[Đồng Nhân Dòng Sông Huyền Bí] Xuyên Qua Thành Tiểu Boss

Chương 57-2




- "AAAAAAAAAAAAAAAA".

Cậu thanh niên giật mình tỉnh dậy, hai tay sờ soạng trên ngực mình, cậu không để ý trên cánh tay của cậu đang gắn nhiều ống truyền dịch.

- "Tốt quá, lành lặn, không còn cảm giác đau nữa".

Cậu thanh niên sau khi ổn định tinh thần mới để ý xung quanh, cậu nhìn quanh 1 lượt.

- "Không phải đây là phòng bệnh VIP của cha sao".

Phòng bệnh được sơn với tông màu trắng sạch sẽ, sang trọng, có 1 tủ gỗ âm tường đựng quần áo, 1 bàn gỗ làm việc còn có cả chiếc MAC book đặt phía trên. Trên tường được gắn 1 chiếc TV 40 inch với màn hình cong hiện đại, có hệ thống liên lạc với y tá 2 chiều, tủ lạnh luôn đầy ắp trái cây và thức uống dinh dưỡng. Còn có 1 phòng vệ sinh vô cùng sạch sẽ, có bồn rửa tay, còn có 1 bồn tắm có điều hoà nhiệt. Trong phòng còn gắn máy điều hoà nhiệt độ, phía dưới giường có 1 bàn ăn nhỏ có thể xếp gọn vào thành giường, trên giường luôn trải những tắm dra sạch sẽ được thay mỗi ngày. Luôn có công nhân dọn vệ sinh hàng ngày, y tá sẽ 3 lần đến thăm bệnh và kiểm tra tình hình người bệnh. Ngoài ra còn có 1 bộ bàn ghế salon sang trọng để người thân ngồi khi thăm bệnh.

Cậu được ở 1 mình trong phòng bệnh VIP, không có bệnh nhân khác ở cùng nên tiếng hét lớn của cậu không làm ảnh hưởng đến người khác.

_ Cậu thanh niên còn đang nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, không phải cậu bị Ramses cùng Zannanza đâm sao?

Nghĩ đến 2 kẻ đó, cậu lại hậm hực không thôi, cái gì mà nói yêu cậu chứ? Đâm 1 kiếm vào cậu mà không hề do dự, thật đáng ghét, đừng để cậu gặp lại hai kẻ đó, cậu sẽ cho mỗi tên 1 đấm vào mặt.

Đang nhăn nhó thì 1 cô y tá xinh đẹp quyến rũ đi vào phòng kiểm tra định kỳ, vừa thấy cậu thiếu niên khuôn mặt đẹp trai như người mẫu đang ngồi nhăn mặt thì vui mừng hớn hở.

- "Uhi, em tỉnh rồi, đau ở đâu sao? Để chị kiểm tra xem".

_ Cô ta biết mình sao?

_ Dĩ nhiên là biết vì cậu là con trai lớn của viện trưởng Yilmaz bệnh viện nổi tiếng Thỗ Nhĩ Kỳ.

Sau khi đo huyết áp, nhịp tim của cậu, cô y tá quyến rũ cảm thấy nhịp đập cùng huyết áp bình thường thì vui vẻ nói:

- "Không sao, tất cả bình thường, thật là kỳ diệu".

- "Chị, cha tôi có đây không?".

- "À có, ông đang họp ban, chị quên mất, để chị đi gọi ông ấy, chắc ông ấy mừng lắm".

- "Khoan đã, chị ... tôi vào đây được bao lâu rồi?".

- "Ưm hình như được 5 tháng thì phải. Lúc đó em làm mọi người sợ hết hồn, ngoài tim vẫn đập bình thường và não vẫn hoạt động bình thường thì thân thể lại bất động như người sống thực vật ấy".

- "5 năm ... 5 tháng ...".

_ Uhi lẩm nhẩm, cậu đã ở thế giới kia được 5 năm nhưng bên thế giới này chỉ có 5 tháng. Cậu còn không biết đó có phải là 1 giấc mộng hay không? Nếu là mộng thì hay quá.

- "Uhi, em nói gì vậy?".

- "Dạ .. không có gì, chị gọi cha dùm tôi được không?".

- "Được chứ, chắc giờ này cuộc họp cũng xong rồi".

Uhi mãi suy nghĩ vẫn vơ không nhớ đến gọi điện thoại về báo tin cho mẹ là mình đã tỉnh lại.



Đang thất thần thì cánh cửa phòng bệnh lại mở ra, 2 cậu thiếu niên trạc tuổi Uhi đi vào.

Vừa nhìn thấy Uhi ngồi dậy thì cả hai mừng rỡ chạy đến.

- "Uhi, cậu tỉnh rồi, làm bọn tớ sợ muốn chết, tưởng cậu toi rồi chứ ha ha ha" - Kiểu đùa này chỉ có thằng bạn thân Zay của cậu.

Uhi nhìn thấy người đến thứ 2 là ai, mặt nhăn lại đang tính nói: "Cậu đến đây làm gì", thì hắn đã nhào đến ôm chặt cậu như sợ mất đi.

- "Uhi, cậu tỉnh rồi, tôi cứ sợ cậu ngủ mãi không tỉnh" - Cái tên ôm cậu là Zannanza, học sinh mới chuyển đến trường cậu nhưng khuôn mặt của hắn làm cậu gợi nhớ đến cái tên tứ hoàng tử Zannanza đáng ghét.

Uhi tính lấy tay đẩy hắn ra thì Zay nói: "Từ lúc cậu tự nhiên lăn quay ra bất tỉnh, Zannanza lúc nào cũng túc trực bên giường bệnh".

Uhi há hốc miệng tính hỏi thì Zay nói tiếp.

- "Khi thấy cậu 2 ngày không đến trường, Zannanza hỏi thăm tớ, lúc đầu tớ không tính nói nhưng cậu ta cứ mặt dày bám riết không tha".

- "Rồi sau đó, cậu ta mặt dày đến chăm cậu, còn xin cha mẹ cậu để được ở lại đêm chăm sóc cậu".

- "Vệ sinh, lau thân thể của cậu là 1 tay cậu ta làm hết".

Uhi tức nghẹn họng, tại sao cha lại để cho 1 người lạ chăm sóc mình thế kia, tí nữa gặp cha phải hỏi cho ra lẽ.

Uhi chợt nghĩ đến 1 chuyện làm cậu đỏ mặt, hắn lau thân thể cậu vậy ... vậy là ... hắn đã thấy ... hết đúng không? Thật đáng ghét, Zannanza hiện tại hay tứ hoàng tử Zannanza đều đáng ghét, 2 kẻ cơ hội mà.

Zannanza lúc này mới bình tâm khi đã cảm nhận nhịp tim cùng hơi thở bình thường của Uhi và hắn cũng bị Uhi đẩy ra.

- "Cậu vì sao phải tốt với tôi? Tôi nhớ không lầm thì chúng ta chỉ mới gặp nhau có 1 ngày".

Zay lúc này mới thấy lạ, lúc đó hắn thấy cái gì không đúng mà không nghĩ ra: "Ừ ha, sao cậu lại tốt với Uhi vậy?".

Zannanza nghĩ 1 hồi nói: "Tôi cũng không biết, bản năng mách bảo phải đối tốt với người này".

- "Hừ, ai cần cậu tốt với tôi chứ".

- "Uhi, con không được mất lịch sự như vậy, lễ phép cha dạy con đâu?" - Cha Uhi là 1 người dạy con rất nghiêm khắc, ông rất chú trọng lễ nghĩa.



- "Cha, nhưng mà ... Mà cha, sao cha lại để cho cậu ta chăm sóc con chứ?".

- "Uhi, Zannanza là con trai bác Will, bạn thân hồi cấp 2 với cha. Lúc nhỏ 2 đứa con hay chơi chung mà không nhớ sao?".

Uhi ngạc nhiên sao cậu không nhớ chứ.

Cha cậu lúc đó mới cười nói: "À cha quên, khi đó 2 đứa mới có 4 tuổi thôi sao nhớ được. Sau đó gia đình bác Will định cư ở Anh, bây giờ mới chuyển về sinh sống luôn ở đây".

Uhi nhìn trời, 4 tuổi sao cậu nhớ nỗi, mà không ngờ cậu và hắn lại quen biết nhau hồi nhỏ.

- "Hai đứa dầu gì cũng là trúc mã trúc mã nên nó chăm sóc con thì có gì không tốt".

- "Cha ... nhưng mà cậu ta và con đâu có liên lạc qua lại thời gian dài ...".

- "Uhi, bác Will ngày xưa rất cưng chiều con đó".

Uhi im lặng, cậu không muốn đôi co với cha nữa, cậu liếc nhìn Zananda vẻ mặt vô tội mà hậm hực.

Cha cậu lúc này mới nhớ tới hỏi thăm cậu: "Sao rồi, đầu có bị choáng hay cảm thấy khó chịu ở đâu không?".

- "Dạ, không ... Nhưng con thấy đói".

- "Được rồi, tí cha cho người nấu cháo cho con".

- "Đã gọi điện cho mẹ cùng 2 em con chưa. Lúc con bất tỉnh mẹ con và 2 đứa khóc lóc mấy ngày mấy đêm sưng vù 2 con mắt".

- "Con quên mất".

- "Thôi để cha gọi, con mới tỉnh dậy nghỉ ngơi thêm đi".

Uhi quay qua nhìn Zannanza ý bảo nghe cha cậu nói gì không, cậu muốn nghỉ ngơi, mời hắn đi về cho.

Zannanza không biết là không hiểu ý hay giả vờ không hiểu vẫn ngồi bên giường bệnh, còn mặt dày nắm tay cậu. Do có mặt cha lúc này nên cậu không dám rút tay ra.

Cha cậu đi ra ngoài kêu người chuẩn bị đồ ăn cho cậu và sau đó kiểm tra sức khoẻ cậu lại lần nữa, đảm bảo cậu không bị di chứng gì sau khi bất tỉnh 1 thời gian dài như vậy.

Uhi thấy cha đi khỏi liền nhanh chóng rút tay rồi nói: "Tôi muốn ngủ, hai cậu đi về đi".

Zay cười nói: "Nghỉ ngơi đi, chiều tớ sẽ ghé thăm cậu tiếp".

Zannanza vẫn không động. Uhi nhìn hắn nói: "Còn cậu sao không đi?".

- "Tôi ngồi canh cậu ngủ, lỡ như cậu lại không ..." - hắn không dám nói câu tiếp theo sợ là điều gỡ.

Uhi trừng mắt nhìn hắn, cái tên này dai như đĩa, đuổi cũng không đi, thật hết cách cậu mặc kệ hắn nằm xuống ngủ để khỏi thấy khuôn mặt tươi cười của hắn.