***
Tính không ra thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng như y không biết bản thân đã khoác lên mình bộ dạng ‘Phương gia lão gia’ bao lâu rồi.
Y của ngày hôm nay không còn ngây ngô, ngay thẳng như trước đây, mà thành thục hiểu chuyện hơn nhiều. Tới nỗi có khi y hoài nghi chính mình chẳng phải ‘Phương Lan Sinh’.
Thời gian không cho phép bản thân y quên thân phận mình, càng không được phép bỏ quên thê tử mình Tôn Nguyệt Ngôn.
Y không có cách, cũng không có sức lực tự mình thoát khỏi kiếp mệnh.
Đây là con đường y phải đi, thay Tấn Lỗi…
“Phu quân, nghỉ một lát đi.”
Thân ảnh Tôn Nguyệt Ngôn bỗng nhiên xuất hiện trước cửa thư phòng làm Phương Lan Sinh sửng sốt, nhanh đứng lên đỡ ái thế, khẩn trương nói: “Sao lại xuống giường? Thân thể nàng không tốt, không thích hợp đi lại nhiều!”
“Nguyệt Ngôn không sao, thấy đèn sáng trong thư phòng ta chỉ lo phu quân thức đêm nhiều hại sức khỏe.”
“Đọc xong cuốn này ta sẽ đi nghỉ.”
Tôn Nguyệt Ngôn khẽ lắc đầu, nói: “Phu quân lúc nào cũng nói vậy, nhưng chẳng lần nào chịu làm… Phu quân, thứ cho Nguyệt Ngôn nhiều lời, nhìn thấy phu quân ngày đêm vùi đầu trong sổ sách, bán mạng làm ăn, trong lòng Nguyệt Ngôn rất lo lắng.”
Phương Lan Sinh sửng sốt, chỉ nói: “Không cần lo lắng, chẳng qua gần đây ta bận công chuyện thôi.”
Nhưng Tôn Nguyệt Ngôn như cũ khẽ lắc đầu, nói rằng “Việc phu quân băn khoăn, Nguyệt Ngôn chẳng lẽ không rõ? Mấy ngày trước sau khi nhận được thư của Tình Tuyết cô nương, phu quân vẫn như vậy, vì chuyện này mà phiền lòng.”
Cánh tay đỡ Tôn Nguyệt Ngôn cơ hồ cứng lại, qua hồi lâu, Phương Lan Sinh mới lấy lại ý thức từ cõi lòng trống rỗng của mình.
Vài ngày trước, y nhận được thư của Phong Tình Tuyết, vẫn như cũ là mấy lời ân cần hỏi thăm, mấy lời kể tình hình hiện tại. Nhưng lần này, y nhìn thấy một câu làm y sợ nhất.
“Nếu ta nói Tô Tô có thể sống lại, ngươi có tới đây không?”
Hai chữ ‘sống lại’, với y mà nói là một nguyện vọng xa xỉ, nhưng y chắc chắn Phong Tình Tuyết cũng sẽ không tùy tiện nói một chuyện gì khi mình chưa nắm chắc trong lòng bàn tay, dù là viết thư, cũng sẽ không tùy tiện như vậy.
Gặp hắn ư?
Gặp kẻ y muốn gặp, nhưng lại sợ phải nhìn thấy.
Sau khi mọi người từ biệt, Phương Lan Sinh chưa từng chủ động gặp mặt đám người Phong Tình Tuyết, bình thường chỉ dùng thư từ qua lại để biết tình hình đối phương mà thôi. Kể từ đó chưa từng cùng cố nhân gặp mặt.
Bởi chỉ cần thấy, tự nhiên tất cả hồi ức về kẻ mang tên Bách Lý Đồ Tô cũng sẽ tràn về.
Y là một người nhát gan, kí ức bi thương như thế y không muốn có nữa. Dù Phong Tình Tuyết có thể mang Bách Lý Đồ Tô trở về thật, nhưng người trở về liệu có nguyên vẹn là kẻ y ngày ngày tưởng niệm khi xưa?
Y sợ phải tiếp nhận sự thật, càng sợ sự thật xảy ra như trong phỏng đoán.
Y của ngày hôm nay, không còn là thiếu niên lỗ mãng gan lớn như hùm.
Mười năm có thể cải biên một người, thậm chí, cả tim của hắn cũng sẽ bị thời gian bào mòn trở nên lạnh lùng.
Cho tới hôm nay, bản thân y cũng không rõ phần cảm tình rung động của mình đối với Bách Lý Đồ Tô, thật ra là cái gì.
Mà hiện tại, y không dám suy đoán, cũng không dám tự vấn nữa.
Bởi người kia sẽ vĩnh viễn không quay lại, vĩnh viễn không.
Y cũng từng mong muốn cảm giác này có thể dần dần nhạt đi, nhưng từng phong thư Phong Tình Tuyết gửi đến, luôn nhắc nhở y về sự tồn tại của Bách Lý Đồ Tô.
Nếu Bách Lý Đồ Tô thực sự sống lại, vậy ước gì y có thể mất đi toàn bộ kí ức.
Như vậy, sẽ không bởi vì hắn là tâm tình rối loạn nữa.
“Phu quân?”
“Ừm… không có việc gì, Nguyệt Ngôn, nàng nghỉ sớm đi. Thấm nhi đành để nàng tự mình chăm sóc một phen.”
Vừa nghe Phương Lan Sinh nói thế, Tôn Nguyệt Ngôn trong lòng có một loại dự cảm bất an.
Người trước mắt tựa như sắp sửa rời đi, chỉ lưu lại một câu nói cho nàng.
Nàng biết, người Phương Lan Sinh dừng lại nơi mình, nhưng tâm chẳng phải ở đây.
Vậy tâm tư Phương Lan Sinh, đến tột cùng đặt chân chốn nào?
“Bảy ngày sau, Đào hoa cốc hẹn gặp.”
Đó là câu cuối cùng trong bức thư.
Cũng là căn nguyên làm lòng Phương Lan Sinh rối loạn.
Dùng thuật ngự phong bay đi, muốn tới Đào hoa cốc mất ba ngày, mà phong thư được gửi từ ba ngày trước.
Nói cách khác, nếu muốn đi, cần phải khởi hành ngay ngày mai.
Nhưng y sợ.
Sợ ở đó nhìn thấy, lại nhìn không thấy Bách Lý Đồ Tô.
Càng sợ hơn là phần nội tâm mình, lần thứ hai vì thấy Bách Lý Đồ Tô mà rung động.
“Chỉ cần là quyết định của phu quân, Nguyệt Ngôn sẽ không ngăn cản.”
“…Nguyệt Ngôn?”
Nghe thê tử bỗng nhiên mở miệng, Phương Lan Sinh không khỏi chấn động, ánh nhìn xa xăm không giải thích được.
Tôn Nguyệt Ngôn tuy không biết trong thư Phong Tình Tuyết nói cái gì mà có thể khiến Phương Lan Sinh nôn nóng. Nhưng phàm là chuyện khiến Phương Lan Sinh như vậy, cũng chỉ có một.
Là Bách Lý Đồ Tô.
“Dù thế nào, Nguyệt Ngôn cũng muốn phu quân biết —— phu quân có quyết định cái gì, chỉ mong sau này có thể không oán không hối hận.”
Không oán… Không hối hận…
Từ lúc trơ mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô cùng Phong Tình Tuyết cưỡi trên sừng Khan Du rời đi, trong lòng Phương Lan Sinh đã tràn ngập oán hận cùng hối hận.
Oán hận chính mình chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô rời đi, hối hận bởi vì chính mình không biết quý trọng thời gian có thể ở cạnh hắn.
Nhưng có nhiều lời bao nhiêu, sự thật trước mắt cũng không thể thay đổi.
Bách Lý Đồ Tô biến mất.
Niên thiếu lông bông năm ấy cũng không còn.
Nên đi không?
Hay là không nên…
“Đi đi, phu quân.”
Một câu của Tôn Nguyệt Ngôn, làm cõi lòng Phương Lan Sinh càng mờ mịt.
Đồng thời, cũng khiến y kiên định lựa chọn.