[Đồng Nhân Conan] Ảo Thuật Và Hoa Lửa Kỳ Diệu

Chương 20: Màn đêm vĩnh hằng




Những bóng đèn chiếu sáng thành phố còn chưa tới ban đêm, ánh trăng cùng những ngôi sao phát ra một chút ánh sáng yếu ớt. Nhưng, bầu trời đêm ngày hôm nay càng thêm tối tăm, trong nháy mắt những đám mây đen liền che khuất ánh trăng, ngay cả bầu trời đầy sao dường như cũng đều sẽ biến mất vào bất cứ lúc nào. Lúc này, trong một nhà hàng cao cấp nằm ở sân thượng, tòa cao ốc Beika, ánh sáng lấp lánh, Ryoko cùng Hakuba đang ngồi đối diện nhau.

“Tớ gọi món nhé? Cậu xác định là mình đã mang đủ tiền rồi chứ?” Cầm lấy cuốn thực đơn tinh xảo hoa lệ, Ryoko một mặt lo lắng nhìn Hakuba.

Câu hỏi này không phải đã quá vô nghĩa rồi sao? Hakuba nhìn người con gái ‘mạc danh kỳ diệu’ này lợi dụng mình để ăn chực một bữa tiệc lớn xa xỉ, không nói gì.

“Yên tâm, tớ có mang theo thẻ tín dụng của ba tớ.” Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc truyền đến, nhưng lại vừa khéo với lúc Hakuba đang định trả lời nghi vấn của Ryoko. Quay đầu, dĩ nhiên là bộ dáng học sinh trung học của Shinichi cùng với Ran. Ryoko buồn bực, đây là lần đầu tiên Conan có được thuốc giải? Làm sao có thể chứ? Thời gian kịch bản diễn ra sao lại có thể lộn xộn như thế được!

Bên này Ryoko nhìn chằm chằm vào Shinichi nghi hoặc, bên kia Hakuba nhìn chằm chằm vào Ryoko nghi hoặc. Thám tử học sinh trung học Kudo Shinichi? Hóa ra Ryoko thực sự quen biết cậu ta? Nói như vậy…

“Hóa ra người cậu thích là Kudo Shinichi.”

“Hả?” Ryoko còn chưa kịp phản ứng lại, “A!” một tiếng hét chói tai liền đánh vỡ sự im lặng trong tầng cao ốc.

Đúng rồi! Ryoko kích động đứng lên. Chính vụ án kia đã cắt đứt lời Shinichi chuẩn bị nói với Ran, giờ đây nó đang được trình diễn ở ngay trước mặt mình. Lúc này đây nếu cô giúp được Shinichi, có thể bù lại được lần mua bán lỗ vốn lần trước.

Lần này cần phải làm mọi chuyện thành công. Nghĩ như vậy, trong phút chốc Ryoko liền đứng lên, kéo Hakuba đi về phía bàn của Ran và Shinichi đang ngồi.

“Ran!”

“Ryoko, sao cậu lại ở đây? A, người này là…” Bởi vì ở trong này gặp được Ryoko mà Ran kinh ngạc, khi nhìn đến người nam sinh đẹp trai đang ở bên cạnh Ryoko cô lại càng thêm kinh ngạc. Hai người bọn họ…

Nhưng Ryoko không rảnh để cùng Ran liên lạc cảm tình, cô cũng không thể để cho Shinichi đi phá án.

“Người này chỉ là bạn học bình thường của tớ thôi, bất quá Hakuba Saguru cũng là thám tử học sinh trung học không hề thua kém gì với bạn trai Shinichi Kudo của cậu. Hiện tại đã xảy ra một vụ án mạng, tớ biết cậu đang muốn kêu Shinichi đi điều tra vụ án, nhưng, nếu cậu còn cho tớ bạn của cậu, cậu không cần phải kêu Shinichi đi!”

“Ôi? Vì sao?” Ran vừa mới chuẩn bị mở miệng nói Shinichi đi điều tra vụ án, nghe được Ryoko nói như vậy cô cũng quên hỏi chuyện Hakuba Saguru có phải là bạn trai của cậu ấy không. Mà Shinichi ở một bên đang chuyên chú nghe động tĩnh ở nơi xảy ra vụ án, một bên nghe thấy lời Ryoko nói, người mà cậu vẫn luôn hoài nghi, Shinichi cũng rất nghi hoặc..

“Này, đương nhiên là vì tớ muốn chứng kiến, hiểu biết thêm về sự lợi hại của Hakuba thôi, nếu Shinichi đi thì mọi chuyện chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Yên tâm đi, trường hợp vụ án nhỏ nhoi này cho dù là tớ thì cũng có thể thu phục, hai người các cậu vẫn nên tiếp tục hẹn hò cho tốt đi, bọn này đi trước!” Ryoko vẫy tay, không cho Ran cùng Shinichi có bất cứ cơ hội nào để cãi lại, cô bắt đầu lôi kéo Hakuba ở bên cạnh, luôn không phát ra bất kỳ âm thanh nào đi đến nơi xảy ra vụ án, “Có… Có thể lần sau còn có cơ hội gặp mặt, Shinichi phải cố lên nha!” Giống như là bạn bè tốt hiểu ý nhau vậy đó, trước khi mang thân ảnh hai người biến mất thì Ryoko còn không quên nhắc nhở một câu. Trên thực tế chính là muốn lưu lại chứng cứ để nghĩ lần sau đi thu thập nhân tình thôi.

“Ryoko, bọn tớ không phải đang hẹn hò!” Nghe được câu ‘Hẹn hò cho tốt’ kia của Ryoko, Ran đỏ mặt, ngượng ngùng hướng về phương hướng Ryoko biến mất hô.

“Cái kia, Shinichi, Ryoko cậu ấy chỉ là…” Quay đầu lại, Ran vừa định hướng Shinichi giải thích đây là người bạn mới mà cô mới quen biết, lại phát hiện Shinichi đang nhìn chằm chằm về phương hướng Ryoko biến mất. Cô chợt nhớ tới câu cuối mà Ryoko nói ‘Shinichi phải cố lên nha!’, hai người bọn họ sớm đã quen biết nhau rồi sao? Hạt giống của sự hoài nghi bắt đầu được chôn xuống đất, cũng bắt đầu ngay tại màn đêm đen tối này lặng lẽ nảy mầm.

Nhưng trên thực tế, Shinichi chính là lại thêm một lần nữa đối với Ryoko sinh ra thêm hoài nghi thôi. Hiện tại cậu càng ngày càng không tin nữ sinh này chỉ đơn giản là trùng hợp xuất hiện.

——————————-

Lại đến nói hai người Ryoko cùng Hakuba, mặc dù thời gian cách còn xa lắm, quá trình chỉnh sửa vụ án lần này, cơ bản Ryoko đều đem nó quên đi thì cũng không sai lắm, nhưng những manh mối như ‘núi xanh mới được phát triển’ này thì cô còn nhớ rất rõ, cho nên Ryoko cố ý vô tình nói ra, Hakuba rất nhanh liền phá được vụ án. Hiện tại, hai người bọn họ đang đi ở trên đường về nhà, thật hiển nhiên, Hakuba Saguru là hóa thân của hiệp sĩ hộ tống Ryoko về nhà.

Tuy rằng trung tâm thành phố thật ồn ào, nhưng khu dân cư lại vô cùng an tĩnh, hơn nữa Ryoko cùng Hakuba, hai người chính là im lặng bước đi, ngay cả một câu cũng đều không nói, ban đêm yên tĩnh cũng càng thêm an tĩnh đến mức đáng sợ. Ryoko nhìn nhìn về phía trước suy xét. Còn thêm một đoạn ngắn nữa thì mới về tới nhà, nếu cứ tiếp tục như vậy đi xuống, cô thật sự không tiếp thu được nữa. Nên tìm chuyện gì để nói bây giờ? Đúng rồi, cô nhớ được trong thế giới này Hakuba thích Aoko, nhưng trong toàn bộ lớp học chỉ có mình Kaito là không thích ma nữ Akako không đổ lệ thôi? Xem ra vấn đề này vừa khéo lại hỏi trúng câu hỏi mà bản thân đang thắc mắc.

“Này, Hakuba, cậu thích Aoko hay vẫn là Akako?” Ryoko không chút ý thức được chính mình là đường đột, cứ hỏi trắng ra như vậy.

Nhưng, kể từ khi bắt đầu đi vào con hẻm nhỏ này thì lực chú ý của Hakuba liền đặt ở trên người Ryoko đang đi hơi lắc lư ở bên trái mình, Hakuba vẫn chưa trả lời.

Ryoko nhìn nhìn bộ dáng kỳ quái kia của Hakuba, đột nhiên dừng bước. Ryoko dừng ở sau nửa bước mà Hakuba vẫn như cũ, bước về phía trước. Hình như đã tính toán xong, bước chân lại dừng ở bên cạnh Ryoko, đầu hơi cúi xuống rốt cuộc cũng đã ngẩng lên, ánh mắt Hakuba tràn ngập ôn nhu nhìn Ryoko, mang theo sự nghi hoặc thuần khiết y như đứa trẻ vừa mới được sinh ra.

“Sao lại không đi tiếp?”

“Cái kia, Hakuba, cậu, sẽ không phải là cậu đều thích cả hai chứ? Này, tuy rằng cậu rất đẹp trai, cũng rất tài giỏi, nhưng tuyệt đối không thể bắt cá hai tay, phần đông các thiếu nữ nếu biết được thì sẽ rất là thương tâm!” Ryoko đột nhiên có chút kích động sốt ruột làm cho Hakuba có chút không biết làm sao. Hơn nữa vừa rồi cậu không có nghe đến vấn đề mà Ryoko hỏi, cậu liền càng thêm không hiểu.

“Ây ya, làm ơn cậu đừng có làm ánh mắt vô tội như vậy nhìn tớ được không, cậu vốn sẽ không phải là đồng thời thích cả Aoko cùng Akako chứ!?” Lại là cái loại ánh mắt này, làm cho Ryoko cảm thấy chính mình giống như sói đang muốn ăn thịt con cừu non.

Lần này xem như Hakuba Saguru nghe hiểu được: “Ai nói tớ thích các cậu ấy?”

Ể? Không thích? Ý Hakuba chính là không đi. Lúc này đến phiên Ryoko mang theo ánh mắt thuần khiết vô tội nghi hoặc nhìn Hakuba.

“Đồ ngốc, cậu cho là mỗi người đều giống như cậu sao, một hồi thì biểu hiện như mình thích Kuroba, một lát thì lại giống như đang thích Kudo chứ?” Hakuba có vẻ sủng nịch gõ đầu Ryoko một cái, Hakuba dắt tay Ryoko đi về phía trước: “Không phải còn muốn về nhà xem buổi biểu diễn hoa anh đào sao, nếu không mau đi thì sẽ không kịp nhìn thấy.”

Trong lúc nhất thời, cô bị câu nói ‘thích Kaito, thích Shinichi’ kia làm chấn động không kịp phản ứng, Ryoko cứ như vậy bị Hakuba kéo đi về phía trước. Lúc bàn tay dịu dàng kia của Hakuba sắp cùng bàn tay của cô đan vào nhau là lúc Ryoko tránh tay ra, lại dừng bước chân.

“Tuy rằng tớ không biết Hakuba vì sao lại cho rằng là như thế, nhưng tớ muốn nói, đối với tình yêu tớ vĩnh viễn duy trì sự tôn kính của mình về nó. Cho nên, tớ tuyệt đối sẽ không có khả năng thích cả hai người.”

Bởi vì Ryoko đột nhiên tránh thoát mà lúc này Hakuba đang hối hận, nghe xong một lời ngôn luận của Ryoko, không biết vì sao cậu lại có một loại xúc động muốn cười ra tiếng, hiển nhiên, cuối cùng vẫn là không cười ra ngoài. Chính là trong lời nói của Hakuba vẫn như cũ có ý tứ hàm xúc không rõ ràng: “Vậy thì vì sao Ryoko chỉ kêu tên mỗi mình Kuroba cùng Kudo đâu?”

Oh My God! Ryoko nghe một câu như thế, loại xúc động muốn đập đầu chết đi này đều xuất hiện ra. Vì sao mỗi người, ai ai cũng đều để ý cách xưng hô này nọ chứ? Chẳng lẽ tùy ý gọi thôi mà cũng không được sao? Nhiều nhất thì chính là lúc Conan kêu Hattori Heiji thì Ran cũng chỉ thấy có chút kỳ quái thôi, đợi chút, sẽ thật sự không có ý nghĩ đặc biệt gì chứ? Ryoko tính toán trong lòng, cô vẫn nên dùng hết phương pháp đi.

“Hakuba, tớ không rõ có phải những người thông minh đều sẽ đem vấn đề đơn giản này phức tạp hóa lên hay không, nhưng một khi đã vậy, từ đây về sau tớ sẽ gọi thẳng tên cậu. Chính là, về sau cậu không thể oán giận vì sao mình bị ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ đuổi giết đâu!”

Hừ! Hakuba cười khổ, đây là bố thí sao? Chỉ là một cái xưng hô thôi.

“Vẫn là quên đi, người có thể để cho Ryoko gọi thẳng tên nhất định phải là nhân tài đầy ưu tú đi.”

Ể? Ryoko rốt cục phát hiện ra chỗ không thích hợp, lời nói tấn công như vậy sao có thể là Hakuba ôn nhu như nước nói ra được? Là do chính cô đã chọc giận cậu ta sao? Đợi chút, lại nói tiếp, kể từ sau khi phá xong vụ án thì cậu ta liền bắt đầu không thèm nói chuyện với cô. Tuyệt đối không có khả năng là bởi vì vấn đề xưng hô đã thành thói quen này, cô nhớ trước khi phá án thì đã gặp Ran cùng Shinichi, ừ…… Đúng rồi, cô nhớ ra rồi, hình như khi cô giới thiệu cậu ta với Ran thì đã nói như thế này: ‘Người này chỉ là bạn học bình thường của tớ thôi…’. Này này, Hakuba sẽ không phải người để ý như vậy chứ, chỉ vì vậy mà giận dỗi? Aizzz, xem ra, cô ngẫu nhiên cũng phải làm một chút công việc dỗ dành người khác.

“Không được, tớ đã quyết định làm một dò xét. Hơn nữa, là dò xét một người vô cùng ưu tú đó nha, ôn nhu, biết quan tâm chăm sóc người khác, bình dị gần gũi, là thần tượng trong lòng của hàng vạn thiếu nữ.” Ryoko nói những lời lấy lòng xong, lại nhìn nhìn Hakuba không hề phản ứng, dừng một chút, lại nói tiếp: “Quan trọng nhất là, Hakuba, cậu là một vị thám tử chân chính. Cậu luôn đem hung thủ tự cho là đúng ở trong bóng tối đưa ra trước ánh sáng, giống như thiên sứ cứu giúp ma quỷ.”

Ánh sáng? Thiên sứ? Đây là cảm nhận trong lòng cậu về tớ sao? Ryoko.

“Được rồi được rồi, đừng đứng đây ngốc nữa, nếu không lại đi, tớ thật sự không đuổi theo kịp biểu biểu diễn hoa anh đào được phát sóng trực tiếp này mất.” Cô kéo Hakuba không có chút phản ứng nào, chạy hướng về khu nhà Ryoko, thật không biết là thành ai đưa ai về.

Đèn đường đem thân ảnh hai người kéo thật sự dài ra, nhưng vẫn như cũ có thể thấy rõ, sự xuất hiện của hai người đã không còn nằm trong tầm tay. Trong một khoảnh khắc kia, ánh trăng rốt cuộc cũng đã lộ ra một chút khuôn mặt tươi cười ở giữa đám mây đen, mang theo đàn vì sao tinh tú xây dựng thành màn đêm vĩnh hằng