|Chưa beta|
Uống xong một chén canh mĩ vị,Rovka lúc này mới không thể không tin tưởng Vodka xác thật có một tay bếp rất khá.
So sánh với khả năng của cô từ hệ thống huấn luyện,Vodka hẳn là thiên phú hơn người, đi theo Gin nhiệm vụ cũng không ít,làm gì có nhiều thì giờ để luyện tập như vậy.
- Vodka,cảm ơn anh,canh thực sự rất ngon._ Rovka vừa nói vừa nở nụ cười với Vodka.
- Chị dâu khách khí* rồi._ Dưới uy áp của Gin,Vodka nào dám biểu lộ cái gì.
Lại nói, giữa Rovka và Vodka căn bản là không có mâu thuẫn,điều duy nhất khiến Vodka bất mãn đại khái là vì Rovka có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Gin,khiến hắn càng ngày càng trở nên khác hắn của quá khứ.
Rovka cũng không biết ý nghĩ của Vodka,bất quá nếu cô biết cũng sẽ không để ý.
Gin của trước kia là như thế nào,ai biết được,nhưng Rovka khẳng định ban đầu Gin cũng không phải kẻ gϊếŧ người không chớp mắt như vậy. Nếu không từng bị tổn thương,nếu không có một góc quá khứ tồi tệ,làm gì có ai có thể lãnh ngạnh như thế.
Sau bữa ăn nhẹ, Rovka đi dạo một vòng trong sân,trở về liền không thấy Vodka nữa.Cô vốn đã cho rằng Gin sẽ để Vodka lưu lại.
Nhưng không sao,trong nhà chỉ có hai người bọn họ cũng tốt.
- Vodka đâu rồi? Về rồi sao?
- Ừ. Nếu hắn có việc không thể đến đây thì em hãy tự chăm sóc mình cho tốt._ Gin siết lấy eo cô,trên mặt mang theo một tia nhu tình khó nén.
...
Nhờ có Vodka chiếu cố nên chỉ hơn nửa tháng sau, Rovka liền rõ ràng cảm giác được mình béo ra, thân thể so với lúc trước cũng đẫy đà không ít, Gin không có việc gì xoa bóp cánh tay tròn trịa của cô, hài lòng nói Vodka làm tốt lắm.
Vodka vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một Gin nhu hòa như vậy, trong khoảng thời gian này, hắn ta mỗi ngày đều đến đây, mặc dù có nhiệm vụ cũng sẽ trước tiên đưa canh đến cho Rovka, mỗi khi thu được ánh mắt tán thưởng của Gin, Vodka trong lòng mặc dù có chút hụt hẫng, lại bắt đầu chậm rãi hiểu được cảm thụ của hắn.
Đừng nhìn hắn bây giờ còn sống được rất tốt, nói không chừng ngày mai liền phơi thây đầu đường.
Hiện tại, nữ nhân trước mắt này tuy rằng không thể thay đổi vận mệnh của đại ca,nhưng lại có thể cho đại ca một đứa con, thậm chí là một mái nhà, như vậy là được rồi.
- Vodka, ở lại cùng ăn cơm đi, hôm nay tôi xuống bếp._Rovka nghiêng đầu nhìn thoáng qua Gin, nói với Vodka.
Gin lạnh mặt, tuy rằng không nói gì, nhưng cũng không có ý cự tuyệt, điều này khiến trong lòng Vodka không tự giác mà lóe ra một tia vui sướng:
- Để em giúp chị.
- Không cần, tôi có việc tìm cậu._ Câu nói đầu tiên của Gin thành công chặn lại bước chân của Vodka.
Gần đây, nhiệm vụ của Gin không nhiều lắm,nhưng địa điểm lại càng ngày càng xa, tuy nói trước mắt trạng thái của Rovka vẫn ổn, nhưng Gin biết,một khi vị Boss kia đã nghi ngờ ai, nhất định sẽ giải quyết đến nơi đến chốn.
- Đại ca, có nhiệm vụ sao?_ Vodka tiến lên một bước hỏi.
- Ừ. Đi tra một chút những người của tổ chức sẽ lưu lại Nhật Bản đi.
- Đại ca, chẳng lẽ là do Bos..._ Vodka thấy sát khí toát ra trên người Gin càng ngày càng nặng, không khỏi ngậm miệng.
Hắn biết Boss không có khả năng buông tha Rovka, Rovka tuy rằng quan trọng, nhưng cũng không phải không thể thay thế, rốt cuộc,dự án nghiên cứu kia đã đi đúng đường, mặc dù thay đổi người sẽ làm tiến độ chậm lại, nhưng cũng không phải vô giải, ngược lại nếu mất đi Gin, tổ chức sẽ lộ ra một lỗ hổng mà chắc chắn không gì có thể lấp được.
Trong tổ chức áo đen, trừ bỏ Boss, không ai có thể khiêu chiến quyền uy của Gin,lời hắn nói chính là thần lệnh. Vô số thành viên vì muốn đạt được một câu khẳng định của hắn mà nỗ lực, đương nhiên cũng có vô số người muốn thay thế vị trí của hắn, chỉ là đến nay không ai làm được điều này.
- Ba ngày sau giao danh sách cho tôi, năm ngày sau đi Mỹ có nhiệm vụ._Gin lạnh lùng nói.
- Vâng, đại ca.
...
Rovka có thể cảm thấy trên người Gin không ngừng phát ra khí lạnh,tuy rằng sau khi cô tới hắn vẫn luôn thu liễm,nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện ra.
Sau khi tiễn đi Vodka, Rovka trở về phòng liền nhìn đến Gin nhíu mày ngồi ở trước máy tính.
Tiến lên hai bước, Rovka ôm lấy cổ hắn từ phía sau, khuôn mặt nhỏ chôn vào hõm cổ hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Anh đang lo lắng cho em và con sao?
- Ông ta chỉ sợ là đã muốn hành động._Gin lạnh lùng đáp.
Hơi dụi đầu vào da thịt hơi lạnh của hắn, Rovka khẽ cười:
- Yên tâm đi! Em đã nói là sẽ tự chiếu cố mình và con thật tốt rồi mà.
Rovka chắc chắn sẽ không phản bội Gin, cũng sẽ cam đoan sinh mệnh của chính mình và đứa bé an toàn, nhất định sẽ hợp tác cùng người khác, muốn lấy sức một người mà kháng cự toàn bộ tổ chức, hiển nhiên là không có khả năng.
Gin một trận trầm mặc, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ phản bội tổ chức và vị Boss kia, rốt cuộc, tổ chức bao hàm toàn bộ tâm huyết mà hắn có. Chỉ là, khi tổ chức và nữ nhân cùng đứa con của hắn đứng ở hai phía đối lập, hắn phát hiện tâm vốn luôn luôn lãnh khốc không lay được giờ phút này lại dao động.
- Chờ tôi trở lại.
- Em sẽ.
Gin rốt cuộc không phải vị Boss kia, hắn có thể mệnh lệnh điều động người của tổ chức,lại ngăn cản không được ý chí của ông ta.
Năm ngày sau khi Gin rời đi Nhật Bản, Rovka rõ ràng cảm giác được quanh thân xuất hiện càng nhiều người xa lạ.
Nếu chỉ là loại nhân vật nhỏ này, Rovka khẳng định sẽ không có áp lực. Nhưng nếu ý tưởng của vị Boss kia thật sự đơn giản như vậy, Gin sẽ không lo lắng, Vermouth cũng sẽ không đặc biệt đến cảnh báo cho cô.
Ánh mắt quét về phía bóng người lén lút ngoài cửa sổ cách đó không xa, Rovka đứng dậy đi vào phòng ngủ, cẩn thận đem ra số vũ khí mà Gin chuẩn bị cho cô.
Rovka chưa từng nói với người khác rằng trên người cô rốt cuộc có thể giấu bao nhiêu vũ khí,đây là con bài bảo mệnh mấu chốt của cô,người ta vẫn nói tính cảnh giác của phụ nữ rất cao,con giun xéo lắm cũng quằn thôi!
Tính một chút thời gian, vị Boss kia nếu đã ban ra mệnh lệnh, nhất định sẽ không hy vọng Gin trở về cứu cô, mà Gin đối với chuyện này trong lòng biết rõ ràng, chắc chắn sẽ nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn mà trở về. Nhưng ông ta khẳng định biết Gin nghĩ gì,hiển nhiên sẽ không để Gin bắt được cơ hội. Một khi đã như vậy, hôm nay nếu bọn chúng đã bắt đầu nghiên cứu địa hình, ngày mai đại khái liền động thủ đi!
---------------------------------------------------------
*khách khí: có vẻ như là khách, tỏ ra giữ gìn, dè dặt, không tự nhiên, thoải mái trong việc làm, cách cư xử