Gin ở lại đây mấy ngày nay, chỉ cần không có nhiệm vụ, hơn phân nửa thời gian đều dành cho Rovka, hai người hoặc lẳng lặng bên nhau, hoặc ở phòng huấn luyện đánh một trận ra trò.
Rovka đối với Gin có thể là đặc biệt, nhưng đến khi ra tay, kẻ này căn bản không biết thương hoa tiếc ngọc mà hạ thủ lưu tình. Rokva không biết Gin có phải đều đối xử với mọi người như vậy hay không, nhưng cô biết mình có thể cùng Vermouth so tài cao thấp, lại cách việc đánh thắng Gin cũng phải năm,sáu năm.
Đây không phải cô tự phụ, mà là sự tự tin đến từ vô số máu và mồ hôi cô phải trả giá dưới sự huấn luyện của hệ thống.
Hiển nhiên, thực lực của Rovka cũng không tồi, so cùng Gin hẳn là không phân cao thấp, nhưng chân chính khoảng cách là ở chỗ tâm của cô không đủ kiên cường, kinh nghiệm cũng không đủ phong phú, cho nên bị đánh cũng dễ dàng đoán trước được.
Đối với chuyện này, Rovka chỉ có duy nhất một cảm giác.
Lệ rơi đầy mặt.
Dựa vào thân phận và tính cách của Rovka và Gin, dễ dàng thấy được hai người bọn họ có lẽ vĩnh viễn không có khả năng bên nhau như những cặp tình nhân bình thường khác, nhưng có thể khiến cho kẻ lãnh huyết vô tình như Gin vì Rovka mà nhiều lần phá lệ, thậm chí còn cùng cô dạo siêu thị, điều này chứng minh Rovka thật sự chậm rãi mà từng chút một công chiếm mục tiêu của mình.
Rovka nghĩ rằng, khoảng cách giữa cô và Gin không còn xa nữa.
...
- Em có thể tìm chuyện gì để làm không?_Rovka nghĩ đến những ngày gần đây thiên hướng rảnh rỗi ,tuy nói huấn luyện là ắt không thể thiếu, nhưng cô rút cuộc quá mức bị động, thay vì luôn chờ Gin tới gần, không bằng cô chủ động tới gần trung tâm tổ chức, tiếp cận nội tâm Gin.
Đừng nhìn những người khác không ở Nhật Bản, nhưng nhất cử nhất động của Rovka hắn đều rõ như lòng bàn tay, đến mức vào nhiệm vụ lần trước, mặc dù Calvados đối với Vermouth có tư tâm, nhưng khi thông báo tình huống, Gin chắc chắn hắn sẽ không dám có điều giấu diếm, cho nên nhiệm vụ thất bại, Gin mặc dù không bênh ai, cũng biết trách nhiệm cũng không ở trên người một mình Rovka.
Hành tung mơ hồ và phương pháp hành sự càng ngày càng thần bí của Vermouth không chỉ làm hắn cảm thấy mất kiên nhẫn,mà còn khiến Boss cũng tâm sinh bất mãn*. Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, tuy rằng không đến mức dao động địa vị Vermouth trong lòng Boss, nhưng Gin biết, nếu có chuyện không đúng, người thứ nhất nổ súng giải quyết Vermouth chính là hắn.
Còn nữa, nếu Siêu đạo chích Kid thật sự dễ đối phó như vậy, hắn cũng sẽ không xuất hiện trước mắt bọn họ một lần nữa.
Kuroba Kaito —— nguyên bản là một người đã bị gϊếŧ chết, lại một lần tiếp một lần xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, đến Gin cũng gấp không chờ nổi mà muốn biết rõ bộ mặt đích thực của hắn.
- Em không tham gia nghiên cứu, cũng không có việc gì để làm, không bằng tìm một công việc gϊếŧ thời gian._Biểu tình của Rovka có vẻ vô cùng tùy ý.
- Muốn làm cái gì?_Gin hỏi.
- Làm học sinh cao trung nhé?_Rovka vui đùa nói.
Nếu đã tới thế giới này rồi, Rovka vẫn luôn hi vọng câu chuyện này có thể có một kết quả, cô không có khả năng bán đứng Gin, cũng không thể phản bội tổ chức như Sherry, nhưng cô như cũ mong muốn có thể tạo ra cơ hội xác nhận hoặc bắt được chân tình của Gin.
Mục đích của cô xác thực không thuần, nhưng đối với Gin, nếu nói cô một chút đều không động tâm, Rovka chính mình cũng không tin.
- Học sinh cao trung?_Gin nhìn bộ dáng Rovka nghịch ngợm, lúc này mới nhớ tới tuổi của cô xác định không lớn, dựa vào tiết tấu người thường sinh hoạt, cô cũng vừa mới tốt nghiệp cao trung_Em xác định có thể thích ứng sinh hoạt ở cao trung?
- Hả?_Rovka bị hỏi vừa vặn, cô rời khỏi trường học đã rất lâu, đối với trường Nhật Bản lại không quá hiểu biết, lỗ mãng ngang nhiên mà đi, còn không biết gây ra chuyện cười gì đây!_Thôi, vẫn nên làm việc khác đi!
- Không muốn chịu trói buộc, như vậy tùy tiện tìm chuyện mà làm, nếu không, một khi tổ chức có nhiệm vụ, em không thể tiếp nhận, ngược lại sẽ gây ra phiền toái không cần thiết._Gin tựa như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Rovka.
- Nhiệm vụ?_Rovka trong lòng cả kinh, trên mặt lại lộ vẻ hiểu biết_Vậy quên đi,bthay vì tự tìm phiền toái, không bằng yên phận.
Nháy mắt, Rovka đột nhiên cảm thấy may mắn vì khi vừa đến nơi này,môn học đầu tiên cô chọn là biểu diễn, nói cách khác, cô gần như là một nửa diễn viên. Nếu không, mọi chuyện sẽ vỡ lở.
- Ừ._Gin mặc dù có chút lòng nghi ngờ, nhưng hắn rút cuộc cũng không hoài nghi dụng ý của Rovka. Rovka không giống Sherry còn có một người chị, không bỏ được thù gϊếŧ chị, ngược lại, cô không có nơi nương tựa, không có vướng bận, làm việc không có mục đích lại làm người ta càng yên tâm.
Việc này chỉ là một đề tài rất bình thường trong khoảng thời gian họ bên nhau, Rovka mặc dù có chút thất vọng vì không thể thừa cơ đi theo vai chính cùng nhau làm mưa làm gió, nhưng chỉ cần Gin còn buộc cô ở lại Nhật Bản, Rovka tin tưởng, mình chắc chắn bắt được cơ hội, gia tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ.
...
Những ngày có Gin làm bạn, thức ăn tồn trữ tiêu hao đặc biệt nhanh, nếu không phải rất nhiều lần đều có Vodka đưa đồ đến, Rovka đành phải cách một ngày đi siêu thị một lần. Mà hôm nay, nhiệm vụ tại Nhật Bản của Gin đã kết thúc, tổ chức luôn có vô số nhiệm vụ chờ hắn xử lí, nhưng vì đã hứa hẹn, Gin mặc dù chán ghét nơi đông người, vẫn cùng Rovka đi dạo.
Biển người tấp nập, có vẻ vì hôm nay là ngày nghỉ nên người qua lại đặc biệt dày đặc. Rovka kéo tay Gin hướng phía trước mà đi. Không biết có phải vì khí lạnh hay sát khí trên người Gin quá mức nồng nặc hay không mà mọi người đều không tự giác lùi lại nhường đường.
Xung quanh Rovka cùng Gin vì thế mà lộ vẻ trống vắng.
Rovka đẩy xe đẩy của siêu thị, bên cạnh là Gin chầm chậm thả bộ. Rovka cũng không phải thích loại hoạt động gọi là dạo phố này, cho nên mua gì cũng đều tìm thẳng đến mục tiêu, điều này làm Gin cảm thấy tương đương vừa lòng.
Có thể là biểu hiện của Rovka đủ hợp tâm ý, Gin mặc dù không thích hoàn cảnh này cũng chỉ là lạnh mặt, không có trực tiếp xoay người bỏ đi, dẫn đến Rovka cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời ấm áp đầy lòng.
- Gin, anh muốn ăn gì?_Rovka một bên chọn thịt bò, một bên hỏi hắn.
Gin quét mắt nhìn phía trước một hàng các loại thịt, chờ đến khi nhìn lại Rovka, trên tay cô đã không phải là thịt bò, mà là hải sản, tiếp tục hỏi:
- Nếu không, chúng ta hôm nay ăn lẩu hải sản?
- Tùy tiện._Gin lạnh lùng đáp lại một câu, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Đối với đồ ăn, thái độ của Gin rất mâu thuẫn, khi nhàn rỗi, yêu cầu của hắn với mỹ thực rất cao, không phải thứ mình thích nhất định không ăn, mà khi bận làm nhiệm vụ, đối với hắn mà nói, đồ ăn chỉ là thứ để lấp đầy bụng, không có cái gọi là ngon hay dở.
- Vậy em sẽ tự chọn._Rovka thấy hắn như vậy, đẩy xe đẩy vừa chọn vừa hướng phía trước mà đi, Gin vẫn luôn chủ động đi bên cạnh cô, không quấy rầy, cũng không rời xa, đến khi thanh toán, cũng chủ động trả tiền và giúp đỡ xách đồ.
Rovka khẽ nhếch môi nhìn hắn,trong lòng không biết nghĩ gì,ánh mắt nhu hòa mềm mại...
________________________________________________________________________________
*tâm sinh bất mãn: trong lòng cảm thấy khó chịu,không đồng tình