[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 14: Lên thuyền tham gia một bữa tiệc




Edit: Lã Thiên Di

Beta: Mun Sana

P/s: Quà Vanlentines trắng của Di & Mun dành tặng cho mọi người.❤❤❤

“Lạc Lan-chan! Làm ơn hãy chỉ cho em cách cò kè mặc cả –” Lucy hưng phấn mà lôi kéo tay Lạc Lan lắc qua lắc lại, không nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lạc Lan: “Kỹ năng này thật sự rất táo bạo, thật sùng bái a!”

Lạc Lan bị thổi phồng lên như vậy cũng hơi có một chút lâng lâng, nhưng cô tự nhận chính mình sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp của cô gái xinh đẹp này mê hoặc. Lạc Lan rút hai tay đang bị Lucy cầm lấy ra, lúc đang muốn cự tuyệt thì lại nghe đến một trận hét chói tai của nhóm con gái, cùng với những tiếng ồn ào.

Lucy tự nhiên cũng sẽ bị trận âm thanh này hấp dẫn, hai người liếc nhau, theo phương hướng đó thăm dò nhìn lại.

Phía dưới tòa nhà, một đống lớn con gái vây quanh kiến trúc của một vật không biết tên, nói nhao nhao ồn ào không biết đang quát gọi cái gì, quả thực giống hệt như đoàn fan của ngôi sao Bổng Tử Quốc khi Lạc Lan từng đi công tác.

Cách thật xa thật xa truyền tới âm thanh mặc dù có hơi chút ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe ra được như là “Hỏa Long Pháp Sư-sama”, “Pháp sư nổi tiếng”… Chờ một chút, những chữ này.

Lạc Lan ngược lại là sửng sốt — “Hỏa Long……?”, “Pháp Sư???”

Cô bỗng nhiên nhớ tới năm trước, khi vừa tới thế giới này người nào đó bị cô coi như là “phiếu cơm dài hạn”. Hiện tại giống như ngược lại, người nào đó ra vẻ tự xưng là Pháp Sư Bóng Tối bị cô “nuôi dưỡng” lại.

Tuy nói “giống như” là cô đang dưỡng anh, bất quá toàn bộ về việc nấu nướng đồ ăn gì đó là do anh làm, cô chỉ phụ trách “chi tiêu” mà thôi – Cô cũng không kiêng ăn cái gì, cũng không biết vì sao dạ dày của cô lại bị Zeref nuôi dưỡng thế này, những quán ăn bên ngoài cô hoàn toàn không quen ăn cho lắm.

Nghĩ đến chi tiêu, có thế này Lạc Lan mới phản ứng lại đây – thời gian hẹn với nhà xuất bản cũng sắp đến rồi!

Nhưng Lucy hoàn toàn không có ý muốn buông tha cho cô: “Hỏa Long…… Là người có điều khiển được sức mạnh của lửa mà người ta vẫn đồn đại sao?! Không ngờ anh ta lại ở trong thị trấn này!” Lucy hưng phấn lôi kéo Lạc Lan bắt đầu leo kéo về hướng kia: “Lạc Lan-chan! Chúng ta đi đến đó nhìn thử đi –”

“Chờ đã!” Lạc Lan đại đa số thời điểm đều là trong trạng thái thần kinh thô, lúc này ngược lại khó có được biểu hiện một tia quyết đoán ra ngoài: “Tôi còn có việc phải làm, xin lỗi vì không thể đi cùng được.”

“Ôi chao……” Lucy lộ ra đầy mặt thất vọng: “Nhưng là…… Rõ ràng đã nói là Lạc Lan-chan sẽ dạy cho em chặt chém giá cả a……”

— Ai đã nói với cô như vậy?! Không có người nào nói như vậy với cô hết nha!

Lạc Lan ở trong lòng bùng nổ, hoàn toàn không nghĩ muốn dạy cho người này chặt chém giá cả, cô cười gượng phất phất tay: “Hữu duyên tạm biệt đi.” Thừa dịp Lucy đang do dự rốt cuộc là nên đi theo cô hay vẫn là đi sang bên kia nhìn nhóm người đang bao quanh Hỏa Long, Lạc Lan đã nhanh chóng ôm lấy túi đồ của mình chạy nhanh chóng chạy khỏi đó.

— Hữu duyên tạm biệt?

— Hừ. Đến quỷ cũng phải chào tạm biệt cô ta.

Sau khi chuyển sang góc đường khác, có thế này Lạc Lan mới nhẹ nhàng thở ra. Cô theo khóa kéo ba-lô lấy ra một tờ giấy – trên đó có viết địa chỉ của nhà xuất bản.

Bởi vì Lạc Lan có tiếng là sẽ không dừng chân ở thị trấn quá lâu. Cho nên, đại khái là cô sẽ báo cho nhà xuất bản biết lộ trình đường đi của mình, lại từ nhà xuất bản cung cấp cho cô địa chỉ của tuyến đường ở trong thị trấn.

Mà này đó bay ở trên đỉnh đầu của Lạc Lan là giấy viết thư ma pháp do dừng chân lại ở thị trấn, từ một người ở trong đây thu mua được.

Cô nhớ kỹ địa chỉ được viết ở trên giấy này, sau một hồi phân biệt nhiều đường, liền tìm được đường đến tòa nhà của nhà xuất bản.

**

Từ nhà xuất bản nộp bản công văn đi ra đã muốn là chuyện của hơn một giờ sau. Lạc Lan ở trước cửa lười biếng duỗi thắt lưng.

Cuối tháng không giao bản thảo, đầu tháng đi bộ đến đây thật tổn thất, thật tổn thất a.

Lạc Lan nhớ lại một năm gần đây giống như gặp được thần, ngay cả chính cô cũng không thể nói rõ đây là một loại gặp gỡ như thế nào nữa – Năm trước, sau khi đi theo Zeref từ trong rừng núi chuyển hướng sang thị trấn để phát triển, vì cớ gì đó mà cô bỗng nhiên ở trên báo thấy được yêu cầu viết bản thảo tin tức.

Đối với thế giới kỳ diệu này mà nói, thời kỳ sách báo phát triển khiến cho Lạc Lan cảm thấy phải duyệt qua các đề tài mà phụ nữ coi trọng khẩu vị và không hoàn toàn đành lòng nhìn thẳng vào sự thật.

Lúc ấy, sự đóng góp của cô thật sự chỉ là trò đùa dai kiêm chức tâm huyết dâng trào mà thôi – Cô tùy tiện chọn qua đề tài mà ở thế giới thực của cô đã được viết ra, viết bậy viết bạ ra một đoản văn đầy cẩu huyết gửi qua bên phía nhà xuất bản kia.

Sau đó, Lạc Lan mạc danh kỳ diệu liền trúng số đỏ.

Cô dùng thân phận “Thư Linh” ở trong thế giới này làm bút danh của mình, hai chữ này rất nhanh đã ở trong vương quốc Fiore bùng nổ lên.

Lạc Lan đã ở trong trạng thái kinh hãi như thế này 囧, sau đó rất nhanh tiếp nhận được sự thật chuyện này – dù sao thì trong bụng cô cũng có đủ loại chuyện thẳng thắn, cẩu huyết độc ác kinh điển làm cho người ta phải như thế này 囧. Tất cả câu chuyện đều là ở trong thế giới thực của cô hoặc những tác phẩm cô đã xem ở trên Microblogging từ khi bắt đầu sinh ra.

Tiền đối với phụ nữ mà nói thì cũng giống như cách ăn mặc vậy đó, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng đều chê ít – càng miễn bàn việc này có thể thuận tiện nuôi sống bản thân, cớ sao mà không làm.

Lạc Lan vốn vì lo lắng về vấn đề mưu sinh mà phát sầu, giờ đây lúc này hoàn toàn hãnh diện. Những lúc không cần phải làm việc, cô liền kéo Zeref đi du lịch khắp mọi nơi.

— Chỉ có một điều duy nhất khiến cô buồn rầu là vì anh ta vẫn còn chứng sợ hãi con người, thường xuyên sẽ không chịu vào thị trấn.

Lạc Lan nhún vai, cô lại xác nhận mỗi một thứ ở trong danh sách mua sắm đều đã ổn thỏa ở trong ba-lô xong, đem dây kéo khóa ba-lô kéo lại.

Được rồi, vậy thì bắt đầu ra khỏi thành truy tìm tổ chức phản bội của tên Zeref đáng ghét kia!

Tâm tình của Lạc Lan tại năm phút suy nghĩ ngây thơ của mình mà cảm thấy vô cùng trầm trọng – – Đứng ở trước mặt cô, là người con gái tóc vàng mà một giờ trước cô đã “Hữu duyên tạm biệt” – Lucy.

“A! Lạc Lan-chan!” Lucy đang nhìn tới nhìn lui, trong nháy mắt nhìn thấy cô thì kinh hô la làng lên: “Ai nha – em còn đang suy nghĩ có thể khéo như vậy không được gặp lại chị! Quả nhiên thật sự gặp lại!”

Lạc Lan đem mặt ăn đầy SHIT của mình giấu ở sau nụ cười xấu hổ: “Quả nhiên thật sự rất…… Hữu duyên Aha ha ha ha……”

Lucy nhảy lại gần đây, lại đem tay Lạc Lan cầm ở trong tay: “Lạc Lan-chan! Em rốt cuộc cũng đã có cơ hội gia nhập vào hội pháp sư mà em vẫn luôn hướng tới rồi!”

Hửm? Hội Pháp Sư?

Không có nghe đến Lucy nhắc tới việc “học chặt chém giá cả” nữa. Lúc này, Lạc Lan cảm thấy tâm tình vô cùng vui sướng, có thế này mới cùng với Lucy hòa vào nói chuyện: “Hội Pháp Sư?”

“Đúng vậy! Em vẫn luôn khao khát được vào Hội Pháp Sư – Fairy Tail! Rốt cuộc em cũng đã có cơ hội gia nhập rồi!” Lucy nói nói rồi không biết đang nói, đang nghĩ tới cái gì, biểu tình hưng phấn vô cùng siêu cấp nháy mắt biến đổi thành thần sắc có chút khinh bỉ: “Bất quá trước đó, em phải đi lấy lòng một tên pháp sư ngu ngốc mới được.”

…… Ha? Fairy Tail?

Giống như đã nghe qua ở đâu……

Chỉ tại trong nháy mắt, cô có chút quen thuộc với nó, mà Lạc Lan cảm thấy đường sóng não của mình và cô gái tóc vàng này rõ ràng không cùng tần số. Cô đành phải gật đầu: “Phải không? Vậy thì cô phải cố gắng lên, chúc mừng em có thể được đền bù mong muốn nha.”

Lạc Lan nói xong lời khách sáo, đang chuẩn bị rời đi thì bị Lucy chặn ngang cản lại: “Lạc Lan-chan! Không bằng thì chị đi với em đi – là buổi dạ tiệc ở trên thuyền tối nay! Lạc Lan-chan cũng cùng nhau tới đây đi?”

Lạc Lan vừa định muốn cự tuyệt, đã thấy Lucy môi chẹp chẹp, vừa suy tư vừa nói: “Hưm…… Hội lần này hẳn là rất náo nhiệt đi, còn có thể có rất nhiều đồ ăn ngon, thức uống tuyệt vời, nhất định sẽ vui lắm!”

“Náo nhiệt”, “Ăn ngon”…… Hai từ mấu chốt này lập tức xuyên vào trong đầu Lạc Lan – đối với một người hơn nửa năm cũng chưa từng tiếp xúc với người lạ trong thời gian dài như thế, hơn nữa cũng không hề có bạn bè mà nói, hai điều này quả thực là điểm hấp dẫn vô cùng lớn.

Cô lo lắng nhiều lần, cuối cùng do dự gật đầu: “…… Được rồi, cùng đi với em thử xem.”