửa trên trang giấy sách, khép lại đặt ở trên bàn. Tay anh mơn trớn bìa mặt của quyển sách kia, nhìn chằm chằm quyển sách kia một lúc lâu, Zeref xoay người cất bước đi.
Anh đi tới một bên giường nhìn Lạc Lan ngủ say, dừng chân cúi đầu xuống.
Lạc Lan ngủ thật sự yên ổn, đôi đồng tử màu vàng sáng ngời bình thường làm cho người ta cảm thấy ấm áp giờ phút này đã khẽ nhẹ đóng lại, hô hấp vững vàng.
Zeref im lặng đứng đó. Thật lâu sau, vươn tay đi qua, cong lòng bàn tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của Lạc Lan. Nhiệt độ cơ thể của anh rất thấp, Lạc Lan vừa mới tắm không lâu, trên mặt còn có chút hơi nóng lên, độ ấm kia có chút không biết thế nào làm ấm lòng người.
“… Ở bên cạnh tôi……” Anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa nhẹ khuôn mặt của Lạc Lan, thấp giọng nói: “Sẽ không có người nào có thể thương tổn đến em.”
**
Chính cái gọi là kế hoạch bình thường đều không thể ngăn cản được biến cố. Lạc Lan cùng với Zeref, hai người vốn là muốn ở ngày hôm sau liền rời đi khỏi thành phố Magnolia, cuộc hành trình này đã bị một sự kiện ngăn chặn lại.
Trước khi rời khỏi thành phố Magnolia, Lạc Lan có thói quen đi đến bưu điện để coi thử xem mình có thư gì không – Đã vậy hết lần này đến lần khác, ngay tại giờ này phút này xuất hiện một nhiệm vụ.
Cô nhận được một bức thư được gửi đến từ nhà xuất bản nói về bản thảo của cô, có một người chỉ đích danh muốn cô hoàn thành truyện dài, chỉ cho ba tháng, thời gian vô cùng gấp gáp. Điều này làm cho Lạc Lan cảm thấy khó khăn: Một bên đi du lịch một bên viết truyện ngắn thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu như là truyện dài như lời nói trên, chính là phải ở một nơi tương đối cố định mới có thể tiện cho việc sáng tác.
Cô cùng với Zeref thương lượng một phen sau, hai người ở thành phố Magnolia thuê nhà ở. Thành phố này lớn đến như vậy, Lạc Lan phải viết tiểu thuyết cũng không có nhu cần phải ra khỏi cửa, chỉ trụ lại ba tháng thì không thành vấn đề gì.
Sau khi dàn xếp xong xuôi hết, Lạc Lan liền ra khỏi cửa. Cô đi gửi thư hồi âm cho nhà xuất bản — Ngay tại ngã tư đường gần căn nhà vừa mới thuê còn có cả bưu điện, bởi vì khoảng cách rất gần, Zeref cũng không cùng cô đi ra.
Nhưng cô vừa mới ra khỏi cửa như thế này, đã phá hủy chuyện lớn —
“Hửm? Đây không phải con mèo nhỏ mắt vàng đã đào tẩu đây sao!” Người con trai tóc vàng vóc dáng cao to, khuôn mặt mang theo đầy vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, ngăn chặn hướng đi của cô. Dưới áo khoác màu đen, trên cổ áo có viền lông vũ màu trắng là thân thể có chút cường tráng, anh ta nhếch mi lên, từ trên cao nhìn xuống Lạc Lan: “Thế nào? Hóa ra cô còn chưa có rời khỏi Magnolia?”