Lưu ý: Đây không phải nội dung của Rovka, chính truyện đã kết thúc rồi. Phần này là ngoại truyện mình ngẫu hứng viết thôi.
Toàn bộ nội dung series Ngoại truyện đều thuộc về editor là mình, chỉ có nhân vật là của tác giả.
Viết xong cảm giác nhân vật bị OOC ㅠㅠ Đọc xong để lại vài điều nhé người ơii
Happy new year! 💜
------
Năm giờ chiều, Gin quay trở lại biệt thự. Ngồi trên chiếc xe vẫn còn chút lạ lẫm, trước mặt là con đường dài tĩnh mịch, hắn chợt miên man.
Kể từ khi rời bỏ tổ chức, hắn từ một kẻ cao ngạo đứng trên ngàn người đột ngột trắng tay. Để có được cuộc sống như thế này, hắn đã phải chuẩn bị từ lâu. Chỉ là, hắn cảm thấy lạc lõng.
Gin chưa từng có khái niệm gọi là "cuộc sống bình thường". Hắn vào tổ chức khi còn bé, đạp lên vô số mạng người, chỉ để được lẳng lặng đứng cạnh Boss, toàn tâm phục tùng. Ông ta tín nhiệm hắn, nhưng không phải xem hắn là "người thân". Tổ chức, cũng không phải là "nhà". Nhưng ít nhất, Gin nghĩ rằng hắn có nơi mình thuộc về, vậy nên, hắn đặt tổ chức lên đầu quả tim, trở thành tự tôn của hắn. Để rồi đến tận bây giờ, hắn vẫn mờ mịt không rõ, rốt cuộc mình cống hiến vì cái gì.
Hắn sống thảnh thơi hơn bất kì ai, nhưng chỉ có hắn biết, hắn tự xiềng xích chính bản thân mình. Chỉ biết phục tùng, phục tùng, và phục tùng.
Rồi, cô ấy xuất hiện.
Đời Gin gặp qua không thiếu nữ nhân xinh đẹp. Rovka chỉ là một trong đa số. Nhưng điều gì khiến cô trở nên đặc biệt?
Một đôi mắt trong suốt, đẹp đẽ như ngọc.
Một linh hồn chưa từng bị vấy bẩn giữa chốn tội ác này.
Gin nhịn không được mà chú ý đến cô, tới gần cô, chạm vào cô.
Chạm vào ánh sáng le lói trong đời hắn.
Hắn muốn cô gái này.
Không giống như những ả Gin từng dùng để giải toả du͙ƈ vọиɠ, hắn cần cô làm dịu đi tối tăm trong hắn. Một người hắn thực sự trao đi sự trân trọng hiếm hoi.
Ngoài mặt cô tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng sâu trong lòng cô vẫn không thừa nhận.
Nhưng cô không phản kháng hay chối từ, cô để mặc hắn tiếp xúc thân mật với chính mình.
Gin không thể không thừa nhận, hắn thích ở bên cô. Rovka có một loại khí chất thật đặc biệt, làm lòng người an ổn. Nếu không gắn cái mác tình nhân của hắn, Gin thề sẽ có vô số gã khác trong tổ chức muốn tiếp cận cô.
Cô gái như thế, hắn chỉ muốn độc chiếm cho riêng mình!
.
Gin không biết cách chiều chuộng một người tình. Nhưng hắn để ý thấy ánh mắt Rovka đặt lên bó hoa hồng xanh bên vệ đường, chỉ lơ đãng thôi, nhưng Gin chắc chắn cô thích nó. Vậy nên, hắn mua cho cô.
Rovka không thích ăn đồ ngọt, nhưng thích mứt hoa quả. Mỗi khi có dịp, Gin sẽ hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút để tạt qua cửa tiệm quen của cô, mang về nhà.
Vốn dĩ muốn cắt tóc để đỡ vướng víu gây cản trở nhiệm vụ, nhưng vì cô thích nghịch tóc hắn, ý định vừa chớm đã từ bỏ.
Hút thuốc đã trở thành thói quen ăn sâu vào trong máu, nhưng vì cô gái nhỏ cứ thích đoạt lấy điếu thuốc hắn chỉ vừa mới đặt lên môi, Gin cai dần đi, ít nhất sẽ không hút trước mặt cô. Đến khi có Mikoto, hắn bỏ hẳn.
... Rất nhiều rất nhiều những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ nhặt, Gin vẫn nhớ rõ như thuở ban đầu.
Sự hiện diện của Rovka gây nên quá nhiều đổi thay, mà Gin, vốn không thích cuộc sống của hắn bị xáo động, cứ thế mà dung túng cô.
Gin không hiểu chính bản thân mình nữa. Chỉ là, hắn không nỡ... tổn thương cô.
.
Hôm nay, công việc đáng lẽ nên được kết thúc vào mười giờ đêm, nhưng vì Rovka muốn hắn về sớm ăn tối, Gin gác mọi chuyện sang một bên. Hơn ai hết, hắn luôn tìm cách để thoả mãn những yêu cầu của cô.
Như một lẽ đương nhiên, hắn lại ghé qua tiệm mứt. Thời gian trôi qua rất nhanh, Gin đã sớm trở thành khách quen, đến mức chỉ cần bóng hắn xuất hiện ngoài cửa, chủ tiệm đã bắt đầu đóng gói.
Một lọ phúc bồn tử và một lọ oải hương. Không phải mùi vị được ưa chuộng, nhưng khẩu vị này Rovka đã duy trì được một thời gian dài. Cô không phải kiểu người dễ suy suyển, ít nhất, tình cảm trong ánh mắt cô nhìn hắn chưa bao giờ thay đổi.
Gin cầm lấy túi giấy, chợt nghĩ, từ khi nào hắn đã bắt đầu có thói quen mua một món quà cho cô khi trở về nhà?
Đó là khoảnh khắc cô ôm bó hoa hồng xanh vào lòng, đôi mắt tĩnh lặng chợt ánh lên niềm vui thú trong trẻo, khiến tim hắn như chệch đi một nhịp.
Đôi mắt hắn muốn... bảo vệ.
Nghĩ đến Rovka vẫn đang đợi hắn ở nhà, Gin mỉm cười, rảo bước.
.
Biệt thự không lớn không nhỏ, một nhà chỉ có ba người sống lại vừa vặn. Gin vừa mở cửa, mùi thơm loang ra bầu không khí. Hôm nay có món sườn hắn ưa thích.
Gin đặt giày lên kệ, đi thẳng vào bếp.
Rovka đặt món ăn cuối cùng lên bàn, nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên.
- Gin, anh về rồi.
Cô trao cho anh một cái hôn má như thường lệ, giúp anh cởϊ áσ khoác, nhẹ giọng:
- Anh đi vào rửa tay rồi ăn cơm cho nóng.
Mikoto đã sẵn sàng trên ghế ăn, vung vẩy hai cánh tay nhỏ về phía anh, đôi má ửng hồng.
Ánh mắt Gin không tự giác mà mềm dịu đi, nhưng hắn không bế bé con lên, chỉ vươn tay xoa đầu con trai nhỏ.
Mikoto bĩu môi đầy bất mãn, cau mặt muốn hất tay to đang làm loạn trên đầu mình.
Gin mỉm cười, dùng lực mạnh hơn một chút:
- Tiểu tử thối!
Rovka buồn cười nhìn hai cha con đùa giỡn, không có ý muốn cắt ngang.
Mikoto nay được hai tuổi rồi, mà Gin từ hai năm trở lại đây dần dần thay đổi. Sát khí thu liễm, ánh mắt cũng bớt sắt nhọn, cười nhiều hơn, và trên hết, thực sự đã làm tròn trách nhiệm của một người cha. Một Gin tràn đầy sinh khí nhân tình như thế thật khó lòng khiến người ta dời mắt.
Đùa chán, Gin quay sang đưa cho Rovka túi quà, trước khi cô kịp rời đi, vươn tay ôm cô vào lòng. Lại là một thói quen khác.
Mùi hương quen thuộc vương vấn bên chóp mũi luôn khiến lòng Gin yên tĩnh đến lạ.
Rovka ôn nhu vỗ lưng hắn.
- Anh vất vả rồi.
.
Bữa tối kết thúc rất nhanh. Về cơ bản, cả Rovka và Gin đều không phải kiểu người thích trò chuyện khi ăn, mà Mikoto thường sẽ không nghịch trong giờ cơm, ăn no thì lăn ra ngủ.
Rovka dỗ con trai đi ngủ, thu dọn xong xuôi, đi ra phòng khách thì thấy Gin ngồi đợi mình. Cô không khỏi cong cong khoé môi, ngựa quen đường cũ chui vào trong lòng hắn, thoải mái chỉnh tư thế, lúc này mới lên tiếng.
- Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?
Gin cúi đầu hôn lên tóc cô, tiện thể đưa cho cô một tấm thiệp đỏ.
Rovka lật đi lật lại khó hiểu, vừa mở ra xem liền kinh ngạc.
- Tên đó mới đưa cho tôi sáng nay.
- Ôi, không ngờ hai người này rốt cuộc cũng kết hôn.
Rovka không nhịn được mà cảm khái.
Trên tấm thiệp đỏ, có hai cái tên được in phông chữ rất đẹp.
Akai Shuichi và Jodie Starling.
- Cuối tuần này phải đi mua váy mới mới được! Em có nhìn trúng mấy bộ vest, anh có muốn đi thử không? Nên chuẩn bị quà mừng là gì nhỉ... A, còn phải mua đồ mới cho Mikoto nữa, mang theo thằng bé liệu có sao không nhỉ...
Gin hơi nhướng mày nhìn cái người bắt đầu thao thao bất tuyệt trong lòng mình.
- Hứng thú?
Rovka ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực:
- Đương nhiên rồi, đây là lần đầu tiên em tham gia một lễ kết hôn đó! Em xem trên phim ảnh nhiều rồi, thực sự muốn được một lần nhìn tận mắt! Lễ kết hôn cả đời chỉ có một lần thôi, nhất định không được bỏ lỡ!
Gin âm thầm giật mình.
Cả đời chỉ có một lần?
Tên kia và cô FBI chuẩn bị kết hôn rồi, mà cô với hắn bên nhau lâu như thế...
- Aaa, nhất định anh phải đi với em, đi xem anh ta rốt cuộc kết hôn rồi có thay đổi gì không chứ! Sắp tới anh có bận gì không?
- Hôm đó em cũng có việc, nhưng chắc em sẽ sắp xếp lại. Mikoto chắc phải nhờ Shiho trông hộ mất rồi, thằng bé vẫn còn di chứng trào ngược...
Gin chỉ trầm ngâm lắng nghe cô ríu ra ríu rít, dường như không hề để tâm. Rovka nói một hồi mới phát hiện ra người ta không đáp lời mình, khó hiểu nghiêng đầu ra sau:
- Gi..ưm?
Âm tiết cuối cùng bị nụ hôn của hắn chặn lại.
Không biết qua bao lâu, Gin mới rời đi, nụ hôn dời xuống chiếc cổ thon. Rovka có thể cảm giác được làn môi hơi lạnh của hắn chuyển động trên da thịt.
- Tôi sẽ đi cùng em.
Thực chất thời điểm đó hắn rất bận, nhưng hắn cần phải chuẩn bị vài việc...
Rovka cười hì hì, đầy mặt đều là thoã mãn. Cô biết hắn không thích, nhưng chắc chắn là vì nghĩ đến giao tình năm xưa mới đáp ứng. Mà trên hết, hắn rất hiếm khi nào từ chối yêu cầu gì của cô.
Đã tối muộn, Rovka vẫn ngồi trong lòng Gin, mân mê vết chai trên bàn tay sớm chiều bóp cò súng của người yêu. Dẫu cho hắn đã từ bỏ tất cả, nhưng vết chai vẫn ở đó, như một minh chứng cho quá khứ đen tối hắn không cách nào rửa sạch.
Gin gác cằm lên bả vai cô, để mặc cho cô nghịch ngợm, tay còn lại vắt qua eo nhỏ, khoé môi nhếch lên thành một độ cong êm đềm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai người vẫn luôn thích lặng lẽ bên nhau như vậy.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, bao bọc lấy đôi tình nhân trẻ, đẹp đẽ đến thế.