[Đồng Nhân Dòng Sông Huyền Bí] Xuyên Qua Thành Tiểu Boss

Chương 91




Nhìn thấy tin nhắn hình ảnh từ số máy lạ, Ilbani phản xạ tính xoá bỏ thì tin nhắn khác lại đến tới tắp. Muốn biết mục đích của kẻ gửi tin là gì, Ilbani liền mở ra xem.

- "..." - Ilbani.

Bình tĩnh lưu lại hết hình ảnh vào điện thoại, Ilbani liền nhắn tin lại cho số máy lạ kia: "Zannanza, cậu được lắm".



Zannanza sau khi giúp Uhi tẩy rửa sạch sẽ thì cùng lúc Yzad về đến nhà, cậu nhóc hớn hở chạy lên phòng anh hai chơi như mọi hôm, nhưng hôm nay phòng lại bị khoá bên trong, Yzad thấy lạ liền đập cửa ầm ầm.

- "Anh hai, anh hai, anh ngủ sao?".

Uhi lúc này đã mặc xong quần áo, cả người mềm nhũn, động cũng không muốn động. Zannanza khuôn mặt hối lỗi ngồi bên cạnh, khi nghe tiếng đập cửa thì đứng dậy ra mở.

Yzad thấy người mở cửa là Zannanza thì hơi ngạc nhiên: "Anh Zannanza? Anh hai em đâu? Vì sao anh ở trong phòng anh hai?".

- "À anh đến thảo luận bài giảng với anh hai em" - Zannanza cười vô hại nói.

Yzad chạy vào trong gọi lớn: "Anh hai, xuống ăn cơm với em" - nhìn thấy Uhi có vẻ mệt mỏi thì cậu nhóc lo lắng: "Anh hai bị bệnh sao? Sắc mặt anh nhìn không được khoẻ?".

- "Anh không sao. Em tiễn anh Zannanza đi, anh ngủ một chút" - Uhi mệt mỏi nhắm mắt ngủ.

Yzad tiu nghỉu tiễn Zannanza ra cổng, Zannanza luyến tiếc nhìn Uhi hắn còn muốn ở lại nhưng cảm thấy không tiện cho lắm.




Bệnh viện của cha Uhi sau đó được một nhân vật danh tiếng giấu mặt mua lại, toàn bộ nhân lực được thay đổi, sa thải các bác sĩ y tá biến chất, các phòng ban bộ phận được sắp xếp lại, bệnh viện như đang được thay da đổi thịt hoàn toàn, như khoác lên mình 1 chiếc áo mới, 1 khởi đầu mới. Cha Uhi được đề nghị giữ chức vụ viện trưởng như ban đầu nhưng ông từ chối vì ông cảm thấy mình không xứng đáng vì để cấp dưới qua mặt làm chuyện sai trái. Sau cha Uhi xin về dạy học ở 1 trường Đại học Y Dược trong thành phố.



Bữa hẹn ăn tối cùng Mattiwaza cuối cùng cũng đến, cha Uhi dặn dò quản gia cùng người giúp việc chuẩn bị chu đáo mọi việc như trang hoàng, quét dọn lại toàn bộ ngôi biệt thự, thay tấm rèm cửa mới, mua hoa trưng bày khắp phòng, lau rửa cửa kính sạch sẽ, đổi bộ chén dĩa bằng sứ có nạm bạc, muỗng nĩa cũng được chuẩn bị chu đáo, vì vị khách hôm nay rất đặc biệt chính là ân nhân của gia đình ông nên mới có sự đãi ngộ nhiệt tình thế này.


- "Cha, đâu cần làm quá như vậy đâu chứ, bữa ăn đơn giản cũng được mà" - Uhi thấy cha tất bật chỉ huy người giúp việc thì sợ cha mệt.

- "Sao lại nói vậy, cậu ấy là ân nhân của gia đình chúng ta, cha dạy con thế nào, người ta tốt với mình thì phải biết đền đáp" - Cha Uhi nghiêm khắc nói.

Uhi biết tính cha, ai đối xử tốt với ông thì ông sẽ ghi nhớ và đền đáp lại bằng mọi giá: "Cha, con biết rồi".

- "Con còn ngồi đó làm gì, ra phụ với mọi người đi chứ".

- "..." - Uhi

_ Nếu biết cha bắt làm việc thì cậu đã trốn ở trên phòng đọc sách rồi.


Gần trước giờ hẹn 1 tiếng, đúng 5h chiều, một vị khách không mời mà tới. Ilbani, 1 tay cầm chai rượu vang đắt tiền, nụ cười tiêu chuẩn kem đánh răng P/S, ung dung thong thả đi vào trong. Uhi nhìn thấy Ilbani đến thì trong lòng thầm hô to không xong, nếu cha thấy hắn thì sẽ mắng cậu mất, nhưng đã muộn, từ xa cha Uhi nhìn thấy khuôn mặt vị khách vừa vào nhà thì trợn mắt kinh ngạc, tay run run chỉ: "Cậu ... cậu là ...".

_ Là người chuyện trò với ông trong bệnh viện, là Thầy giáo tận tâm đến thăm giúp đỡ sinh viên, lại cũng chính là người trong video clip kia.

Ilbani như không biết xấu hổ còn tiến lên bắt tay cha Uhi: "Chào bác, rất vui gặp lại bác, cháu không đến với tư cách Thầy giáo của Uhi mà cháu đến đây với tư cách bạn trai Uhi".


Câu nói trơ trẽn của Ilbani làm cha Uhi tức giận xém chút thì té khỏi xe lăn, không ngờ người này mặt dày đến vậy, dám "làm" con ông rồi còn dám vác mặt đến đây giới thiệu là bạn trai, vậy mà lúc trước ông ngu muội để hắn dắt mũi, giao trứng cho ác.

Uhi thấy cha tức giận liền lo lắng trấn an: "Cha, cha bình tĩnh, tiệc vui sắp bắt đầu, cha mặc kệ anh ấy đi".

Cha Uhi tuy tức giận nhưng là người được dạy dỗ trong môi trường nề nếp gia giáo, hơn nữa ông lại là người hiểu lý lẽ và dễ nói chuyện (không như mẹ của Uhi) và Ilbani từng giúp đỡ Uhi chăm sóc ông trong bệnh viện cùng 2 đứa con nhỏ, nên ông có chút nể tình nói: "Dù gì cũng đã đến, vào trong đi".

- "Vâng, thưa bác" - Ilbani lễ phép vui vẻ theo sau, ánh mắt vẫn không khỏi liếc nhìn Uhi.

Uhi dẫn Ilbani vào phòng khách theo lời cha dặn, rót nước pha trà mời hắn.

Uhi nghiến răng nói nhỏ gần như chỉ có 2 người nghe được: "Ilbani, anh sao đến đây, cha em thấy anh chưa đánh gãy chân là may mắn".

- "Anh muốn lấy danh nghĩa bạn trai em ra mắt cha em" - Ilbani cúi đầu nói nhỏ vào tai Uhi.


Cha Uhi nhất cử nhất động đều để ý phía bên này, hai tay ông nắm chặt thanh vịn xe lăn, thật tức chết mà, con trai lớn ngoan ngoãn của ông bị người ta dụ dỗ, còn dám vượt quá giới hạn làm ra cái chuyện bị xã hội chê cười. Ông chắc rằng Uhi bị người dụ dỗ vì bản tính lạnh nhạt, thờ ơ của Uhi sẽ không để tâm đến tình cảm đồng tính và sẽ có một cuộc sống như một người bình thường, cưới vợ sinh con. Nghĩ đến con mình trở thành đồng tính người làm cha như ông thật quá thất bại.

- "Uhi, con đi phụ giúp bác quản gia đi" - Cha Uhi nhìn không nổi cảnh Ilbani cứ dựa sát vào người con ông.

- "Vâng, cha" - Uhi liền đứng dậy đi gặp bác quản gia xem có việc nào phụ giúp được.

Cha Uhi đã lấy lại bình tĩnh, ông được 1 người hầu đẩy xe đến ghế Sofa Ilbani ngồi và nói chuyện.

- "Cậu thật sự thích Uhi?" - Ánh mắt cha Uhi nghiêm túc nhìn Ilbani.

- "Vâng, thưa bác" - Ilbani ngồi ngay ngắn trả lời câu hỏi của cha vợ.

- "Cậu gặp con trai tôi trong hoàn cảnh nào?".

- "Ở hồ nước .... Không phải, ý cháu là .. gặp em ấy trong chương trình giao lưu văn hoá ở Ai Cập" - Ilbani mém chút nói ra lần gặp đầu tiên ở hồ nước phía sau thần điện trong thế giới DSHB.

- "Chỉ với mấy tháng mà đã thích con trai tôi?" - Cha Uhi có phần không tin tưởng Ilbani thật tâm với con trai mình.

- "Cháu thật sự thích em ấy, tuy chỉ mới mấy tháng nhưng tình cảm không thể nói trước được, ngay từ khi nhìn em ấy cháu đã yêu rồi" - Ilbani ánh mắt nghiêm túc chân thành nhìn cha Uhi để chứng minh cho ông rằng mình thật tâm với con trai ông.

- "Hừ, cậu không thấy là mình đã huỷ hoại tương lai của Uhi sao?" - Cha Uhi nói 1 câu như xuyên vào tim của Ilbani, Ilbani ánh mắt nhìn xuống không dám đối chất với cha Uhi về câu hỏi này, sự tự tin trong mắt của hắn giảm xuống.

Uhi vừa phụ giúp bác quản gia dọn chén nĩa ra bàn tiệc vừa để ý đến động tĩnh phía cha cậu cùng Ilbani. Thấy ánh mắt Ilbani u ám không còn tươi tỉnh như mới nãy thì không đành lòng liền bỏ ngang công việc, đến nắm chặt tay hắn và nói với cha cậu: "Cha đừng trách anh ấy nữa, chuyện cũng qua rồi, tương lai còn nhiều đường để đi mà".

- "Uhi, con có biết đường con chọn nó khó khăn đến dường nào không" - Cha Uhi thật tức giận, con trai của mình lại đi bênh vực kẻ khác ngoài ông.

- "Cha, con biết, nhưng con đường con chọn thì quyết không hối hận".

- "Uhi ... con ..." - Cha Uhi tức đến đau răng.


Uhi bình thường rất nghe lời ông ít khi nào cậu dám làm trái lời của ông vì đối với cậu, ông vừa là một người Thầy đáng kính vừa là một người cha mẫu mực. Ông luôn là tấm gương tiêu biểu cho cậu noi theo, cậu muốn lớn lên mình giống như cha cống hiến cho y học, cứu sống được nhiều người. Lúc nhỏ có lần Uhi bị sốt phát ban, cả người nóng rần rần toàn thân nổi đầy vết đỏ, khi đó cha đang có ca trực ở bệnh viện, mẹ cậu thì lại đang ở nước ngoài, người giúp việc về quê hết chỉ còn lại bác quản gia già.

Bác quản gia đã lớn tuổi, ông lúng túng không biết xử lý như thế nào liền gọi điện cho cha Uhi báo cáo về tình hình của cậu, cha Uhi đang trong ca trực, ông liền nhờ người trực hộ và không kịp thay áo bệnh viện, ông chạy nhanh ra cổng bắt taxi về nhà. Khoảng cách từ bệnh viện về nhà ông mất 30 phút đi đường nhưng thời điểm này đang giờ tan tầm nên xe cộ đông đúc, có nơi còn kẹt xe hàng tiếng đồng hồ. Cha Uhi ngồi trong taxi lo lắng nhìn đồng hồ, lòng ông như bị lửa đốt, bên ngoài thì đang kẹt xe, cứ 5 phút xe mới nhích được 1 đoạn, không còn thời gian suy nghĩ, cha Uhi liền lao khỏi taxi sau khi đã thanh toán tiền mà không cần thối lại, ông chạy nhanh 1 mạch về nhà, hy vọng đứa con trai bé bỏng của mình không bị nguy hiểm.

Sau hơn 30 phút chạy marathon không ngừng nghỉ, cha Uhi cũng kịp chạy về nhà, ông không kịp tháo giày, lao ngay vào phòng Uhi, lúc này Uhi đã nóng sốt hơn 40 độ, đang mê man bất tỉnh, cha Uhi liền nói bác quản gia chuẩn bị nước ấm sau đó lau sạch người cho Uhi, cho cậu uống thuốc hạ nhiệt, làm sạch mũi cậu bằng nước muối ấm, Uhi lúc này có dấu hiệu giảm sốt 1 chút, cha cậu liền bế cậu đến phòng mạch gần nhất.

Hôm đó, cha cậu thức trắng đêm chăm sóc cậu, lúc mở mắt dậy thấy khuôn mặt cha vì mình lo lắng mất ngủ Uhi lại càng thấy yêu cha nhiều hơn, tuy bình thường cha rất lãnh đạm ít nói, chỉ có những lúc ông răn dạy chỉ bảo thì mới nói nhiều một chút.



Không khí trong phòng khách có chút ngột ngạt căng thẳng, không ai nói thêm một câu nào, cha Uhi giận run vì thấy thất bại trong cách dạy dỗ con trai, còn Uhi thì không dám nói thêm vì sợ làm cha tức giận, Ilbani trong trường hợp này không dám lên tiếng chỉ biết im lặng nắm chặt tay Uhi.


- "DING DONG .... DING DONG....".